༺ Lễ Đăng Quang (1) ༻
Vài ngày sau, vào ban ngày.
Tôi gọi Gerald và đưa ông đến một góc của Vườn Bướm. Gerald đã quyết định ở lại học viện một thời gian, vì vậy rất dễ tìm thấy ông ở quán trọ dành cho khách.
Gerald và tôi đều cầm kiếm gỗ. Tôi không phải là kiếm sĩ giỏi, càng không phải là đối thủ của Kiếm Thánh, nhưng điều đó không quan trọng. Ngay từ đầu, đây đã không phải là một cuộc đấu kiếm.
Tôi duỗi dài chân ra và ấn chặt đầu gối xuống để thả lỏng cơ thể.
"Nhiệt tình thật đó."
Gerald nói và nhìn tôi bằng đôi mắt như đại bàng.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Con cần phải đánh trúng bố vợ mình một lần mà."
Môi Gerald giật giật. Có vẻ như ông thấy buồn cười.
Gerald mím môi để giả vờ như mình không cười.
"Đừng gọi tôi là bố vợ."
Gerald nói một cách chắc chắn, rồi vào tư thế chiến đấu với thanh kiếm gỗ của mình.
Ông ấy có bị ép buộc phải làm điều này không?
"Chuẩn bị nào."
Tôi tháo kính ra và nhét vào quần áo.
Tôi hít một hơi thật sâu, hạ thấp thân trên và hơi cong đầu gối.
Tôi truyền mana vào cơ và khớp của mình, đồng thời chú ý chặt chẽ đến chuyển động của Gerald.
Không gian im lặng.
Vài giây trôi qua.
Vútt!
Gerald biến mất khỏi tầm nhìn.
Tôi không dựa vào thị lực của mình. Dù sao thì mắt tôi cũng không theo kịp chuyển động của Gerald.
Nhưng dù ông có nhanh đến đâu thì đó cũng là vấn đề về bước chân.
Gió thổi nhẹ nhàng. Cỏ đung đưa.
Tôi tập trung các giác quan và theo bản năng, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Gerald trên bãi cỏ.
Quá trình phán đoán diễn ra chậm nên tôi bỏ qua. Tôi phải di chuyển chân trước khi bất kỳ suy nghĩ nào xuất hiện trong đầu.
Tôi không được cử động cơ thể một cách tự nhiên. Tôi phải từ bỏ các giác quan quen thuộc.
Tôi tập trung vào dòng chảy của mana và hiểu rõ cấu trúc của toàn bộ cơ thể mình.
Nó đây rồi.
Tôi nhảy lên với một cảm giác mới.
Vútt!
"...!"
Ngay lập tức, Gerald xuất hiện. Tôi đuổi kịp ông ấy.
Tôi vung thanh kiếm gỗ của mình một phát. Gerald đã hứa sẽ không tấn công, vì vậy ông bước lùi lại và dễ dàng né được đòn tấn công của tôi.
Khi Gerald nhìn tôi, một ánh sáng đặc biệt lóe lên trong con ngươi của ông ấy.
Gerald lại đạp đất lần nữa.
Tôi đuổi theo ông.
Vútt!
Vútt!
Tôi đuổi theo và bắt kịp chuyển động của Gerald hết lần này đến lần khác, lướt qua bãi cỏ. Một lần có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nếu điều đó xảy ra nhiều lần, thì không phải vậy.
Tốc độ của tôi chậm hơn Gerald. Chà, rõ ràng là Gerald đang nhẹ tay với tôi. Ông chậm hơn so với trận quyết đấu trước.
Nhưng điều quan trọng là tôi đã thành công về mặt kỹ thuật vào thời điểm đó.
"...!"
Đến một lúc nào đó, tôi không còn theo dõi được chuyển động của Gerald nữa.
Chỉ có một hình ảnh còn sót lại trong tầm mắt tôi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Đó là vì Gerald đã thể hiện tốc độ thực sự của mình.
Bụp!
Từ phía sau, Gerald đánh vào đỉnh đầu tôi bằng thanh kiếm gỗ của mình.
"Gừ!"
Nó đau khủng khiếp vì tôi không kích hoạt [Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản].
Tôi dừng lại và rên rỉ, xoa xoa đỉnh đầu.
"...Hehehe."
Tiếng cười vang lên ngay sau đó.
Tôi đã thành công.
Tôi không thể ăn mừng trước mặt bố vợ, nhưng bên trong, tôi đang reo hò rất to.
Tôi nhìn Gerald. Vì tôi đã thành công, điều đó có nghĩa là ông phải nhanh chóng dạy tôi kỹ thuật phù hợp.
Gerald nhìn tôi chằm chằm trong im lặng.
"Isaac."
"Vâng."
"Nhấc gấu quần lên."
"...?"
Không phải đột ngột. Dường như ông nhận ra điều đó ngay từ kinh nghiệm.
Tôi xắn gấu quần lên. Phía dưới đầu gối tôi đầy những vết thương kinh khủng lan rộng như rễ cây.
Mỗi lần tôi thất bại trong kỹ thuật này, mana sẽ vỡ ra và để lại những vết rạn da trên cơ thể tôi.
Những vết hằn do mana bùng nổ khắc lên không thể được xử lý bằng ma pháp hồi phục thông thường. Ngay cả khi cơ thể tôi lành lại, những vết hằn vẫn sẽ rõ ràng. Tôi nghe nói chúng sẽ dần mờ đi theo thời gian, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để chúng như vậy.
Gerald thở dài nhẹ nhõm, như thể ông đã mong đợi điều này, mà không có dấu hiệu nào tỏ ra bồn chồn.
"Tôi mất một năm để học kỹ thuật đó. Và mất hơn 20 năm để thành thạo nó. Tôi không có tài năng kỳ diệu. Và cậu đã hoàn thành nó chỉ trong một tuần."
Gerald nhìn vào mắt tôi.
"Đó là tài năng đấy, Isaac. Giống như sắt vậy. Chỉ có cậu mới có thể rèn sắt thành bất kỳ thanh kiếm nào sau một thời gian kiên trì."
"..."
"Nhưng cố gắng làm chuyện gì quá mức đều sẽ hỏng."
Gerald cắm thanh kiếm gỗ của mình xuống bãi cỏ.
"Tôi không phải là chuyên gia về ma thuật nên không thể nói nhiều về điều đó, nhưng nếu cậu cố gắng quá sức, cơ thể cậu sẽ nhanh chóng suy sụp."
"Con sẽ ghi nhớ điều đó, thưa bố vợ."
"Đừng gọi tôi là bố vợ."
Ngay sau đó, Gerald nhún vai.
"...Cậu đã vượt qua."
Tôi đã chờ đợi những lời nói đó.
Tôi nắm chặt tay và nhắm mắt lại. Tôi hít một hơi thật sâu và tận hưởng cảm giác còn sót lại.
Trời ơi, đau kinh khủng mỗi lần tôi thất bại. Sau đó, tôi đã quen và học cách làm dịu cơn đau, nhưng nó vẫn đau.
Vì vậy, Gerald đã phải luyện tập hơn một năm để học được kỹ thuật này...
Ông ấy thực sự rất kiên trì.
"Tôi sẽ dạy cậu 'Ảnh Bộ'. Cậu đã vượt qua được rào cản ban đầu, nên bây giờ sẽ không khó nữa. Một ngày luyện tập là đủ. Việc thành thạo nó là tùy thuộc vào cậu."
Ảnh Bộ. Đó là tên của kỹ thuật Bộ Pháp mà Gerald đã nhắc đến. <Tluc: "Chân Pháp" -> "Bộ Pháp".>
Tôi cười.
"Sẽ thật tuyệt nếu chỉ có một ngày."
"Cậu có việc gì cần làm không?"
"Có nơi khác phải đến."
Tôi có một cuộc hẹn.
Lễ đăng quang ở Düpfendorf.
Morcan đã nói rằng mọi thứ đã sẵn sàng, và tôi chỉ cần lên đường. Tốt nhất là nên khởi hành càng sớm càng tốt.
"Hiểu rồi... Vậy thì chúng ta nên giải quyết mọi chuyện nhanh chóng."
"Giải quyết? Là sao vậy?"
"Vì đã bảo vệ Công quốc Astrea. Tôi có thể đền đáp cho cậu không? Cậu sẽ không thất vọng đâu."
"Ồ."
Giờ nghĩ lại, ông đã nhắc đến chuyện này trước khi quyết đấu rằng ông nợ tôi một ân huệ.
Tôi gật đầu.
"Nếu vậy thì rất vui lòng."
Không có lý do gì để từ chối điều tốt đẹp từ bố vợ đâu.
✦✧✦✧
Eve Ropenheim đang đi đến Học viện Märchen bằng xe ngựa.
Cô được thả sau một cuộc điều tra dài về vụ việc Baron Ropenheim. Về mặt tâm lý, cô không gặp khó khăn gì vì việc tưởng tượng đến cuộc sống hàng ngày mà mình sẽ trải qua cùng Isaac khiến cô thấy hạnh phúc.
Cô đã truyền đạt cảm xúc chân thành của mình cho Isaac, người đã đến cứu mình, và vẫn còn chỗ để trò chuyện. Chỉ cần nghĩ đến việc có một cuộc trò chuyện bình thường với Isaac cũng đủ khiến Eve vui rồi.
"Tôi nói cho anh biết nè, em trai tôi rất tuyệt vời. Em ấy là Archwizard trẻ tuổi nhất, có rất nhiều tín đồ, thậm chí còn giao du với các Nguyên Vương. Bất kỳ người mạnh mẽ nào trong Đế quốc này đều sẽ bị tiêu diệt chỉ bằng một cái búng tay của em ấy đó."
"Chà... Tôi không hiểu biết nhiều về thế giới phù thủy, nhưng điều đó nghe có vẻ quá xa vời đấy, Học viên ạ."
"Sao lại không tin tôi? Đó là sự thật mà!"
Eve cứ liên tục khoe khoang về Isaac với người đánh xe.
Sau khi lệnh giam giữ Nam tước Ropenheim được dỡ bỏ và sử ma của hắn biến mất, Eve không cần phải che giấu tình cảm của mình nữa.
Eve khoe khoang về em trai mình với mọi người cô gặp, nhưng không ai hoàn toàn tin vào câu chuyện của cô.
Người đánh xe chỉ có thể cười gượng. Những câu chuyện của Eve có vẻ quá xa vời để có thể là sự thật.
"Giờ thì em ấy đã cao hơn tôi rồi, và cũng trở nên rất đẹp trai hơn... Em ấy rất dễ thương khi còn nhỏ, và tôi thường ôm em ấy suốt luôn. Đó là những ngày tháng tươi đẹp... Em ấy đã trưởng thành hoàn hảo."
"Cô có tình yêu sâu sắc dành cho em trai mình ha."
Người đánh xe mỉm cười trầm ngâm. Nghe Eve khen ngợi em trai mình, anh có thể suy ra rằng quá khứ của họ đã đầy thử thách.
Khi cỗ xe ngựa đến Học viện Märchen, lời khoe khoang không ngừng của Eve về em trai mình cuối cùng cũng kết thúc.
Eve thu dọn đồ đạc, xuống xe ngựa và trả tiền cho người đánh xe.
"Hãy chăm sóc em trai của mình nhé, Học viên!"
"Tạm biệt!"
Người đánh xe ngựa lái đi.
Eve, vừa ngân nga một giai điệu vừa mỉm cười, bước vào cổng Học viện Märchen.
Nếu cuộc trò chuyện của cô với Isaac diễn ra tốt đẹp, cô dự định sẽ trân trọng và yêu anh nhiều hơn trong khoảng thời gian họ nhớ nhau.
Tuy nhiên.
"Isaac hiện đang đi vắng."
"Cái gì cơ...?"
"Cậu ấy đã nộp đơn xin nghỉ phép và đã qua cổng cách đây hai ngày."
Tại văn phòng hành chính Bartos Hall.
Tại nơi cô dừng lại để báo tin trở về, Eve đứng sững sờ.
Cô ấy... nhớ Isaac sao?
"Hửmm? Tiểu thư Eve à?"
Giảng viên vẫy tay trước mặt Eve để kiểm tra xem cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo chưa.
✦✧✦✧
Tôi đang chu du khắp lãnh thổ của Đế quốc bằng xe ngựa.
Bay sẽ nhanh hơn, nhưng tôi không muốn xâm phạm không phận của Đế quốc trừ khi đó là vấn đề khẩn cấp.
Bên trong xe ngựa, Hilde, trong hình dạng con người, ngồi cạnh tôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô thong thả ngắm cảnh từ trên xe ngựa.
Tôi để cô ở dạng người để tránh gây sự chú ý không cần thiết và bất kỳ rắc rối nào có thể xảy ra, điều này có thể xảy ra nếu cô ở dạng rồng trắng thông thường. Giữ cô ở trạng thái triệu hồi là để xây dựng Đồng Bộ Hóa với nhau.
Tôi đang cầm một pháp cụ cường độ cao, luyện tập trong những lúc rảnh rỗi.
Chà, dù sao thì...
"Không thấy khó chịu sao, Dorothy?"
"Tại sao? Hiện tại mị thấy rất thoải mái."
Đối diện với tôi, Dorothy và Alice đang ngồi cạnh nhau.
Dorothy bám chặt vào tường hết mức có thể. Cô trông rất khó chịu và công khai tránh xa Alice.
Ngược lại, Alice vẫn bình tĩnh. Bất cứ khi nào mắt chúng tôi chạm nhau, cô đều nở nụ cười thoải mái và thân thiện với tôi.
"Được rồi..."
Nếu Dorothy nói rằng thoải mái thì mình cũng không thể nói gì thêm.
Trên đường tới Düpfendorf.
Tôi rất bối rối khi không hiểu tại sao Dorothy và Alice lại đi cùng mình.
<Trans Note>
Nhấn vote sao ⭐️ và Follow ngay nếu không sẽ bị Yandere Luce nhốt vào lồng 🐧
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro