Chương 246: Thảo Phạt Tử Mệnh Hoàng Vương - Đoạn Kết (3)

Thảo Phạt Tử Mệnh Hoàng Vương — Đoạn Kết (3)


–Luce Eltania đã gắng sức quá mức.

Ngay khi tôi trở về Học viện Märchen, một Hiệp sĩ Hoàng gia đã thông báo cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi giao cho Alice Carroll bản báo cáo vắn tắt về tình hình. Tôi sẽ tự mình kể lại chi tiết sau.

Ưu tiên của tôi là những người mình quan tâm. Tôi lập tức chạy đến Bệnh viện Học viện.

Luce, cùng với Dorothy, đã chiến đấu chống lại quân đoàn ác quỷ và giành chiến thắng trong trận chiến dữ dội với Ác Long. Tuy nhiên, cô đã quá sức.

Đối với một người có lượng mana khổng lồ như vậy mà lại rơi vào trạng thái cạn kiệt mana thì chắc hẳn là rất nghiêm trọng.

Rất may, việc điều trị đã thành công và bây giờ tất cả những gì cô cần là nghỉ ngơi.

Học viện cung cấp cho Luce một căn phòng riêng khi đã đánh bại Ác Long.

Khi tôi mở cửa phòng, tôi thấy Luce đang ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ.

"Luce."

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ mở, phủ một ánh vàng lên mái tóc vàng hồng của Luce. Cô quay đầu về phía tôi.

Cô vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ.

Nhưng sau đó, cô đưa cánh tay về phía tôi, tạo thành hình chữ V bằng các ngón tay, dấu hiệu chiến thắng.

Cử chỉ tay đó, thường được Dorothy sử dụng, là thứ tôi thường bắt chước từ cô ấy. Do đó, nó cũng đã lan sang Luce.

Nhìn thấy cử chỉ đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và không khỏi mỉm cười.

Tôi đến gần Luce.

"Cậu cảm thấy thế nào...?"

Khi tôi cố ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Luce đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi như một người đánh cá đang kéo lưới.

"Woa!"

Cô kéo tôi lên giường, và vì không còn cảnh giác nữa, tôi ngã xuống.

"Đến đây, Isaac."

Giọng nói nhẹ nhàng phù hợp với một cô gái trẻ thanh lịch.

Giọng điệu thân mật của cô làm tôi thích thú.

"...Cậu đang làm gì thế?"

"Tụi mình đã lâu không gặp. Tớ đã làm theo yêu cầu của cậu rồi, nên tớ nghĩ rằng việc nhận phần thưởng từ cậu là điều đúng đắn."

"Và phần thưởng là tớ đấy à?"

"Tất nhiên rồi."

Nghĩ đến việc cô muốn ở bên tôi từ sáng đến tối mỗi ngày, thì cũng dễ hiểu tại sao cô lại cảm thấy như vậy sau một thời gian không gặp tôi.

Cảm thấy không thoải mái với tư thế này, tôi lên giường và nằm xuống cạnh Luce, rồi nhìn vào mắt cô nàng.

Một làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ mở, mùi nước hoa thoang thoảng và làn da quyến rũ ấy làm mũi tôi nhột nhạt. Luce dường như đã chuẩn bị một chút trước khi tôi đến.

"Cơ thể cậu thế nào?"

"Giờ thì tớ ổn rồi."

Luce thì thầm và nhìn vào mắt tôi.

"Isaac, tớ đã dùng hết mana để hoàn thành yêu cầu của cậu, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm. Cậu giờ phải chăm sóc tớ thật tốt."

"Cậu vừa nói là mình ổn mà ha."

"Tự nhiên cơ thể mệt ghê á."

"...Được rồi. Tớ nên chăm sóc cậu thế nào đây?"

"Đút tớ ăn, đắp chăn, ôm tớ, nâng niu chiều chuộng tớ..."

"Hãy nhờ hầu gái làm những điều đó nhé..."

"Thế sao Isaac không trở thành quản gia của tớ nhỉ? Điều đó sẽ giải quyết mọi chuyện."

"Điều đó có hợp lý không?"

"Hay là tụi mình cùng đeo còng tay nhau nhé? Để hai ta không bao giờ có thể xa nhau nữa."

Luce thì thầm trêu chọc bằng giọng quyến rũ.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi theo phản xạ, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Tớ chỉ đùa thôi."

Luce mỉm cười nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve gáy tôi và xoa nhẹ ngón tay cái vào tai tôi.

Cô giả vờ rằng đó là một trò đùa, nhưng Luce thực sự coi việc bị còng tay lại với tôi như một giấc mơ lãng mạn. Cô chỉ đang kiềm chế bản thân.

"Isaac, tớ đã suy nghĩ trong suốt thời gian ở đây."

Vẫn giữ chặt gáy tôi, như thể không muốn tôi giật mình, Luce cúi đầu sát vào tai tôi.

Lời thì thầm thân mật ấy dễ chịu bao trùm lấy tai tôi, khiến cơ thể tôi rùng mình, nhưng tôi cố gắng kìm nén phản ứng đó.

Luce biết giọng nói của mình là điểm yếu của tôi nên cố tình làm vậy.

"Là gì thế?"

"Hay là cậu thử bắt cóc tớ nhé?"

Đây là chuyện xà lơ gì thế?

Tôi quay đầu nhìn Luce. Cô đang nhìn xuống tôi với nụ cười, rõ ràng là đang có những suy nghĩ nguy hiểm.

Giống như tiếng thì thầm của quỷ dữ. Giọng nói của Luce có sức mạnh thôi miên bẩm sinh.

Có vẻ như Luce đang nuôi dưỡng một số ham muốn không lành mạnh. Cô không thể quên được cảm giác của mình khi tôi kiềm chế cô vào năm ngoái.

"Hoặc chúng ta có thể làm ngược lại."

Thậm chí còn tệ hơn nữa...

Tôi trừng mắt nhìn Luce với vẻ nghiêm nghị.

"Chúng ta hãy dừng những trò đùa nhạt nhẽo lại nào. Đó không phải là điều bạn bè nên làm."

"Tụi mình không phải là bạn bè."

Một câu trả lời chắc chắn.

Mái tóc vàng hồng của cô rơi xuống, lướt qua má và phủ bóng lên mắt. Những ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gáy tôi.

Đôi mắt xanh ngọc của cô nàng, giờ đã vô hồn, nhìn sâu vào mắt tôi. Môi Luce khẽ mấp máy.

"Cậu có còn xem tớ là bạn không?"

Một tiếng thì thầm xen lẫn tiếng thở dài.

Có vẻ như điều đó có nghĩa là "Bây giờ cậu phải biết rõ hơn rồi chứ."

Cảm xúc của Luce đã được bộc lộ kể từ khi rõ ràng rằng tôi là Anh Hùng Vô Danh. Không còn sự bối rối hay cảm xúc ẩn giấu nào nữa.

Ánh mắt lạnh lùng của cô chứa đầy tình cảm sâu sắc và ham muốn méo mó đối với tôi. Tôi không biết phải đáp lại cô thế nào.

Một sự im lặng ngọt ngào nhưng đầy đe dọa bao trùm căn phòng.

Đột nhiên, một luồng mana nặng nề chạm vào da tôi.

Chararang!

"...!"

Một cụm sao lấp đầy tầm nhìn của tôi.

Lực hấp dẫn tác động lên cơ thể tôi thay đổi ngay lập tức.

Cơ thể tôi được nâng lên bởi một lực vô hình, di chuyển khỏi giường và tự nhiên ngồi xuống ghế.

Nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Luce ngồi dậy và nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. Tôi cũng quay đầu về hướng đó.

"Này nhá, cô không nên làm thế!"

Bên cửa sổ.

Dorothy, ngồi xổm với hai đầu gối khép lại như một bà lão nghiêm khắc, mắng chúng tôi. Cô đã đi vào qua cửa sổ mở từ bên ngoài.

"Tiền bối?"

Dorothy nhìn thấy tôi và chào tôi với nụ cười tươi tắn.

"Hừm hứm."

Ấn chặt chiếc mũ phù thủy, Dorothy bước vào phòng và tiến về phía Luce, chỉ ngón tay lên trên trong khi giải thích.

"Cô quên rằng mình là bệnh nhân sao? Cô có thể gặp rắc rối nghiêm trọng nếu không giữ khoảng cách nhất định với người khác! Bệnh nhân cần tập trung vào việc nghỉ ngơi tâm trí lẫn cơ thể."

"..."

"Hiểu chưa ~ ?"

Luce, với vẻ mặt không hài lòng, lặng lẽ trừng mắt nhìn Dorothy.

Như thường lệ, Dorothy chẳng hề có thiện cảm với Luce.

Không để ý đến phản ứng của Luce, Dorothy nhìn tôi và mỉm cười rạng rỡ.

"Hội trưởng về rồi à?"

Cô vẫn xưng hô với tôi như trước, trước mặt Luce.

Tôi nhớ cô nhiều như nhớ Luce và tôi không thể không mỉm cười.

Sau đó, chúng tôi nói chuyện về những gì đã xảy ra ở học viện.

Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn nhưng vui vẻ. Mặc dù Luce có vẻ khó chịu, nhưng biểu cảm của cô dịu lại khi tôi mỉm cười với cô nàng.


✦✧✦✧


Tôi đã báo cáo tình hình với Elena Woodline, Hiệu trưởng Học viện Märchen. Tôi cần giải thích lý do tại sao ác quỷ lại tiến vào học viện và nguyên nhân gây ra điều đó.

Tôi giải thích rằng một Chiêu Hồn Sư dẫn đầu lũ quỷ đã xuất hiện, cách tôi đánh bại hắn, và cuộc hành quân của quân đoàn ác quỷ không chỉ giới hạn ở học viện. Không cần phải che giấu bất cứ điều gì, vì vậy tôi đã kể hết mọi chuyện.

Tôi cũng báo cáo tình hình với Magrio Halpent, Phó chỉ huy của Sư đoàn 4 Hiệp sĩ. Ý định của tôi là truyền cảm giác biết ơn cho các Hiệp sĩ Hoàng gia vì những nỗ lực của tôi.

Có rất nhiều bằng chứng. Với việc Nam tước Ropenheim bị áp giải đến Đế đô Viyans, một phiên tòa sẽ sớm được tổ chức.

Magrio cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn thay mặt cho Đế quốc.

Những đứa trẻ bị bắt giữ đã được gửi đến trại trẻ mồ côi, và Eve Ropenheim dự kiến sẽ trở về học viện sau khi cuộc điều tra kết thúc.

Vì không có nơi nào để ở tại Ropenheim nên học viện là nơi duy nhất Eve có thể đến.

Cô là người thân duy nhất còn lại của tôi và có rất nhiều điều tôi cần thảo luận với cô vì nhiều hoàn cảnh khác nhau.

Sau đó, một biến số bất ngờ đã xảy ra.

"Một cuộc tấn công bất ngờ?"

Tôi đã gặp Thánh Nữ Bianca Anturaze tại Nhà thờ ở Học viện Märchen. Cô đã giải thích những gì đã xảy ra.

Có người đã chặn đoàn xe hộ tống của Giáo hội và tàn sát tất cả những kẻ buôn người.

"Vâng. Ngài có biết ai trong số những người được cứu có mặc áo choàng đỏ không?"

Một chiếc áo choàng đỏ. Tôi nhớ rồi. Tên cô ấy là Michelle.

Cô ấy là cô gái đột nhiên gọi tôi là Hoàng tử trong truyện cổ tích và nói rằng cô ấy đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, nói về đủ thứ chuyện một cách thẳng thắn.

"Ừm, tôi có nhớ."

"Có vẻ như chính người đó đã làm điều này."

Cô bé đó đã làm thế sao?

"Bằng một chiếc rìu cầm tay, không hơn không kém."

"Một cái rìu cầm tay...?"

Với vóc dáng đó, liệu em ấy có đủ sức mạnh để giết tất cả những người đàn ông trưởng thành bằng rìu không?

Cho dù bị khống chế, cũng khó mà tin được. Theo cửa sổ trạng thái của cô bé, cô chắc chắn chỉ là một cô gái bình thường.

Việc vung rìu cầm tay không đủ lực có thể khiến tay bị thương. Những tên tội phạm không có kinh nghiệm sử dụng dao thường bị thương ở tay khi đâm người khác.

Hơn nữa, chúng quá nhiều. Không biết cô bé có đủ sức lực để xử lý hết chúng không.

"Tín đồ vừa là nạn nhân vừa là nhân chứng, nên đó không phải là lời nói dối. Anh ta nói rằng chính mình đã chứng kiến vụ thảm sát."

"Còn những người bị thương thì sao? Bọn trẻ và thành viên của Giáo hội thì sao?"

"Tất cả an toàn, nghe nói bọn họ đều bị đánh ngất một cách khéo léo. Cô ấy có vẻ không phải người bình thường."

"Vậy bây giờ cô bé đó ở đâu?"

"Thật đáng tiếc, chúng tôi không biết cô ấy ở đâu..."

Tất nhiên là họ không biết.

Đột nhiên, tôi nhớ đến lời cầu nguyện của Michelle.

–Nguyện xin phước lành của hiện thân sẽ ở cùng anh.

❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ là game nhập vai được coi là đi trước thời đại.

Một trong những lý do tôi chơi game này trong nhiều năm mà không thấy chán là vì có rất nhiều yếu tố ẩn và nội dung thú vị.

Người ta đồn đoán trên mạng, thậm chí cho đến khi tôi sở hữu Isaac, rằng không phải mọi bí mật của game đều đã được tiết lộ.

Có thể Michelle là một trong những yếu tố ẩn giấu đó không? Tôi không chắc lắm.

Ít nhất, nếu nó liên quan đến cốt truyện chính, nó sẽ không bỏ sót bất kỳ câu hỏi nào, nhưng Michelle lại nằm ngoài cốt truyện. Thực tế mà nói, có vẻ không khôn ngoan khi bỏ nhiều công sức để khám phá danh tính của Michelle.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải thận trọng.


✦✧✦✧


"Một ác quỷ đang âm mưu điều gì đó? Và Băng Đế đã ra tay ngăn cản?"

"Đúng vậy, thưa ngài Gerald."

Ở Công quốc Astrea.

Gerald Astrea cởi trần, đang ở bãi tập, nhận được báo cáo từ một Hiệp sĩ Gia tộc Astrea về chiến công của Băng Đế.

Ác quỷ mạnh mẽ chỉ huy quân đoàn bất tử, Nam tước Ropenheim đã hợp tác với hắn, và những chiến binh ác quỷ mạnh mẽ đã tràn qua Đế quốc.

Nếu không có sự tiên đoán của Băng Đế, Đế quốc sẽ phải đối mặt với một thảm họa lớn. Đúng như mong đợi, khả năng của anh xứng đáng với cái danh Archwizard. Gerald đã rất ấn tượng.

Mỗi khi nghe tin tức về Băng Đế, Gerald lại suy nghĩ làm sao để trả món nợ đã giải quyết vụ việc ác quỷ ở Công quốc Astrea năm ngoái.

Tối hôm đó, trong bữa tối, Gerald đã lên tiếng.

"Kaya."

"Vâng, thưa cha!"

Gerald, Historia và Kaya Astrea. Cả ba người họ đang ăn tối.

Khi Gerald gọi, Kaya đặt dao nĩa xuống, thẳng lưng và đáp lại nhanh nhẹn. Cô có vẻ rất kỷ luật.

Trên đĩa của Kaya là một miếng thịt quái vật nấu chín kỹ. Mặc dù Gerald không hiểu tại sao cô lại muốn một miếng thịt kém chất lượng, nghèo dinh dưỡng như vậy, nhưng cô đã yêu cầu thử, vì vậy ông đã chấp nhận yêu cầu của cô.

Gạt điều đó sang một bên.

Gerald hỏi với giọng nghiêm túc.

"Có phải con quen biết với Băng Đế không?"

"...!!"

Vì Kaya đang theo học tại Học viện Märchen, nên ông hỏi, nghĩ rằng cô có thể đã nhìn thấy Băng Đế. Ông đang tìm kiếm ý tưởng về cách trả nợ cho Băng Đế.

Tất nhiên, ông cũng có hy vọng lớn rằng con gái mình đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với Băng Đế. Cha mẹ nào lại không muốn con mình hình thành những mối quan hệ có lợi? Gerald cũng không khác gì.

Nhưng không hiểu sao... mặt Kaya bắt đầu đỏ bừng.

"Ờm thì, cũng có chút quen ạ..."

Ánh mắt Kaya chuyển sang một bên, má cô ửng đỏ. Giọng nói của cô hơi run rẩy vì cô rất tệ trong việc che giấu cảm xúc.

Như thường lệ, cô luôn lo lắng khi ở cạnh cha mình.

Nghe tên người mình thích từ miệng cha mình khiến cô cảm thấy ngượng ngùng. Không thể không nói, đó là mối tình đầu vụng về của cô mà.

"Ôi trời?"

Historia hiểu rõ tình hình và lấy tay che miệng vì ngạc nhiên.

Gerald cũng không thể bỏ lỡ phản ứng của cô. Đó là một phản ứng bất ngờ, và mắt ông mở to vì ngạc nhiên.

"Ồ hố..."

Đôi mắt của Gerald sáng lên đầy thích thú.

Nếu Kaya phản ứng như thế thì tình hình bây giờ đã thay đổi.

Hiểu được con gái mình thích ai là một vấn đề quan trọng, ngoài việc trả ơn ân nhân.

Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm bàn ăn trong một lúc, và Kaya liếc nhìn xung quanh, dùng nĩa gắp một miếng thịt khổng lồ và ăn nó.

"Ta cho rằng mình nên đến thăm Học viện Märchen."

"Hộcc...!"

Kaya nghẹn thức ăn và ho trước tuyên bố đột ngột của Gerald.

~ • ~ END ARC 15 - Thảo Phạt Tử Mệnh Hoàng Vương ~ • ~


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow ngay để không bị Yandere Luce lườm 🐧

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro