Chương 237: Thảo Phạt Tử Mệnh Hoàng Vương (1)
༺ Thảo Phạt Tử Mệnh Hoàng Vương (1) ༻
Trong một không gian ngầm rộng lớn.
Mỗi chân nến xếp dọc theo tường đều nhấp nháy ngọn lửa màu xanh kỳ lạ. Nơi này đã biến thành một phòng ngai vàng ngầm lớn, tạo nên một cảnh tượng kỳ quái.
Một người đàn ông to lớn mặc áo choàng gọn gàng ngồi trên ngai vàng được trang trí bằng những chiếc đầu lâu.
Đó là Calgart Chiêu Hồn. Ác quỷ đã lãnh đạo Quân đoàn Bất tử và từng được gọi là Tử Mệnh Hoàng Vương.
Được hồi sinh với cơ thể chỉ còn là bộ xương, Calgart dần lấy lại sức mạnh và có thêm da thịt, biến thành một người đàn ông cơ bắp với làn da màu đồng.
Cặp sừng dài và cong nhô ra hai bên đầu cùng đôi mắt đen hoàn toàn chứng tỏ hắn chắc chắn không phải là con người.
Quân đoàn Bất tử xung quanh thấm nhuần Ám mana, đứng thành đội hình. Khi một người đàn ông tóc trắng đột nhiên bước vào phòng ngai vàng dưới lòng đất, tất cả đều vào tư thế phòng thủ.
Bất chấp mùi hôi thối nồng nặc của sự mục nát tràn ngập không khí, người đàn ông tóc trắng vẫn tiếp tục bình thản và dừng lại trước ngai vàng.
Calgart trừng mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình bằng đôi mắt vô cảm.
[Đây không phải là nơi dành cho kẻ hạ đẳng.]
Người đàn ông tóc trắng, da nhợt nhạt đến mức trông thật kỳ lạ, là một người đàn ông trưởng thành.
Hắn có mắt trên má, khiến hắn có vẻ ngoài kỳ dị đặc trưng của ác quỷ.
Hắn chế nhạo và khóa đôi mắt bạc bí ẩn của mình vào đôi mắt đen nhánh của Calgart.
[Một con quỷ nhỏ bé dám cả gan phán xét ác quỷ có dòng dõi cao quý.]
Calgart đưa ngón tay dài về phía người đàn ông tóc trắng.
[Giết hắn.]
Theo lệnh, Quân đoàn Bất tử hướng những pháp trận đen về phía người đàn ông tóc trắng.
Không khí tràn ngập một loạt các pháp trận giải phóng Ám Ma Pháp.
Kwagagagang!!
Ám Ma Pháp bùng nổ như ngọn lửa, cơn bão và cơn mưa rào, tấn công người đàn ông tóc trắng, xé nát hắn không ngừng, chỉ để lại những mảnh vụn hình dạng.
Nhưng người đàn ông tóc trắng vẫn đứng yên, mỉm cười, hứng chịu mọi đòn tấn công.
Ngay cả những chiến binh xác sống to lớn cũng lao vào, vung nắm đấm và vũ khí to bằng cơ thể người.
Khi cuộc tấn công không ngừng nghỉ cuối cùng cũng chấm dứt, một đám mây bụi đen hình thành từ tàn dư của Ám mana.
Thân thể của người đàn ông tóc trắng gần như đã biến mất, lắc lư như một cây sậy trước gió.
Saaaaaaa!
Sau đó.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng thiêng liêng, đó là Thánh Lực, xoáy tròn như một cơn lốc xoáy.
Những chiến binh xác sống đang tiếp cận người đàn ông tóc trắng nhanh chóng rút lui, theo bản năng phản ứng với ánh sáng.
Thánh Lực xua tan bụi đen và ngay lập tức đưa người đàn ông tóc trắng trở lại hình dạng ban đầu.
Kwaak.
[Gwaaaa!]
Người đàn ông tóc trắng giơ cánh tay dài của mình ra và nắm lấy đầu của một chiến binh xác sống đang vung kiếm về phía mình.
Thánh Lực tuôn trào từ tay hắn ta.
Chiến binh xác sống rên rỉ và quằn quại trong đau đớn.
[Thật là một màn chào hỏi man rợ.]
Người đàn ông tóc trắng cười nhàn nhã.
Biểu cảm của Calgart vẫn không thay đổi. Suy nghĩ hợp lý cho thấy người đàn ông này không thể bị giết.
Không phải do thiếu hỏa lực. Kẻ thù chỉ đơn giản là một kẻ bất tử.
Rõ ràng, đây là Thiên Tộc được ban cho sức mạnh bất tử.
[...Ngươi là ai?]
Khi Calgart hỏi, Thiên Tộc tóc trắng ném chiến binh xác sống sang một bên và ra hiệu như muốn ngồi xuống.
Thánh Lực ngưng tụ trong không khí, hóa thành một chiếc ghế phát ra ánh sáng thánh dịu nhẹ từ thiên giới. Thiên Tộc tóc trắng ngồi xuống, bắt chéo chân.
Trong phòng ngai vàng dưới lòng đất, chỉ có một mình hắn tỏa sáng một cách thanh thản.
[Ta là Vuel.]
Thiên Tộc Vuel đưa cánh tay về phía trước và chỉ xuống đất bằng ngón trỏ.
Để đạt được mục tiêu của mình, Vuel có một điều hắn phải hoàn thành trong thế giới này.
[Triệu tập Mephisto đi, Calgart. Chúng ta có vấn đề cần thảo luận.]
✦✧✦✧
Lâu đài Nam tước Ropenheim nằm ở hướng đối diện với Học viện Märchen.
Đó là một đồng cỏ dễ chịu ở ngoại ô Đế Quốc. Tuy nhiên, trái ngược với cảnh quan yên bình, những sự kiện đen tối và nham hiểm thường xuyên xảy ra.
Hoạt động buôn người do Nam tước Adrian Ropenheim tổ chức được tiến hành trên nhiều vùng khác nhau dưới sự kiểm soát của hắn. Nhiều trẻ em vẫn chưa được vận chuyển.
Isaac đã phái thuộc hạ của mình đến nhiều chi nhánh khác nhau có liên quan đến hoạt động buôn bán dưới quyền quản lý của Nam tước Ropenheim. Những địa điểm này đều được ngụy trang thành quán rượu nhưng thực chất là nơi ẩn náu bí mật.
Sử dụng [Thấu Thị] của mình, Isaac đã xác định được vị trí của những đứa trẻ bị bắt. Anh định giải cứu tất cả bọn họ.
Một trong những địa điểm như vậy là một ngôi làng nhỏ nằm ngay trên tuyến đường từ Học viện Märchen đến Ropenheim.
Isaac vào quán rượu để thu thập thông tin và giải cứu bọn trẻ.
Đi cùng anh, Alice Carroll kiên nhẫn chờ đợi, dựa vào bức tường ngoài của quán rượu.
Quán rượu có vẻ ngoài sạch sẽ. Cơ sở hai tầng này nhộn nhịp với những người đàn ông đang tận hưởng buổi tối. Quán rượu ở một vùng xa xôi hẻo lánh này đông đúc lạ thường.
Không khí nồng nặc mùi đồ ăn ngon và rượu. Tiếng cười to, ồn ào và những cuộc trò chuyện thô tục của đàn ông liên tục tràn ngập quán rượu.
"Chào mừn..."
Một cô hầu bàn trẻ nín thở khi nhìn thấy Isaac. Anh là một chàng trai đẹp trai hiếm có ở ngôi làng này.
Cô mỉm cười nhẹ, vén tóc ra sau tai khi tiến lại gần anh.
"Chào mừng ạ. Quý khách đi một mình ạ?"
"Vâng, tôi có thể ngồi ở đằng kia không?"
Isaac mỉm cười và chỉ về phía quầy bar nơi người chủ quán rượu trung niên đang đứng.
Cô hầu bàn mỉm cười và dẫn anh đến chiếc bàn trước mặt chủ quán rượu, nơi anh chỉ tay. Sau đó Isaac ngồi xuống.
Người chủ quán rượu vừa rót đồ uống vừa nói chuyện với Isaac.
"Một khuôn mặt trẻ trung mà tôi chưa từng thấy trước đây. Trông cậu như vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên. Cậu là người du hành à?"
"Vâng, ông có thể xem như vậy."
Với chủ quán rượu, chàng trai đeo kính như Isaac, có vẻ rất hiền lành.
Tuy nhiên, quần áo chỉnh tề của anh không có vẻ gì là đắt tiền. Đôi bàn tay thò ra khỏi ống tay áo cho thấy dấu hiệu của sự lao động vất vả. Anh chắc chắn không được nuôi dưỡng trong sự xa hoa.
Tiếng trò chuyện của những người đàn ông lực lưỡng trong quán rượu nhộn nhịp dần dần lắng xuống.
"Cậu muốn gọi món gì?"
"Trước đó, tôi có một câu hỏi."
Isaac hỏi một cách bình tĩnh và mỉm cười.
"Tất cả những người này đều là người của ông sao?"
"..."
Mắt của chủ quán rượu nheo lại.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Câu trả lời đó tự nó đã đủ tốt rồi."
Isaac đã sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí] để có được câu trả lời mình mong muốn.
"Và ông có biết có bao nhiêu đứa trẻ đã được gửi đến Ropenheim không? Tôi nghĩ ông có thể biết."
Isaac không thể xuyên qua kết giới ở tầng hầm của dinh thự Nam tước Ropenheim bằng [Thấu Thị]. Sức mạnh của Calgart chắc chắn có liên quan.
Biết được có bao nhiêu trẻ em ở tầng hầm có thể giúp ước tính thời gian lời nguyền của Calgart phát huy tác dụng.
Bay thẳng đến Ropenheim trên Băng Long Hilde, và đột kích tầng hầm là một động thái thận trọng. Nó quá dễ thấy.
Nếu Calgart, người vẫn chưa rõ vị trí, phát hiện ra Băng Đế đang đến gần, hắn có thể chạy trốn cùng bọn trẻ hoặc chuẩn bị cho một cuộc phục kích.
Chủ quán rượu dừng lại và im lặng nhìn Isaac một lúc
Không khí trở nên căng thẳng. Người chủ không thể để Isaac ra đi mà không bị thương nữa.
Cô hầu bàn nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt sợ hãi. Cô cũng có cảm giác giống như chủ quán rượu.
Một người đàn ông cơ bắp ngồi ở một trong những cái bàn đứng dậy, rút một chiếc rìu từ thắt lưng, tiến đến gần Isaac và ngồi xuống cạnh anh.
Isaac nhìn người đàn ông lực lưỡng bằng đôi mắt đỏ sẫm của mình. Người đàn ông đặt tay, nắm chặt chiếc rìu, lên bàn và nhướn mày.
"Nhìn gần thì mày còn trẻ hơn tao nghĩ."
Người đàn ông lực lưỡng cười khúc khích.
"Có vẻ như mày đã biết về công việc kinh doanh này, nhưng vì hỏi về số lượng trẻ em đã được vận chuyển nên có vẻ như mày không phải là một trong số bọn tao."
Tiếng cười và tiếng nói chuyện trong quán rượu lắng xuống.
Sự căng thẳng trong không khí trở nên dày đặc hơn khi ánh mắt thù địch của mọi người đều tập trung vào Isaac.
"Ai gửi tên nhóc nhà mày—"
"Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Isaac ngắt lời hắn bằng giọng điệu thản nhiên.
Người đàn ông lực lưỡng ngồi cạnh anh cười không tin nổi, còn những người đàn ông to lớn khác trong quán rượu thì cười khẩy.
"Haha! Oi, nhìn tên nhóc vô tư này xem... Hồi bằng tuổi nó, tao cũng chẳng biết sợ trời sợ đất. Lúc đó, tao không phân biệt được sự khác nhau giữa dũng cảm và liều lĩnh. Nhóc con, mày nên biết vị trí của mình đi? Thôi, hay là tao dạy cho mày một bài học về sự khắc nghiệt của cuộc sống nhé?"
Hắn hỏi một cách chế giễu.
Những người đàn ông trong quán rượu cười ồ lên, nói những câu đùa như, "Ngươi thực sự có tuổi thơ như vậy sao?" và "Cậu nhóc đó trông yếu như cọng bún vậy!"
Trong khi Isaac trở thành mục tiêu chế giễu của đám đàn ông, cô hầu bàn trẻ thì thầm với người đàn ông trung niên lực lưỡng, có thể được mô tả là thô ráp.
Cô yêu cầu ông chế ngự Isaac, giải quyết xong chuyện của họ, rồi nhốt anh vào một căn phòng phía sau.
Người đàn ông hiểu được ý định đầy dục vọng của cô nên cười toe toét và trả lời, "Được thôi."
Ngay sau đó, biểu cảm của người đàn ông bên cạnh Isaac trở nên cứng đờ.
"Đéo nói nhiều. Nếu muốn chết không đau đớn thì khai ngay đi nhóc. Ai cử mày đến?"
"Ông không biết cách trả lời câu hỏi à?"
"Hả, tên này chán sống rồi. Được thôi, để xem mày có thể nói như vậy sau khi mất một cánh tay không!"
Vụt!
Người đàn ông lực lưỡng vung rìu về phía Isaac.
Trong tích tắc, Isaac nhẹ nhàng cúi người về phía sau để tránh chiếc rìu và rút con dao găm ra với một nhát cắt.
Một tiếng xé rách sắc nhọn vang lên. Isaac đâm con dao găm vào tay người đàn ông lực lưỡng, ghim nó xuống bàn.
Người đàn ông lực lưỡng hét lên một tiếng chói tai.
"Kaaaargh!"
Hắn không thể cử động bàn tay đang cầm rìu, và tiếng cười của những người khác trong quán rượu cũng ngừng lại.
Cổ tay của người đàn ông bị ghim chặt vào bàn bằng con dao găm, máu chảy ra từ vết thương.
"Arrrgh!!"
Isaac vặn con dao găm khiến người đàn ông hét lên càng tuyệt vọng hơn.
Người đàn ông cố vung nắm đấm còn lại, nhưng Isaac dễ dàng nắm lấy cổ tay to lớn của hắn và giữ chặt.
Có tiếng xương gãy răng rắc. Cổ tay người đàn ông chuyển sang màu đen vì bầm tím và biến dạng, trước khi cuối cùng nhăn lại như một tờ giấy.
Sức mạnh của hắn vô cùng tàn nhẫn, ngay cả một con thú cũng không thể sánh kịp.
"Dừng lại, làm ơn dừng lại...!!"
Người đàn ông lực lưỡng ngã gục xuống bàn, van xin.
"Ta hỏi thêm một lần nữa nhé."
Isaac hỏi một cách giễu cợt.
"Hiện tại có bao nhiêu đứa trẻ?"
Tiếng ghế cọ vào sàn vang vọng khắp mọi hướng.
Tất cả đàn ông đều rút vũ khí và nhanh chóng tiến về phía Isaac.
<Trans Note>
Nhấn vote sao ⭐️ và Follow để ôm Alice nào (。•̀ᴗ-)۶
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro