Chương 262: Lễ Đăng Quang (4)

Lễ Đăng Quang (4)


Các tinh thể băng lan rộng ra.

Vụ nổ của luồng Băng mana sáng chói và mạnh mẽ đã phá vỡ lớp kết giới băng vững chắc của Chỉ huy Đệ nhị Quân đoàn Karius và nhấn chìm anh ta.

Isaac chỉ thi triển [Bộc Phá Băng Kết] đủ mạnh để chế ngự Karius. Đòn đánh trúng bụng Karius và anh ta bay như một quả bóng, đập vào tường.

Những khối băng hình thành ngay lập tức sau vụ nổ nhanh chóng biến thành bụi mana và tan biến vào không khí.

"Kugh!"

Karius hét lên một tiếng.

Mình... không hề mất cảnh giác.

Anh ta đã bị trúng đạn mặc dù đã cảnh giác.

Hành động của Isaac vượt xa sự mong đợi của anh ta.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh thực sự kinh ngạc.

Có phải là ma pháp cường hóa thân thể không? Không, nếu là ma pháp, anh ta nhất định sẽ cảm ứng được, lập tức phản ứng lại. Rõ ràng đây là năng lực thuần tuý của Băng Đế.

Hơn nữa, hàng phòng ngự đáng tin cậy của Karius đã vỡ tan như cửa sổ kính.

Chỉ sau một lần trao đổi mà đã ở trong trạng thái này. Với khoảng cách đẳng cấp như vậy, điều này khiến anh ta kinh ngạc hơn là tổn thương lòng tự trọng của bản thân.

Cảm giác như đang đối mặt với một bức tường không thể phá vỡ và vượt qua.

Cái lạnh thấm vào xương làm chậm đáng kể chuyển động và gây ra cơn đau dữ dội. Ý thức của anh ta đang mờ dần, nhưng Karius cố gắng chống đỡ.

Thất bại trong trận quyết đấu, đặc biệt là sau chỉ một đòn, là điều không thể chấp nhận được với anh ta.

Karius ngẩng đầu lên và ngay lúc đó...

"Đến cả đứng dậy cũng quá chậm."

"...!"

Isaac đã đứng ở đó trước mặt Karius.

Ngài ấy đã di chuyển quãng đường dài nhanh đến thế sao...?

Karius không thể hiểu được. Có vẻ như Isaac thậm chí còn phớt lờ cả các định luật vật lý.

"Nếu đây là một trận chiến thực sự, thì anh đã chết rồi."

Kwaaak!!

Với một câu nói vô cảm, Isaac đá vào đầu Karius. Nó mạnh và sắc bén.

Tiếng xương gãy. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cơ thể Karius bị thổi bay.

Sau đó, Karius lăn trên mặt đất trước khi ngã xuống và bất tỉnh.

"...Trận đấu kết thúc. Người thắng là chúa tể."

Trận quyết đấu đã kết thúc.

Thậm chí đó không phải là một trận so tài nữa.

Chỉ huy Đệ nhất Quân đoàn Dorhan và Chỉ huy Đệ tam Quân đoàn Isabel toát mồ hôi lạnh. Biết được sức mạnh của Karius, trận quyết đấu ngắn ngủi vô lý này có cảm giác cực kỳ kịch tính.

Chỉ huy Đệ tứ Quân đoàn Erich nheo mắt và nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Điều này sao có thể xảy ra được...?"

Isabel than thở.

Cô chỉ thấy Isaac tiến về phía trước một bước. Nó gần giống như dịch chuyển tức thời.

Sẽ thật ấn tượng nếu đó là ma pháp dịch chuyển tức thời.

Nhưng thực tế không phải vậy, điều đó càng khiến sự việc trở nên đáng kinh ngạc và hấp dẫn hơn.

Là Băng Đế, Isaac không chỉ xuất sắc về Băng Ma Pháp mà còn có sức mạnh thể chất to lớn. Trận so tài mới đây đã vượt qua sự hoàn hảo.

Làm sao ngài ấy có thể chiến đấu một cách tao nhã như vậy? Sức mạnh áp đảo như vậy đến từ đâu?

Anh thực sự là một cường giả xứng đáng với danh hiệu "Băng Đế". Nghĩ đến câu chuyện anh hùng của Isaac và trận quyết đấu vừa rồi, Isabel càng cảm thấy xúc động hơn.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt cô ấy.


✦✧✦✧


"Chữa trị cho anh ấy đi."

Tôi ra lệnh cho Dorhan, người đang nhìn Karius với vẻ mặt kinh ngạc, ra hiệu về phía Karius.

"Đã rõ. Chữa trị cho anh ấy ngay."

"Vâng!"

Dorhan chuyển lệnh của tôi cho những người phục vụ đang chờ sẵn.

Những người hầu tiến đến gần Karius và sử dụng ma pháp hồi phục.

"Còn ai nữa không?"

Tôi nhìn quanh các Chỉ huy Quân đoàn còn lại. Tốt hơn là giải quyết mọi thứ cùng một lúc.

Ngay sau đó, đôi mắt của Chỉ huy Đệ tam Quân đoàn Isabel sáng lên khi cô nhanh chóng chạy về phía tôi.

"Chủ nhânnnn!" <Master>

"Hả?"

Isabel quỳ một chân trước. Ngay cả trong sự phục tùng của cô cũng có sức mạnh áp đảo.

Isabel ngước nhìn lên, đôi mắt lấp lánh vì phấn khích.

Nhỏ này bị sao thế?

"Quả là một sự kết hợp hoàn hảo! Ngài thực sự là người xứng đáng để tôi phục vụ! Tôi không thể vinh dự hơn khi được phục vụ ngài, thưa chúa tể!"

Cô vô cùng phấn khích.

"Bình tĩnh nào..."

"Chỉ huy Đệ tam Quân đoàn Isabel bị sức mạnh của chúa tể mê hoặc! Tôi thề ở đây và ngay bây giờ sẽ cống hiến cuộc đời mình để phục vụ ngài!"

Isabel Silverwolf. Mặc dù cô là người liều lĩnh và cơ bắp nhất trong bốn Chỉ huy Quân đoàn, cô cũng là người đáng tin cậy nhất.

Có vẻ như cô thực sự xúc động trước sức mạnh của tôi khi đấu với Karius, với Ảnh Bộ mà Gerald đã dạy tôi và [Bộc Phá Băng Kết] tinh tế.

Ngay cả những người bình thường cũng phải kinh ngạc trước những kỹ năng như vậy, thì Isabel, người rất thành thạo trong chiến đấu, hẳn còn kinh ngạc hơn nữa.

Cảm giác này thật tuyệt.

Tôi muốn chăm sóc cô trước.

Có vẻ nhỏ nhen, nhưng tôi chỉ là con người. Tất nhiên, tôi sẽ thiên về những người đã ưu ái tôi ngay từ đầu.

Khi tôi vỗ vai Isabel, cô có vẻ rất vui mừng, như thể ngay cả sự tiếp xúc cơ thể cũng là một vinh dự.

Các Chỉ huy Quân đoàn khác cũng nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Sau khi chứng minh được rằng tôi có thể dễ dàng khuất phục một Chỉ huy Quân đoàn, họ không chỉ cảm thấy tôn trọng mà còn cảm thấy bất lực.

"Erich."

"Vâng."

Khi tôi gọi, Chỉ huy Đệ tứ Quân đoàn 4 Erich đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ.

"Lúc trước cô đứng về phe Karius đúng không? Nếu cô có khiếu nại gì, chúng ta hãy giải quyết ngay tại đây."

"Ngài đã vượt quá mong đợi của tôi rồi. Nó hoàn hảo đến mức tôi không còn gì để phàn nàn nữa."

Dù giọng nói của Erich không được rõ ràng do rượu, nhưng cô rất chân thành.

"Thật vậy sao?"

Những người này là cấp dưới của tôi, và đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Họ thận trọng cho đến khi tận mắt chứng kiến năng lực của tôi cũng không có gì sai.

Giờ thì, không cần phải tốn năng lượng không cần thiết nữa.

"Thật vui khi được nghe điều đó."

Tôi đeo lại kính.

"Chúng ta xong việc ở đây rồi. Mọi người được giải tán."

Tôi rời khỏi đấu trường.

Tôi nghe thấy tiếng quần áo và áo giáp va chạm phía sau. Đó là tiếng của các Chỉ huy Quân đoàn đang chào tôi.


✦✧✦✧


"Thưa Bệ hạ!"

"Ông hẳn là Nhiếp chính vương."

"Vâng! Tôi là Richard Matthews, Nhiếp chính vương Nhị thập tam!"

"Ồ, vậy à..."

Trong phòng tiếp kiến, tôi gặp Grand Regent ồn ào. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm và bộ râu. Ông có quầng thâm rõ rệt dưới mắt.

Tôi ngồi trên ghế trong khi Nhiếp chính vương Richard Matthews quỳ một chân trước mặt tôi.

Trong số những người phục vụ, Alice Carroll và Băng Long hình người đang theo dõi chúng tôi từ xa.

"Hilde, Nhiếp chính vương là gì?"

[Trong trí nhớ của tôi, đó là một chức vụ đại diện cho Băng Đế. Họ có thể thực hiện nhiệm vụ của Băng Đế ở một mức độ hạn chế. Chủ nhân trước của tôi đã thiết lập chức vụ này.]

"Ra là vậy."

Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Alice và Hilde. Hilde đã nhớ lại một cách đáng kinh ngạc những điều từ một nghìn năm trước.

Vai trò của Nhiếp chính vương tương tự như vai trò của Thủ tướng ở đất nước tiền kiếp của tôi.

"Hicc, thật là vinh dự lớn lao khi được phục vụ Băng Đế khi tôi vẫn còn sống...! Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được trải nghiệm vinh quang như vậy trong cuộc đời này!"

Nhiếp chính vương Richard Matthews trông như thể sắp rơi nước mắt vì vui sướng.

Ông có phải đang giả tạo quá không?

Ông chỉ vui vì bây giờ có thể lười biếng hơn thôi.

Có vẻ như niềm vui của ông xuất phát từ việc cuối cùng cũng được giải thoát khỏi nhiệm vụ của mình. Ờ, điều đó không hẳn là sai, xét đến những nhiệm vụ ông thực hiện là những nhiệm vụ mà tôi nên tiếp quản.

Có lẽ, Băng Đế ban đầu đã tạo ra chức vụ Nhiếp chính vương với mục đích giảm bớt trách nhiệm.

Tuy nhiên, quả thật rất giống con người.

Tôi thấy điều đó thật đáng yêu. Nó cho thấy ông đã làm việc chăm chỉ và có trách nhiệm, dù cũng thích hương vị của quyền lực.

Với danh tiếng về hành vi đạo đức của mình, ông thậm chí còn dễ mến hơn. Theo [Thấu Hiểu Tâm Trí], ông dường như không có ý định xấu.

"Ông biết là ta dự định sẽ trở về Đế quốc và quay lại sau đúng không?"

"Vâng tất nhiên ạ."

"Ta xin lỗi về chuyện đó."

"Không hề. Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ đất nước này và chờ cho đến khi Bệ hạ hoàn thành mục đích của mình."

Nhiếp chính vương Richard không hề tỏ ra bất mãn mà chỉ tỏ ra hối tiếc.

Ông có vẻ thực sự vui mừng, biết rằng mình chỉ phải chịu đựng thêm một năm nữa. Thái độ tích cực của ông thật nhẹ nhõm.

"Ngày mai là lễ đăng quang, vậy hãy nghỉ ngơi cho đến lúc đó ạ. Tôi sẽ phục vụ ngài bằng cả mạng sống của mình, thưa Bệ hạ."

Điều đó không cần thiết. Nó khiến tôi cảm thấy gánh nặng.

"Ừm... Cảm ơn Richard."

"Bệ hạ không cần cảm ơn đâu ạ! Nhân tiện... xin mạn phép, tôi có thể hỏi ngài một điều không ạ?"

"Ta cho phép. Là gì thế?"

Richard liếc nhìn Alice và Hilde rồi thận trọng hỏi.

"Trong số những vị khách quý mà ngài mang theo, ai sẽ là chính thê ạ...?"

Ông đang hỏi về Dorothy, Alice và Hilde.

Dorothy không có ở đây vì cô đang thiền định và tinh chỉnh ma pháp tiểu tiên của mình ở một nơi nào đó có tầm nhìn đẹp.

Dù sao thì cả ba đều là khách của tôi. Hoàng cung sẽ đối xử với họ tốt như nhau.

Nhưng việc biết được ai sẽ là chính thê sẽ cho phép xem xét đối xử ở cấp độ quốc gia. Đó là một câu hỏi hợp lý.

Tóc của Alice dựng đứng. Tôi nhận thấy vai cô rung lên một chút. Rõ ràng là cô đang căng thẳng.

Mặt khác, Hilde, là sử ma và không phải là đối tượng thê thiếp, vẫn giữ thái độ vô cảm.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow để ôm Alice nào (。•̀ᴗ-)۶

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro