Chương 265: Hội Đồng Đế Vương (1)
༺ Hội Đồng Đế Vương (1) ༻
Eve Ropenheim nhận ra bản thân thiếu can đảm.
Cô có thể nói chuyện vui vẻ với Isaac nếu cô gặp anh ngay sau khi trở về Học viện Märchen.
Nhưng khi thời gian trôi qua và cô lấy lại được lý trí, lòng can đảm của cô giảm dần, và bây giờ, mặc dù Isaac đã trở lại Học viện Märchen, cô vẫn không thể dễ dàng nói chuyện với anh.
Nếu chỉ là vấn đề lòng dũng cảm, mọi chuyện có thể đã khác. Tuy nhiên, Isaac liên tục bị bao quanh bởi những nhân vật có ảnh hưởng đến mức cô hầu như không dám liếc nhìn về phía họ.
Luce Eltania, Kaya Astrea, Dorothy Heartnova, Alice Carroll, Công chúa Snow White...
Đơn giản là không có cách nào để đột nhập, và theo thời gian, lòng can đảm của Eve ngày càng giảm sút, khiến cô chỉ còn lại sự do dự ngày càng sâu sắc.
Điều này không ổn đâu...!
Eve tự trách mình ngay khi cô thức dậy trong ký túc xá vào buổi sáng.
Chuyện này không thể tiếp diễn được. Cô phải nói chuyện với em trai mình, cô tự nhủ, rồi vỗ vào má mình.
Ngày hôm đó, cô cảm thấy rất tốt. Cô tràn ngập sự tự tin vô căn cứ và cảm thấy mình có thể nói chuyện đàng hoàng với Isaac ngay cả khi thế giới đang sụp đổ. Đó là một trong những ngày hoàn hảo hiếm hoi đó.
Tuy nhiên...
"Isaac, em ở đâu...?"
Dù cô có đi khắp học viện thế nào đi nữa cũng không thể tìm thấy Isaac.
Với một chút hy vọng mong manh, Eve đến văn phòng hành chính tại Bartos Hall và hỏi khoa về tung tích của Isaac.
"Học viên Isaac hiện đã ra ngoài."
"Gì cơ...?"
"Cậu ấy đã nộp đơn xin nghỉ phép và vừa mới qua trạm gác sáng nay."
Eve vô cùng sửng sốt.
Vào một ngày như thế này, em ấy lại ra ngoài...?
Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này nữa...?
"Ừm? Học viên Eve?"
Giảng viên lo lắng cho Eve, người có nước da tái nhợt.
✦✧✦✧
Keridna Whiteclark. Cô là học viên năm hai của Khoa Ma Thuật tại Học viện Märchen, xếp thứ 5 trong lớp và được phân vào Lớp A học kỳ trước.
Kỳ nghỉ này có ý nghĩa đặc biệt đối với cô nàng.
Cô đã sắp xếp để gặp ứng viên hôn phu của mình lần đầu tiên.
Dù cha mẹ cô đã chọn anh làm chồng tương lai của cô, nhưng Keridna thậm chí còn không biết anh trông như thế nào.
Tuy nhiên, vì anh nổi tiếng là một quý tộc trẻ đẹp trai nên cô không khỏi có chút mong đợi.
"Tiểu thư Keridna có lo lắng không?"
"L-Lo lắng? Không thể nào?"
Keridna đang ngồi trong một gian hàng xinh đẹp được dựng lên trong khu vườn ở phía trước dinh thự lớn của Gia tộc Whiteclark. Một hầu gái đứng nghiêm trang bên cạnh cô.
Mái nhà được phủ bằng tuyết trắng rơi quanh năm ở vùng phía bắc. Được thiết kế với ý tưởng về tuyết rơi, quang cảnh tràn ngập vẻ đẹp thẩm mỹ.
Keridna, ăn mặc đẹp, tưởng tượng ra mẫu người lý tưởng của mình và bàn tay cầm tách trà của cô run rẩy.
"Nhưng tay của tiểu thư..."
"Cô không cảm thấy vừa có động đất sao?"
"À vâng... Nhưng hít thở thật sâu để bình tĩnh lại nhé?"
"Ta không có lo lắng."
Keridna cười một cách phù phiếm.
"Ngược lại, ta tràn đầy tự tin, tại sao ta phải lo lắng chứ? Người nên lo lắng là bên kia. Nếu anh ta không thể chấp nhận bản chất xấu xa ẩn sau khuôn mặt ngây thơ này, anh ta không xứng đáng làm người đàn ông của ta...!"
"À... vâng. Đúng vậy."
Keridna vẫn chưa hết tuổi vị thành niên. Cô có bản tính trong sáng và tinh tế, nhưng cô bị cuốn hút bởi tính cách của một nữ phản diện và có xu hướng coi mình là một người xấu xa. Điều này là do sự đồng cảm và nhạy cảm của cô, khiến cô dễ dàng đắm mình vào các vở kịch và tiểu thuyết từ khi còn nhỏ.
Đây là một sự việc quen thuộc đối với nàng hầu gái. Cô bỏ qua mà không nói một lời.
Vào lúc đó, hầu gái nhận thấy một người đàn ông và đoàn tùy tùng đang tiến đến gần Keridna.
"Người ấy đã đến rồi."
"Aaa...!"
Keridna bật dậy và cứng đờ người.
Tim cô đập thình thịch. Keridna đỏ mặt, nhớ lại những nhân vật nam đẹp trai trong các vở kịch có nhân vật phản diện.
Hầu gái là người đầu tiên chào đón họ.
"Cảm ơn ngài đã đi suốt chặng đường từ Viyans đến đây."
"Hehe...! Không sao...!"
Đôi mắt của Keridna sáng lên vì mong đợi và đảo mắt nhìn xung quanh.
Keridna nhìn chằm chằm vào quý tộc đang tiến lại gần mình.
"...Ngược lại mới phải, hân hạnh được gặp nàng, Công nương của Gia tộc Whiteclark! Ta là Helize thuộc Gia tộc Công tước Saint Rio!"
Ssss.
Ánh mắt của Keridna trở nên lạnh lẽo như thể bị dội một gáo nước lạnh.
Người đàn ông đang tiến đến gần cô là một cậu bé, thấp hơn Keridna, không có gì ngoài quần áo lòe loẹt để khoe khoang. Thái độ vênh váo và tiếng cười ngây thơ "Kya kya" của cậu khiến cậu có vẻ phù phiếm.
Cậu thực sự đẹp trai như lời đồn, nhưng trông cậu quá trẻ. Cậu không giống với hình tượng đẹp trai mà Keridna mong đợi.
"À, chào mừng... Ngài Helize. Xin cho hỏi, ngài bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay 13 tuổi!"
Keridna thốt lên một tiếng kêu cố kìm nén và loạng choạng, bám chặt vào bàn để không ngã gục.
Thật bất ngờ.
"Tiểu thư Keridna?"
"Mình không muốn đứa trẻ nào..."
"Thứ lỗi?"
"Điều mình muốn là một người đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ như dã thú, nhưng đôi khi lại ngây thơ như hương vị tươi mát của Trà núi Sigur...!"
Keridna thì thầm bằng giọng buồn bã, đầu cúi xuống. Mái tóc hồng của cô rũ xuống, che đi khuôn mặt thất vọng.
Yêu cầu đính hôn của cha mẹ cô giống như ép buộc. Thật nản lòng khi nhận ra rằng cô phải xem xét việc đính hôn này với cậu bé một cách tích cực.
"Có chuyện gì thế, thưa nàng?"
"Gừ...!"
Lời nói của cậu bé khiến Keridna rùng mình và muốn sặc máu.
"Tiểu thư Keridna..."
"Không phải vậy, thực sự không phải vậy... Ta nên từ chối thế nào đây...?"
"Kể cả khi tiểu thư hỏi tôi điều đó, tôi cũng không chắc nữa..."
Vì nghĩ đến Gia tộc, cô không thể để xảy ra bất hòa với Helize.
Keridna, trong nỗ lực tuyệt vọng, đã cầu xin nàng hầu gái giúp đỡ bằng giọng thì thầm, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là câu trả lời bất lực.
Vào lúc đó.
[Kaaaah!]
Tiếng gầm của một con thú dữ vang vọng bên tai mọi người.
Mắt Keridna mở to và giật đầu lên.
Tiếng gầm này...
Cô mới nghe điều đó cách đây vài tháng.
Một cơn gió mạnh thổi qua. Helize, cậu bé của Gia tộc Saint Rio hét lên, "C-Cái gì thế?!" và run rẩy vì sợ hãi, trong khi những người hộ tống của cậu ngay lập tức bảo vệ cậu.
Mana ngọc bích trắng tỏa ra như tuyết, và một con rồng trắng khổng lồ bay xuống, đáp xuống khu vườn của Gia tộc Whiteclark.
"Đó là cái gì thế...?"
Đó là con rồng trắng huyền thoại, Băng Long Hilde.
Những người hầu của Gia tộc Whiteclark vô cùng kinh ngạc, thốt lên, "Bạch Long...?"
Đoàn hộ tống của Gia tộc Saint Rio tỏ ra hết sức cảnh giác.
Cậu bé 13 tuổi Helize, choáng ngợp trước sự hùng vĩ của con rồng, rên rỉ vì sợ hãi, "Ôi mẹ ơi..."
Con rồng trắng cúi đầu xuống đất, chàng trai tóc lam bạc cưỡi nó thản nhiên đáp xuống, đi thẳng đến Keridna. <Tluc: Bạch long Hoàng tử :v >
Anh không mặc quần áo sang trọng như một quý tộc, cũng không trưng diện cầu kỳ, nhưng anh sở hữu hình ảnh đàn ông lý tưởng mà Keridna từng thấy trong các vở kịch.
Tuy nhiên, với Keridna, chàng trai này không phải là đối tượng lãng mạn mà là đối tượng kính sợ.
"Hửmm?"
Nam nhân tóc lam bạc tên là Isaac dừng lại trước gian hàng.
Những người hộ tống đều cảnh giác với anh.
Những người hầu đều vô cùng kinh ngạc.
Chàng quý tộc trẻ tuổi sợ hãi trốn sau lưng những người hộ tống.
Keridna cũng có biểu hiện sợ hãi.
"Tôi đến không đúng lúc à?"
"Tại sao cậu lại...?"
Keridna cảm thấy muốn ngất đi.
✦✧✦✧
Hội Đồng Đế Vương.
Sau 「Loạn Chiến Khuất Phục Alice」, Lôi Đế Jaul Dragoniac đã mời tôi đến cuộc họp này.
Tôi đến gặp Aichel Whiteclark thuộc Gia tộc Công tước Whiteclark vì mục đích này.
Ngay khi đến nơi, tôi nhìn thấy bạn cùng lớp Keridna Whiteclark và đến gặp cô trước, nhưng có vẻ như tôi đã đến không đúng lúc.
Keridna coi trọng việc giao lưu nhưng không thực sự gần gũi với tôi. Tôi cố nhớ lại xem liệu tôi có từng trò chuyện tử tế với cô không.
Nhưng cả hai đều biết chúng ta là bạn cùng lớp.
Tôi quyết định tốt nhất là nên cư xử thân thiện.
Hilde đã được huỷ triệu hồi. Tôi đã tham khảo ý kiến của Aichel Whiteclark qua thư trước khi cưỡi cô nàng đến.
Công quốc Whiteclark ở phía Bắc rất xa và rộng lớn nên tôi cần xác nhận rằng Aichel sẽ không có vấn đề gì.
Lần cuối cùng tôi đến Düpfendorf, tôi phải vượt biên giới trong khi vẫn giữ được phẩm giá vương giả. Tôi không muốn tùy ý vượt qua không phận của Đế quốc một cách thô lỗ, vì vậy tôi đã không cưỡi Hilde.
Trên thực tế, cưỡi rồng hiệu quả hơn nhiều về mặt thời gian so với đi xe ngựa.
"Trà, trà đã được pha ạ..."
"Ồ, cảm ơn nhé... nhưng tại sao cậu lại phục vụ trà?"
"Tôi nghĩ như thế là lịch sự..."
Phòng tiếp tân.
Tôi đang ngồi trên ghế sofa, đợi Aichel. Không hiểu sao Keridna lại mang ra một tách trà nóng hổi.
Cô đứng đó một cách e lệ với hai tay chắp lại như một nàng hầu gái, trông có vẻ bồn chồn, điều đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
"Sao cậu lại nói chuyện trang trọng thế? Chúng ta là bạn cùng lớp mà."
"Đây không phải là học viện..."
Nói một cách chính xác thì chúng tôi thuộc những quốc gia khác nhau nên không có sự phân cấp giữa chúng tôi.
Keridna chỉ sợ tôi thôi.
"Cậu đang nói gì vậy? Cậu không nợ tôi bất cứ thứ gì cả. Vấn đề duy nhất giữa hai ta là chúng ta không thân thiết lắm thôi."
"T-Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ ạ...! Tôi đã nói một số điều khủng khiếp trong buổi Đánh Giá Cuối Kỳ năm ngoái..."
Tôi gặp Keridna lần đầu tiên trong buổi Đánh Giá Cuối Kỳ của học kỳ một năm nhất.
Lúc đó, cô nhìn thấy tôi từ trên nóc một tòa nhà cao tầng và hét lên điều gì đó.
Tôi không nghe thấy gì cả nên đã bỏ qua, nhưng Keridna dường như nghĩ rằng cô đã gây ấn tượng xấu với tôi.
"Đừng lo lắng về điều đó. Tôi không nghe thấy gì cả đâu."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng quả nhiên là không nghe thấy...!"
Cậu ấy không nhận ra điều đó cho đến khi hơn một năm trôi qua sao? Giờ đã quá muộn để đau khổ rồi.
"À mà, Công nương Aichel đâu rồi?"
"Ồ, chị ấy sẽ sớm đến đây thôi ạ. Chị ấy đã ra ngoài một lúc. Khi tôi nói với chị ấy là ngài đã đến, chị ấy nói rằng sẽ về ngay thông qua sử ma."
"Được thôi, hừmm..."
Sử dụng kính ngữ với bạn cùng lớp thực sự rất khó chịu.
"...Thật sự đấy, đừng dùng kính ngữ nữa. Nó chỉ khiến tôi thấy không thoải mái và khiến tôi cảm thấy tội lỗi không cần thiết."
"Một người như tôi sao có thể dám ăn nói vô tư với một vị vua được..."
"..."
Cảm giác thực sự khó chịu.
Mình nên làm gì?
À.
"Vậy thì ta cũng sẽ sử dụng kính ngữ với Công nương Keridna."
"...!"
Keridna kinh ngạc như thể sét đánh ngang tai. Sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Còn tôi thì bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro