Chương 233: Thay Đổi (7)

Thay Đổi (7)


Một thông báo mới về Alice Carroll đã được đăng tải nổi bật trên bảng thông báo của Học viện Märchen.

Thông báo, được đông đặc bằng mana, mang con dấu của Đế Quốc. Điều này cho thấy rằng Hoàng gia đang nhe nanh. Việc phản đối quyết định này sẽ bị coi là thách thức quyền lực của Đế Quốc, một lời cảnh báo rõ ràng.

Học viên tụ tập thành đám đông để đọc thông báo. Kết quả điều tra cho thấy Alice Carroll thực sự là người cung cấp thông tin, nhưng cô đã bị ác quỷ đe doạ. Không có thương vong nào, và do đó, cô sẽ không phải chịu trách nhiệm. Điều này chính xác như tôi đã dự đoán.

Những cuộc tranh luận tự nhiên diễn ra. Nhưng họ phải thận trọng trước mặt các Hiệp Sĩ Hoàng Gia.

Alice Carroll. Cô chắc chắn là học viên nổi tiếng nhất tại Học viện Märchen.

Thành tích xuất sắc của cô với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh, kết hợp với tính cách tốt bụng và trong sáng, khiến cô được nhiều học viên kính trọng và ngưỡng mộ.

Vì thế, dư luận có xu hướng ủng hộ cô nàng.

"..."

"Haa, điều này không ổn chút nào..."

Gì cơ?

Các học viên thì thầm.

"Giáo sư?"

"Đúng lúc lắm. Mateo Jordana lên đây lẹ."

Giáo sư Daisy nhanh chóng ra hiệu về phía Mateo.

Mateo Jordana, chàng trai có mái tóc nâu ngắn, bước lên bục phát biểu.

Giáo sư Dairy đặt tay lên đôi vai rộng của Mateo như một tia sét, khiến cậu phải giật mình.

"Giải thích điều này đi!"

"Thứ lỗi ạ?"

"Tại sao tôi lại phải dạy Nguyên Vương chứ...!?"

Giáo sư Daisy chỉ vào tôi, lớn tiếng nói. Cô có vẻ đang trong trạng thái hoảng loạn.

Mateo cũng như những học viên khác bao gồm cả tôi đều vô cùng kinh ngạc.

"Trong 12 năm giảng dạy, tôi chưa bao giờ cảm thấy mâu thuẫn như vậy...! Tôi phải là người học từ ngài chứ! Tại sao Nguyên Vương lại tham gia lớp học của tôi? Tôi phải làm gì với áp lực này đây?!"

Giáo sư Daisy run rẩy, mắt nhắm chặt, sự tuyệt vọng hiện rõ.

"Giải thích đi, Mateo! Làm ơn!"

"L-Làm sao tôi có thể giải thích được điều đó?!"

Giáo sư Daisy, đúng với nghề nghiệp của mình, thành thạo lý thuyết ma thuật và có năng khiếu làm cho lớp học của mình trở nên thú vị. Tính cách của cô cũng độc đáo không kém.

Cô thường xuất hiện một cách ấn tượng, thông báo sự xuất hiện của mình bằng câu: "Giáo sư Daisy giáng lâm" hoặc "Xuất hiện như một cơn gió, Giáo sư Daisy tới đây".

Cô thường xuyên chia sẻ những mẹo ma thuật hữu ích trong các bài giảng của mình, khiến cho lớp học của cô rất thú vị.

Cách tiếp cận không chính thống và sự coi thường các lễ nghi nghiêm ngặt của cô đã mang lại cho cô sự đón nhận trái chiều từ các học viên. Nếu cô sống ở Sillim-dong, cô sẽ là một giáo viên hàng đầu. Nói cách khác, cô là người tôi yêu thích.

Tôi chỉnh lại kính và mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tôi thực sự thích lớp học của giáo sư. Tôi học được rất nhiều điều từ cô đó."

"Kyaaaaaaa!"

Giáo sư Daisy bị co giật nhẹ tại chỗ.


✦✧✦✧


Gần đây, tôi cảm thấy các Giáo sư đặc biệt để ý đến tôi trong các bài giảng.

Tôi hiểu mà. Mặc dù điều đó không đúng, nhưng theo quan điểm của họ, tôi là Archwizard huyền thoại. Điều đó giống như dạy toán trung học cho một nhà toán học thiên tài như John von Neumann hay dạy khoa học trung học cho nhà khoa học thiên tài như Albert Einstein.

Tuy nhiên, họ không thể đuổi một học viên ham học ra khỏi lớp.

Mình cũng không thể tiết lộ sự thật được.

Tôi không nghĩ rằng sẽ có ai tin tôi, và đó là một động thái mạo hiểm. Tôi chỉ chia sẻ bí mật của mình với những đồng minh đáng tin cậy.

Hiện tại... Tôi đã giải thích rằng tôi vẫn tiếp tục tham gia các lớp học vì "vẫn còn nhiều điều phải học". Đó không phải là lời nói dối hoàn toàn.

Các học viên reo lên "Ồ", họ hiểu ý định của tôi theo cách riêng của họ.

Có vẻ như tôi được coi là một bậc thầy võ thuật quay trở lại với những điều cơ bản để hoàn thiện các kỹ thuật căn bản trong việc theo đuổi sự thành thạo tối thượng. Hướng đi rất khác nhau, nhưng kết luận thì giống nhau, vì vậy điều đó không quan trọng.

Thật vậy, nhận thức của mọi người đã thay đổi rất nhiều.

Thái độ của họ đối với tôi, cảm xúc của họ khi nhìn tôi, và nhận thức chung của họ về tôi. Mọi thứ đã thay đổi. Bầu không khí ở học viện có vẻ khác biệt rõ rệt so với trước đây.

Vài ngày trước, trong một lớp học chung đặc biệt giữa lớp B và lớp C, tôi nhớ Rose Red Rivera đã toát mồ hôi lạnh khi cô tránh giao tiếp bằng mắt ngay khi nhìn thấy tôi.

—Tôi xin lỗi. T-Tôi sai rồi... Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn, làm ơn, làm ơn... Hãy tha thứ cho tôi...

Vì cùng nhóm, tôi chào cô trong giờ nghỉ và Rose ngay lập tức bắt đầu xin lỗi bằng giọng run rẩy trong khi sử dụng kính ngữ. Cô thậm chí không thể nhìn vào mắt tôi, đầu cúi thấp, toát lên vẻ sợ hãi tột độ.

Theo một cách nào đó, đó là phản ứng bình thường. Cô là một trong những kẻ chủ mưu bắt nạt tôi vào năm ngoái.

Đánh giá thấp Băng Đế, bắt nạt Băng Đế, thậm chí tát Băng Đế thông qua anh trai. Xét theo quan điểm khách quan của tôi, cô hẳn rất sợ sự trừng phạt cho những hành vi trẻ con của mình.

Tôi không có ý định trả thù Rose. Tôi chỉ muốn chúng tôi lờ nhau đi từ bây giờ. Vì vậy, tôi nhẹ nhàng vỗ vai cô như một cách truyền đạt điều đó.

Tuy nhiên, Rose dường như hiểu cử chỉ này theo hướng tiêu cực, khuôn mặt cô trở nên méo mó vì sợ hãi hơn.

Trong lớp học, Rose đã nỗ lực hết mình với tư cách là một thành viên trong nhóm, cố gắng hết sức để tránh gây bất tiện cho tôi.

Ngày hôm sau, Rose tình nguyện làm người chạy việc vặt cho tôi.

—Em có thể đánh giày giúp ngài được không ạ...?

—Chỉ cần ra lệnh, em sẽ mang bữa ăn nhẹ đến cho ngài...!

Cảm thấy không thoải mái, tôi bảo cô đừng nói chuyện với tôi nữa. Sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô khi tôi nói vậy.

Có lẽ chính Rose là người khiến tôi nhận ra mức độ thay đổi trong thái độ và nhận thức của mọi người đối với tôi. Có lẽ vì nó quá ấn tượng.

Trong giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học.

Tôi đang đi dọc hành lang của Orphin Hall, cầm một ma cụ nhỏ trên tay để rèn luyện khả năng thành thạo mana của mình, trên đường đến cửa hàng để mua đồ uống.

Lượng mana cạn kiệt của tôi đã hồi phục, cho phép tôi sử dụng mana một cách tự do một lần nữa. Sau khi trải qua 「Loạn Chiến Khuất Phục Alice」 và thậm chí sống sót qua Abyss, tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn đáng kể.

Với mana được phục hồi, tôi xem xét lại lượng mana cần thiết để triệu hồi Ái Tâm Nữ Vương Alice. Tôi mong đợi nó sẽ cao, nhưng nó vẫn làm tôi ngạc nhiên.

Lượng mana triệu hồi điên vãi.

Lượng mana cần thiết để triệu hồi Ái Tâm Nữ Vương Alice, lên tới 175.000. Ngay cả khi tôi có toàn bộ sức mạnh, nó vẫn vượt xa khả năng của tôi.

Thuộc hạ chỉ cần được triệu hồi một lần, nhưng lượng mana cần thiết để triệu hồi họ kém hiệu quả hơn nhiều so với sử ma. Vì Ái Tâm Nữ Vương chỉ huy sử ma mạnh mẽ và một nhóm thuộc hạ dưới quyền, nên lượng cần cao là hợp lý.

Đây là lý do chính khiến tôi muốn giữ Alice ở gần. Không cần phải triệu hồi cô nàng. Alice là một trường hợp thuộc hạ bất thường trong khi là con người, vì vậy không có vấn đề gì khi cô đi cùng tôi.

"Xin chào, Tiền bối Isaac."

"Xin chào."

Sau khi mua đồ uống ở cửa hàng, các đàn em chào tôi. Tôi đáp lại một cách nồng nhiệt.

Ngay phía sau họ, khi đi dọc hành lang ngoài trời, tôi nhìn thấy một cô gái tóc màu lục. Đó là Kaya Astrea.

Tóc cô buộc hai bím... nhưng buộc thấp. Đó là một phong cách điềm tĩnh hơn bình thường. Tôi không biết điều gì đã thúc đẩy sự thay đổi này, nhưng đó là một diện mạo mới mẻ mà tôi chưa từng thấy trong game.

Cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy cô nàng, tôi bước qua đám đàn em và nhanh chóng đi về phía Kaya.

"Kaya!"

"...!"

Kaya thở hổn hển, "N-Ngài Isaac..!", và từ từ lùi lại. Tôi biết điều này sẽ xảy ra mà.

Khi tôi đến gần, Kaya trở nên sợ hãi và run rẩy như người bị chẩn đoán mắc bệnh sốt rét.

"Waaaaaa..."

"Kiểu tóc hôm nay rất hợp với em đấy. Thử đổi phong cách à...?"

"X-Xin lỗi ạaaa!!"

Kaya quay lại và bỏ chạy với tốc độ kinh hoàng, để lại một cơn gió mạnh làm tung bay tóc và đồng phục của tôi.

"...?"

Những đàn em chào tôi trước đó liếc mắt nhìn nhau, thì thầm với nhau, tò mò về chuyện đã xảy ra giữa Kaya và tôi.

Em ấy lại làm thế nữa rồi...

Khi nào tụi mình mới có thể nói chuyện lại đây?

Tôi thở dài khe khẽ khi nhấp một ngụm đồ uống.

Tôi không ngạc nhiên vì một chuyện tương tự đã từng xảy ra vào năm ngoái.

Kaya có xu hướng tránh mặt tôi một thời gian mỗi khi có chuyện gì đó đáng xấu hổ hoặc ngượng ngùng xảy ra. Cô là kiểu người giữ những cảm xúc như vậy trong một thời gian dài.

Đó là ngày tôi trở về sau khi đánh bại Abyss.

Nhận ra rằng cô đã chào đón tôi bằng khuôn mặt mộc, không rửa sau bốn ngày dường như là nguyên nhân cho hành vi của cô nàng. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã cho tôi thấy bản thân không trang điểm của mình. Trên hết, cô đã khóc, nhăn mặt và thậm chí bám chặt vào tôi...

Thỉnh thoảng, tôi thấy cô ở một hành lang vắng vẻ, nhẹ nhàng đập đầu vào tường. Tôi cảm thấy tệ nhưng vẫn lén lút theo dõi cô nàng.

Em ấy vẫn xinh đẹp.

Vẻ đẹp của cô vẫn còn đó.

Sẽ rất phiền phức nếu tình trạng này kéo dài đến tận kỳ nghỉ. Tôi phải gặp trực tiếp và nói chuyện thôi.

"..."

Tôi thấy mình đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Nội dung của cuốn sách cũ mà Thánh Nữ Bianca đưa cho tôi bắt đầu làm tôi bối rối.


[ 8 ]

Anh có thể chia sẻ nội dung của cuốn sách này với đồng minh của mình.

Tuy nhiên, xin hãy giữ thông tin bên dưới cho riêng anh.

Kaya Astrea có khả năng trở thành vật chứa của Tà Thần.

Em không chắc chắn về chi tiết cụ thể, nhưng em biết đây là trường hợp xấu nhất.

Anh phải làm mọi cách có thể để ngăn chặn sự tái sinh của Phá Diệt Tà Thần.


Vật chứa của Tà Thần...

Trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, và từ ký ức của tôi về cuộc chiến với Tà Thần ở vòng lập đầu tiên.

Ý tưởng Kaya có thể là vật chứa của Tà Thần là vô lý. Ở vòng lập đầu tiên, Kaya đã mất mạng.

Tôi không đề cập đến Dorothy để tránh xung đột không cần thiết. Có vẻ như tác giả cũng quan tâm đến điều đó.

Nếu tôi không ngăn chặn Loạn Huyết Phù Thuỷ, Kaya Khát Máu, thì sẽ dẫn đến Bad Ending, 「Tham Thực」. Trong cái kết đó, Kaya đã trở thành ác quỷ và cuối cùng là Ma Vương. Cộng đồng gọi đó là Ma Vương Kết.

Không thể phủ nhận rằng sức mạnh của Kaya Khát Máu, được lấy từ Thảo mana của cô, có nguồn gốc từ ác quỷ.

Rõ ràng, Kaya hiện tại là con người, và trong Happy Ending trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, cô vẫn là con người cho đến tận bây giờ.

Tuy nhiên, vẫn có nguy cơ Kaya có thể trở thành ác quỷ vì những yếu tố mà tôi không biết.

Tôi nghiền nát chai nước rỗng và ném nó vào thùng rác.

Trong chương cuối, 「Tử Chiến Thảo Phạt Tà Thần」, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với Kaya. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, tôi sẽ ngăn chặn.

Tôi không còn muốn xem lũ quỷ đùa giỡn với con người nữa.


✦✧✦✧


"Làm tốt lắm, Ian. Uống cái này đi."

"À, cảm ơn nhé."

Sau giờ học, mặt trời đã lặn dần.

Ian Fairytale đang đấu kiếm với Morcan ở đấu trường ngoài trời và đã ngã gục.

Morcan đã đánh giá được mức độ phù hợp để huấn luyện Ian và lặp lại các buổi tập luyện. Nhờ đó, tần suất Ian ngất xỉu đã giảm đáng kể.

Tuy nhiên, phản xạ của Ian không cho thấy sự cải thiện tốt nào. Rõ ràng hơn là việc cố gắng nâng cao phản xạ của cậu lên mức chuyên gia trong vòng một năm là điều không thể thực hiện được.

Tôi đưa cho Ian một ly nước. Cậu ấy uống một hơi cạn sạch.

"Còn của mình thì sao, Isaac?"

"Có mà, nó đây."

"Tuyệt zời!"

Tôi cũng đưa đồ uống cho Amy Holloway, người đang ở trên khán đài. Cô trông rất vui mừng.

Tôi nhìn xuống Ian.

"Cậu có thể làm được không?"

"Chỉ vừa đủ thôi. Khoảng cách kỹ năng quá lớn."

"Như tôi đã nói trước đó, lần sau tôi sẽ để cậu đấu với những người khác. Và cố gắng đừng quá dựa dẫm vào thanh kiếm của mình. Cậu sẽ trở nên tốt hơn."

"Tôi biết... nhưng nó không dễ như cậu nghĩ đâu."

Ian thở dài và nhìn tôi với nụ cười sau khi uống xong.

"Isaac, tôi thực sự rất cảm kích vì cậu đã cho tôi cơ hội này."

Là nhân vật chính trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, việc tôi nhanh chóng yêu thích cậu ấy là điều không thể tránh khỏi.

Tôi mỉm cười nhẹ rồi quay đi.

"Tôi sẽ đi đây. Chúc may mắn."

Kiểm soát cấp độ bậc thầy không liên quan ở đây. Ian chỉ cần có khả năng chiến đấu tối thiểu để đánh bại Tà Thần. Tôi sẽ xử lý phần còn lại.

Cuối cùng, cả Ian và tôi đều chỉ cần có một kết thúc yên bình.

Sau khi vẫy tay tạm biệt Ian, tôi rời khỏi đấu trường ngoài trời để tiếp tục luyện tập.


✦✧✦✧


Tôi kết thúc khóa luyện tập ma thuật của mình bằng một lần chạy. Đồng thời, tôi xem lại những gì mình đã học trong đầu. Thỉnh thoảng, nội dung của cuốn sách cũ lại hiện lên trong đầu, dẫn tôi vào suy nghĩ sâu sắc.

Khi tôi trở lại ký túc xá, Alice chào tôi bằng câu, "Chào mừng trở về."

Tôi rửa mặt và đọc sách. Alice mang đồ ăn nhẹ cho tôi hoặc đọc sách ở nơi khác, dành thời gian cho tôi. Cảm giác như cô đang cố gắng hết sức để không làm gián đoạn thói quen của tôi bằng cách giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt.

Đêm khuya, căn phòng tối om, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Hôm nay là ngày chung sống cuối cùng trước khi Alice tiếp tục cuộc sống ở học viện.

Tôi nằm trên giường, trong khi Alice đắp chăn nằm trên sàn cạnh giường. Sau ngày đầu tiên cô đến đây, chúng tôi đã ngủ như vậy.

Sự trống trải tĩnh lặng ập đến. Đúng lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ.

"Cưng à."

Nghe thấy giọng nói của cô ở gần, tôi quay đầu sang một bên. Alice thò đầu qua giường, lặng lẽ nhìn tôi.

"Tụi mình ngủ chung nhé? Đêm nay là đêm cuối rồi, và em cảm thấy hơi cô đơn khi không có cưng bên cạnh."

Lời nói của cô hoàn toàn không phù hợp với nụ cười vui tươi ấy.

"Cưng... vẫn chưa quên lời hứa của mình chứ?"

Alice hỏi, giả vờ thất vọng.

Cô đang nhắc đến lời hứa sẽ ở bên nhau đến cùng. Không có lời hứa nào khác giữa Alice và tôi.

Tôi dịch người để nhường chỗ cho cô trên giường.

"Được rồi, lên đây."

Alice mỉm cười rạng rỡ, trèo lên giường và nằm xuống cạnh tôi dưới tấm chăn.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Ngay khi tôi nhắm mắt ngủ, giọng nói dịu dàng của cô vang lên trong không khí.

"Cưng à."

"Gì đấy?"

"Muốn tới bến không?"

Giật mình.

Tôi không thể ngủ được.

Hiểu được ý của cô nàng, tôi trừng mắt nhìn Alice. Nụ cười dịu dàng thường ngày của cô hôm nay có vẻ ranh mãnh.

"Em hoàn toàn không có khả năng tự vệ ngay lúc này."

"Em... nói nghiêm túc đấy à?"

"Hehe, phản ứng của cưng thật đáng yêu. Tất nhiên là em đang nói đùa rồi."

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen. Ngay sau đó, giọng nói đầy cảm xúc của Alice phá vỡ sự im lặng.

"Sáng mai, em phải rời khỏi căn phòng này rồi. Hổm rài chắc hẳn cưng thấy vui lắm nhỉ? Có một mỹ nữ như em hầu hạ mỗi ngày mà."

"Tự luyến ghê chưa. Ờ thì, tôi không thể để em ở đây mãi được..."

"Trong nghiêm túc ghê ha?"

"Tôi thực sự thích nó. Cảm ơn nhé."

"...Thật chứ?"

Giống như một bóng ma biết chính xác tôi thiếu gì, Alice sẵn sàng cung cấp những gì tôi cần. Cô thậm chí còn biết cách tránh những gì tôi lo lắng.

Cô làm cho bầu không khí trở nên vui vẻ hơn bằng những câu chuyện vặt vãnh trước khi đi ngủ và thường làm tôi cười bằng những câu chuyện cười của mình.

Vậy nên tôi thích nó. Tôi hài lòng và cảm thấy hạnh phúc.

"Isaac."

Alice quay về phía tôi. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng chậm rãi. Đôi mắt ấy toả vẻ dịu dàng và sáng ngời như ánh trăng, nhìn tôi với vẻ khao khát.

Hơi thở thoải mái, chớp mắt chậm rãi và đôi má hơi ửng hồng truyền tải cảm xúc của cô nàng.

"Em cũng biết ơn anh... vì đã làm em hạnh phúc."

Alice đã yêu cầu tôi nắm tay cô như một lời cầu xin cuối cùng trong đêm nay, thế nên tôi đã nắm lấy tay nhỏ nhắn ấy.

Và thế là chúng tôi chìm vào giấc ngủ.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow để ôm Alice nào (。•̀ᴗ-)۶

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro