Chương 254: Phát Triển Cá Nhân
༺ Phát Triển Cá Nhân ༻
Trong tầng hầm của dinh thự Gia tộc Carnedas có một căn phòng bí mật.
Trong căn phòng đó, một cánh cửa xoáy kỳ lạ mở ra, một nam một nữ loạng choạng bước ra.
"Kugh!"
"Uuu...!"
Đó là Ian Fairytale và Ciel Carnedas.
Cả hai nằm dài trên sàn, rên rỉ. Cánh cửa tự động đóng lại, và hiện tượng xoáy nước lắng xuống.
"Haa, Aaa, chúng ta đã làm được rồi...!"
"Im đi."
Ian khó khăn lắm mới ngồi dậy được và nhìn thanh kiếm thánh trong tay phải, cười khúc khích.
Ciel vùi đầu xuống sàn và càu nhàu vì khó chịu.
Hai người vừa mới trở về từ Thiên Giới. Ian đã trải qua thử thách và nhận được sự công nhận của Đại Thiên Tộc, có được Quang Kiếm Luminous, trong khi Ciel bị choáng ngợp bởi ký ức về sự hiện diện hùng vĩ mà cô đã thấy ở cuối.
Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đã gặp được Thiên Đế.
Ciel cảm thấy như thể mình đã bị biến thành tro bụi. Thiên Đế ở rất xa nhưng lại hiện diện rõ ràng và vô cùng to lớn. Mana của kẻ đó đập như nhịp tim, gợi lên nỗi sợ hãi nguyên thủy.
Cô rùng mình khi nghĩ đến điều đó, nhưng gã đàn ông vô tình này lại cười toe toét, tự hào vì có được pháp khí đáng gờm. Cậu vô tư đến khó chịu.
"Ian! Ciel!"
"Tiểu thư Ciel!"
Nghe thấy tiếng động, Amy Holloway đi xuống tầng hầm cùng một hầu gái của Gia tộc Carnedas.
Amy ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Ian, trong khi người hầu gái giúp đỡ Ciel.
"Cậu ổn chứ? Cậu thực sự ổn chứ?"
"Tớ ổn mà! Nhìn này, Amy. Tớ đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi...!"
"Người cậu đầy vết thương kìa!"
Amy ôm Ian trong nước mắt.
"Đồ ngốc. Mình đã bảo đừng cố quá rồi mà. Cậu có biết mình lo lắng thế nào không?"
"..Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng."
"...Chào mừng trở về."
"Tớ về rồi đây."
Ciel cau mày khi nhìn cặp đôi đang đắm chìm trong thế giới riêng của họ.
Giống như có những trái tim lơ lửng trên đầu họ. Một đường gân hình chữ thập nổi lên trên trán Ciel, và một cái bóng phủ xuống mắt cô.
Như thể cô đang nói, "Sao họ dám chim chuột trước mặt mình?"
"Tôi có nên tiễn hai đứa này luôn không...?"
"Xin hãy kiềm chế, Tiểu thư Ciel."
Hầu gái ngăn Ciel lại khi cô bắt đầu tập hợp mana.
Loại tình yêu trong sáng, không chút drama này chỉ khiến Ciel tức giận hơn mà thôi.
Ciel thích máu, tình yêu và chiến tranh. Một thứ gì đó kích thích như mối quan hệ lãng mạn phức tạp của Isaac.
"Quan trọng hơn, tôi có điều muốn báo cáo."
Hầu gái nói với giọng nghiêm túc.
Cô ấy báo cáo rằng Quỷ tộc đã tấn công khi Ciel và Ian đi vắng. May mắn thay, lực lượng của Düpfendorf đã giúp đỡ, nên không có thương vong.
Amy xen vào, kể lại một cách sống động những sự kiện của ngày hôm đó.
"..."
Ciel chìm vào suy nghĩ sâu xa.
✦✧✦✧
"Gừ...!"
"Thất bại."
Ở một góc của Vườn bướm.
Giống như đêm qua, Gerald Astrea đã cố dạy tôi Chân Pháp vào sáng nay.
Tên của nó nghe giống như một cái tên trong tiểu thuyết võ thuật, nhưng thực chất nó là một kỹ thuật sử dụng mana.
Chỉ sau một quãng đường ngắn, cơn đau dữ dội chạy qua đùi, đầu gối và bắp chân của tôi. Tôi cố nghiến răng và chịu đựng, nhưng tôi mất thăng bằng và ngã xuống.
Mồ hôi chảy ròng ròng khắp người. Quá trình huấn luyện xa lạ này khiến tôi vô cùng mệt mỏi.
"Đầu tiên, mana phải hòa hợp với cơ bắp và khớp xương. Như thể chúng là một ngay từ đầu. Ban đầu sẽ khá khó khăn. Không chỉ là giỏi ma thuật là thành công đâu."
Gerald giải thích khi tôi loạng choạng đứng dậy.
Gerald không có năng khiếu bẩm sinh về ma thuật. Tuy nhiên, ông đã thành thạo phương pháp truyền mana vào cơ và khớp để tăng cường chuyển động của mình. Ông đã tự mình tìm ra nó.
Việc này khó khăn hơn nhiều so với ma thuật cường hoá thể chất thông thường, nhưng Gerald hiểu rõ cơ thể mình nên điều đó trở nên khả thi.
Trong mọi trường hợp, thành công trong quá trình này là điều kiện tiên quyết để học được "Chân Pháp" mà Gerald đã đề cập.
"Để tôi nhắc lại. Đây là phương pháp truyền sức mạnh vào cơ thể. Nếu thực hiện đúng cách, cậu có thể thực hiện các chuyển động nhanh mà không cần nỗ lực. Hiệu quả tăng lên khi cơ thể phát triển. Chìa khóa là kết hợp hài hòa mana với các chuyển động của cơ và khớp. Nó đòi hỏi một số lần thử và thất bại, nhưng với khả năng của cậu, cậu sẽ sớm có thể làm được."
Kỹ thuật của Gerald, nếu thành thạo, có thể giảm bớt sức ép lên cơ thể và cho phép thực hiện các chuyển động nhanh hiệu quả. Cảm giác như nâng cao giới hạn trên của khả năng thể chất.
Tuy nhiên, phương pháp của Gerald không được áp dụng rộng rãi.
"Khó lắm..."
Do kỹ thuật này cực kỳ khó khăn.
Có năng khiếu bẩm sinh về ma thuật là chưa đủ. Rõ ràng là kỹ thuật này dành cho những người có năng khiếu đặc biệt, những người đã rèn luyện cả cơ thể và ma thuật của mình.
Nếu không hiểu rõ về cấu trúc cơ thể của mình thì rất khó sử dụng. Vì vậy, tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Gerald dường như đã làm chủ được điều này nhờ vào tài năng thể chất đáng chú ý của mình.
Dù sao thì.
Tôi cần truyền mana thích hợp vào cơ và khớp, nhưng bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ gây mất cân bằng và đau đớn.
Tôi phải tìm ra ranh giới mong manh nơi mà mana chỉ có thể được truyền vào và hoạt động ở cơ và khớp.
Giống như việc rót rượu soju vào ly soju bằng cách sử dụng sức căng bề mặt để rót đầy đến tận miệng ly.
Trong phép so sánh này, ly rượu soju là cơ và khớp. Nhưng lúc này, tôi cảm thấy mình thậm chí còn không biết kích thước của ly rượu.
"Thử lại đi, Isaac."
"Vâng!"
Tuy nhiên, tôi vẫn rất có động lực. Đó là một kỹ thuật được thèm muốn.
Một khi tôi thành công, tôi sẽ đủ điều kiện để học Chân Pháp của Gerald.
Đau đớn không quan trọng. Tôi đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Tôi lại tập hợp mana của mình.
✦✧✦✧
Mateo Jordana đã trở thành một tài năng được công nhận và đầy triển vọng.
Một thường dân từ vùng quê đã vào học viện hàng đầu của Đế quốc và trở thành học viên giỏi nhất.
Dân làng đã góp tiền để trang trải học phí cho cậu ấy. Thị trấn của cậu thật tình cảm mà.
Mateo muốn trở thành một thường dân không thua kém giới quý tộc. Cậu quyết tâm vượt qua sự bất bình đẳng do địa vị xã hội mang lại.
Vì vậy, cậu vẫn táo bạo ngay cả tại học viện đầy rẫy quý tộc, đến mức phạm phải tội ác bắt cóc nữ quý tộc Amy Holloway.
Cậu đã ngu ngốc. Nhờ Isaac và Ian Fairytale, Mateo đã nhận ra lỗi lầm của mình và ăn năn.
Giờ đây, cậu thề sẽ chứng minh rằng một thường dân cũng có thể vượt qua một quý tộc chỉ bằng kỹ năng.
Tuy nhiên, học viện có rất nhiều học viên có tài năng vượt xa Mateo.
Cậu không chỉ phải cạnh tranh với những thiên tài như Thủ khoa Luce Eltania hay Á khoa Kaya Astrea, mà còn phải cạnh tranh với cả Băng Đế thực thụ, Isaac.
"Hô."
Mateo hít một hơi thật sâu. Cơ thể cậu ướt đẫm mồ hôi.
Mặt trời đang lặn. Một đồng bằng rộng lớn trải dài xung quanh.
Người yêu của cậu, mặc một chiếc váy giản dị, ngồi ở xa, dõi mắt nhìn theo lưng Mateo.
"Mateo, đã đến lúc dừng lại chưa? Mặt trời sắp lặn rồi."
"Chưa đâu. Chỉ còn 300 lần nữa thôi."
Mateo nắm chặt tay.
Thực tế mà nói, cậu biết mình sẽ không phải là người giỏi nhất ở Học viện Märchen.
Nhưng Mateo quyết tâm đạt được mục tiêu của mình.
Cậu dự định sẽ sử dụng mọi thứ mình đã thấy và học được ở học viện.
Cậu nhớ lại cảnh Isaac vung nắm đấm đá trong khi che giấu sức mạnh thực sự của mình. Điều đó đã truyền cảm hứng cho cậu ấy.
Mateo tự hỏi liệu có phong cách chiến đấu nào phù hợp với mình hơn là chỉ sử dụng ma thuật.
Cậu nghĩ đến cơ thể cường tráng của mình.
Mateo chưa bao giờ bỏ bê việc rèn luyện thể chất. Cậu tin rằng bất kể mình làm gì, sức mạnh thể chất là điều cơ bản.
Giống như Isaac, Mateo quyết định trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách sử dụng cơ thể đã được rèn luyện của mình.
Rầm!
Nham mana xoáy quanh nắm đấm của Mateo. Những mảnh đá trôi nổi quanh nắm đấm của cậu ấy.
Sau đó, cậu giải phóng sức mạnh của mình.
Vútt!!
Rầmmm!!!
Sức mạnh của đá lan tỏa và các mảnh đá vỡ tràn về phía trước.
Áp lực gió thổi qua mái tóc của người yêu cậu.
"...Ồ!"
Mắt Mateo mở to.
Nham mana tiếp tục lan tỏa theo hình quạt, phân tán sức mạnh của nó.
Một lần nữa. Mục tiêu của cậu là một đường thẳng.
Hàng trăm, hàng nghìn lần một ngày. Mateo, đẫm mồ hôi, giơ nắm đấm phủ đầy Nham mana về phía trước.
✦✧✦✧
Tại bãi tập luyện của dinh thự Gia tộc Humphrey.
Mặc dù đã muộn, Tristan Humphrey vẫn đang chạy quanh sân tập, gió thổi mạnh xung quanh cậu ấy.
Thở hổn hển, Tristan rút hết mana của mình.
Một quản gia lớn tuổi, người đã phục vụ Gia tộc nhiều năm, quan sát từ xa khi Tristan luyện tập không ngừng nghỉ.
"Thiếu gia..."
Tristan phải trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt hàng ngày mà không hề nghỉ ngơi.
Tận dụng sức mạnh của gió, cậu di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, đập vỡ những hình nộm tập luyện bằng kỹ năng vượt xa tuổi tác của mình.
Tuy nhiên, những kỹ thuật chiến đấu như vậy gây áp lực rất lớn lên cơ thể và gây ra đau đớn dữ dội.
Tristan tập luyện nhiều giờ mỗi ngày, nhiều khi đến mức chảy máu mũi hoặc nôn mửa, nhưng cậu không bao giờ dừng lại.
"Hơn nữa!!"
Tristan hét lên, cố gắng tăng tốc hơn nữa, sự bực bội hiện rõ như thể có điều gì đó không ổn.
Thiếu gia thường kiêu ngạo đã bộc lộ bản chất thật của mình trong quá trình huấn luyện.
Như thể cậu đang bị thứ gì đó đuổi theo.
"Kugh...!"
Tristan ho ra máu, cơ thể run rẩy dữ dội.
Người quản gia nhanh chóng chạy tới và lau máu trên miệng Tristan bằng khăn.
"Thiếu gia, xin hãy dừng lại, người đang gắng sức quá mức rồi."
"Chưa đâu, ổn mà. Tôi vẫn chưa dừng được."
"Tại sao người lại làm thế?"
Tristan cười toe toét.
"Tôi cảm thấy như mình sắp đạt được bước đột phá rồi."
Sử dụng mana gió để di chuyển nhanh sẽ gây áp lực rất lớn lên cơ thể.
Nếu cậu tiếp tục, chắc chắn cậu sẽ phải chịu những hậu quả nghiêm trọng.
Vì vậy, Tristan cần tìm cách giảm bớt áp lực cho cơ thể.
"Ý người là gì...?"
"Tôi đang luyện tập dẫn mana vào những bộ phận trên cơ thể mà bình thường không truyền được mana."
"Cái gì?"
Người quản gia bị sốc.
"Giống như cơ và khớp vậy. Nếu tôi làm đúng, tôi có thể kiểm soát sức mạnh của mình hiệu quả hơn."
Người quản gia, từng là một phù thuỷ đánh thuê, có thể hiểu được hoàn toàn sự vô lý trong việc Tristan đang làm.
Dẫn mana vào cơ và khớp? Không ai có thể biết được chỉ bằng cách nhìn.
Nó có thể gây ra sự mất cân bằng nghiêm trọng và đau đớn như thể tứ chi bị gãy.
"Nếu cứ tiếp tục như thế này... người có thể sẽ bị thương không thể phục hồi."
Giọng nói của người quản gia run lên vì lo lắng cho Tristan.
"Nghe thật thảm hại. Đây chính là mục đích của cuộc huấn luyện này. Ông nghĩ một người siêu việt như tôi không thể vượt qua được chuyện này sao?"
Tristan cười khúc khích và nhẹ nhàng phủi tay của người quản gia đang giữ chiếc khăn trên miệng mình.
"Đủ rồi, trở về vị trí của mình đi."
Tristan quay lưng lại và tiếp tục luyện tập. Người quản gia nhìn cậu với vẻ thương hại.
Ông cảm thấy tốt về mong muốn cải thiện bản thân. Đối với người quản gia, người đã cam kết phục vụ Gia tộc Humphrey, việc nhìn thấy người đứng đầu tương lai, Tristan, cố gắng chăm chỉ mỗi ngày quả thực đáng ngưỡng mộ.
Nhưng... nếu cậu luyện tập cường độ cao như vậy, cơ thể cậu sẽ gục ngã trước tinh thần.
Tuy nhiên, Tristan vẫn tập luyện với nụ cười trên môi, được thúc đẩy bởi mong muốn đạt đến những tầm cao mới, trái tim ông đập rộn ràng vì phấn khích.
Cuối cùng, người quản gia không thể không nói ra câu hỏi trong đầu mình.
"Thiếu gia."
"Sao?"
"Tại sao... người lại ép buộc bản thân mình quá vậy?"
Tại sao lại cố gắng để trở nên mạnh mẽ?
Tại sao lại học tập và rèn luyện hết sức mình, khiến bản thân phải chịu đựng đau đớn tột cùng?
Chẳng phải đã có đủ khả năng để trở thành người đứng đầu Gia tộc rồi sao?
Là một quản gia, ông không có tư cách để hỏi. Còn gì đáng ngưỡng mộ hơn một người đứng đầu luôn phấn đấu để trưởng thành mỗi ngày?
Người quản gia hối hận vì đã hỏi câu hỏi đó.
Ông cúi đầu.
"Tôi lỡ lời. Xin hãy quên những gì tôi vừa nói đi..."
"Đó là điều tự nhiên thôi."
"Sao ạ?"
Kể từ khi theo học tại Học viện Märchen, cậu được học hành, gặp gỡ nhiều người và trải qua vô số lần bị Isaac sỉ nhục.
Tristan đã học được rất nhiều.
"Tôi từng nghĩ mình là người thông minh nhất. Nhưng nhìn lại, bản thân thật thảm hại."
Cậu cảm thấy xấu hổ vì quá tự hào về tài năng và kỹ năng ít ỏi mà mình đã tích lũy được.
Cậu cảm thấy xấu hổ vì niềm tin tự mãn rằng những nỗ lực và thành tựu của mình là đúng đắn.
Cậu không phải là người thông minh chút nào. Cậu chỉ là một tên ăn hại vô tri, thảm hại.
Những kẻ chết tiệt khiến cậu nhận ra điều này đang tỏa sáng một cách khó chịu.
Mình sẽ vượt trội hơn tất cả bọn họ.
Mình sẽ trở thành phù thủy vĩ đại, lãnh đạo Gia tộc Humphrey, vượt qua và đánh bại những kẻ như Băng Đế Isaac.
"Làm sao tôi có thể ở yên được?"
Tim cậu đập thình thịch.
Tristan bước về phía trước, gió thổi xung quanh cậu ấy.
Người quản gia ngậm miệng lại và lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Tristan. Sau đó, một nụ cười hiện lên ở khóe miệng ông ấy.
"Quả thật vậy..."
Người quản gia cúi đầu trước người mà ông sẽ phục vụ cho đến ngày ông qua đời.
Và rồi, vào lúc bình minh.
Vútt!
Khi Tristan bay, được gió bao quanh, cậu nhận ra mình đang di chuyển nhanh hơn dự kiến.
Một cảm giác nhẹ nhàng. Gió lan tỏa như cánh hoa. Cậu đã đạt đến một điểm xa hơn dự định trong chớp mắt.
Cậu cảm nhận rõ ràng cảm giác lạ lẫm của tốc độ.
Cậu không cảm thấy phản xạ của cơ thể thường đè nặng và làm rối loạn cơ thể mình.
Tristan ngạc nhiên và đứng đờ người ra một lúc.
Ngay sau đó, môi cậu cong lên thành một nụ cười.
"Kehehehe... Kuhahaha!! Mình đã làm được rồi!! Mình đã làm được rồi nhỉ?!"
Trong cơn phấn khích, Tristan cười lớn, nhưng một lúc sau lại bắt đầu ho.
Người quản gia đang theo dõi, vui mừng khôn xiết như thể đó là thành tựu của chính mình.
Cùng với cảm giác hoàn thành là sự mệt mỏi nặng nề khiến sức lực của Tristan cạn kiệt. Cậu khẽ cười khúc khích trước khi ngã xuống đất một cách bất lực.
Tristan đã đạt tới tầm cao mới.
<Trans Note>
Nhấn vote sao ⭐️ và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng 🐧
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro