Chương 269: White Muốn Mạnh Hơn! (1)
Arc 17 - Chinh Phạt Thiết Tiên
Chương 269: White Muốn Mạnh Hơn! (1)
༺ White Muốn Mạnh Hơn! (1) ༻
Kỳ nghỉ sắp kết thúc.
Nhiều học viên đã quay trở lại học viện. Tôi nhận thấy rằng gần đây có sự gia tăng đáng kể về số lượng người xung quanh.
Đó là một kỳ nghỉ phức tạp theo nhiều cách, nhưng không có thời gian để chìm đắm trong suy nghĩ. Lịch trình hàng ngày của tôi vẫn đầy ắp việc luyện tập.
Trong khi đó, Ian Fairytale đã thành công trong việc có được Quang Kiếm Luminous. Miễn là mọi thứ không bị rối tung lên, các điều kiện để có thể đánh trúng Thanatos một cách hiệu quả đã có sẵn.
Tôi hướng dẫn Ian, người đã trở về học viện, sử dụng Quang Kiếm Luminous. Khi cậu vung Quang Kiếm Luminous ở một không gian mở và thể hiện sức mạnh của ánh sáng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nó có sức mạnh tối thiểu mà tôi hình dung.
"...?"
Khi tôi đang đi dạo quanh khuôn viên trường, tôi nhìn thấy Dorothy trên nóc một tòa nhà. Thật không may, rất khó để tiếp cận cô vào lúc này.
Trong lúc thiền định, các cụm sao hoặc ngôi sao nhấp nháy xuất hiện xung quanh cô nàng. Đó là một trong những phương pháp luyện tập Tinh Quang Ma Pháp.
Tôi có thể cảm nhận được điều đó. Dorothy đã tăng thời gian thiền định của mình rất nhiều trong những ngày này.
─ ...Nói dối.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của chúng tôi ở Düpfendorf. Có lẽ Dorothy đã tăng cường luyện tập vì tôi.
Tôi không thể làm phiền cô nên tôi chỉ đứng nhìn Dorothy từ xa trước khi tiếp tục lên đường.
✦✧✦✧
"Isaac."
"Cậu về rồi à."
Luce Eltania đã trở về sau khi hoàn thành khóa đào tạo tại Tháp Ma Thuật. Tôi ra cổng học viện để chào đón cô nàng.
Một nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt Luce. Ánh nắng chiếu xuống cô như một chiếc đèn pha, làm rạng rỡ hình bóng cô nàng.
Cô gái u ám ấy đã trở nên tươi sáng hơn nhiều.
So với năm nhất, cô đã tươi tắn hơn hẳn.
Đây là gì... Cảm giác đồng cảm chạm đến trái tim đây sao?
Giống như đang xem một cảnh trong phim truyền hình, trong đó một cô con gái u sầu và đau khổ đã vượt qua nỗi đau và bắt đầu giao tiếp với mọi người.
"Sao trông cậu giống như sắp khóc thế, Isaac?"
"Thấy Luce trưởng thành khỏe mạnh như vậy, đột nhiên tấm thân này cảm thấy rất tự hào..."
"Gì đấy trời, bộ là cha đằng này chắc? Đáng sợ quá đó..."
Luce càu nhàu và bước đi bên cạnh tôi.
Tất nhiên, Luce sẽ không biết mình cảm thấy thế nào.
Chúng tôi hướng đến ký túc xá của học viện.
"Cậu đã gây ra khá nhiều ồn ào khi tớ đi vắng nhỉ?"
"Ờ thì, đại loại thế."
Tin tức về vụ buôn người của Nam tước Ropenheim dường như đã lan truyền khắp Đế quốc.
Tin đồn này chắc hẳn cũng đã lan đến Tháp Ma Thuật Hegel.
"Cậu đã làm một việc tốt."
"Theo một cách nào đó."
Luce dường như vừa mới khơi ra một chủ đề trò chuyện và tỏ ra thờ ơ. Đối với cô, ai sống hay chết cũng chẳng quan trọng.
"Tụi mình cùng ăn trưa sau khi tớ dỡ đồ nhé."
"Được thôi. Tớ cũng đói."
"Isaac, hôm nay cậu phải ở lại với tớ."
"Đó chính là điều tớ đang nghĩ đấy."
"Phải vậy mới được chứ."
Luce là người cách biệt mà sự giải thoát duy nhất khỏi sự cô đơn là tôi. Là người bạn duy nhất của cô nàng, nỗi nhớ tôi của cô đặc biệt mãnh liệt vào hôm nay, vì cô đã không gặp tôi trong một thời gian do phải tập luyện ở tòa tháp.
Nỗi khao khát đó có lẽ bao gồm cả tình cảm cô dành cho tôi.
Tôi cũng vui hơn thường lệ khi được gặp Luce sau một thời gian dài. Tôi muốn dành cả ngày bên cô nhiều nhất có thể.
"Aaa."
Ồ, phải rồi.
"Hửmm?"
"Tớ phải làm cố vấn sau đó. Ngoài giờ đó ra thì ổn."
Luce nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
"Tớ tưởng cậu không làm cố vấn trong kỳ nghỉ chứ?"
"White luôn đổ mồ hôi nước mắt để nâng cao kỹ năng của mình từng ngày. Tớ không thể là người duy nhất lười biếng được. Tớ không nên giúp em ấy một cách chân thành sao?"
Tất nhiên, tôi là người đã làm cho nó trở nên như vậy. Thực ra, đó chỉ là lời than vãn của White, nhưng cô ấy thực sự có mong muốn cải thiện, nên điều đó không hoàn toàn sai.
"Cậu tình cảm quá mức cần thiết rồi đấy."
"Cảm ơn lời khen nhé."
"Tớ có thể đi cùng không?"
Hửmm?
"Cậu có muốn đi cùng để được hướng dẫn không?"
Luce gật đầu.
"Có lẽ hơi nặng nề một chút..."
Việc thể hiện cách giảng dạy của mình cũng có chút ngượng.
"Liệu tớ có gây cản trở không?"
"Không phải vậy đâu..."
"Vậy thì tớ sẽ đi."
Giọng điệu của cô rất kiên quyết, ngụ ý rằng câu trả lời đã được quyết định và tôi chỉ cần nói ra câu trả lời đã được định sẵn.
Có vẻ như Luce cảm thấy rất cô đơn ở Tháp Ma Thuật và không muốn rời xa tôi, dù chỉ một phút.
Luce không phải là kiểu người vô liêm sỉ can thiệp vào việc cố vấn, và sẽ rất khó để thay đổi suy nghĩ của cô một khi đã quyết định cứng đầu.
Luce thường có kỹ năng tốt hơn mình.
Nó thực sự có thể hữu ích.
Tôi không nghĩ điều đó quan trọng lắm.
"Được thôi."
"Vâng."
Luce trả lời một cách bình tĩnh trước khi quay đầu về phía trước.
✦✧✦✧
"Em giải phóng mana quá thô bạo. Chỉ tính toán tốt và xây dựng pháp trận là không đủ. Em cũng cần phải kiểm soát sức mạnh của mình. Thử lại lần nữa."
"Vâng! Hiyaa!"
"...Đưa tay cho anh. Anh sẽ dùng mana của mình để thiết lập thuật thức, sau đó em truyền mana của mình vào đó. Đúng rồi, hãy cảm nhận nó, và cố gắng làm chủ cảm giác đó bằng cách lặp lại nó."
"Vâng! Hể...?"
"White?"
Sân tập ngoài trời là nơi gần như vắng tanh trong suốt kỳ nghỉ. Isaac hướng dẫn Snow White, trong khi Luce và Merlin theo dõi quá trình hướng dẫn từ xa.
Đột nhiên, White cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cô nổi hết cả da gà.
Cảm giác rùng mình mà mình cảm thấy từ nãy đến giờ là sao vậy...?
Đó không chỉ là một cảm giác. Cảm giác lạnh lẽo dường như đến từ phía sau cô, từ Luce.
Luce đang theo dõi quá trình cố vấn với vẻ mặt thờ ơ. Tuy nhiên, mỗi lần White tiếp xúc vật lý với Isaac, cô lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khó hiểu từ Luce.
Thủ khoa Luce tỏ ra lạnh lùng với mọi người ngoại trừ Isaac. Cô ấy vừa được ngưỡng mộ vừa bị sợ hãi bởi những đàn em của mình, và White cũng không ngoại lệ với lối suy nghĩ như vậy.
Không hiểu sao, dù không có cuộc trò chuyện nào diễn ra, cô vẫn cảm thấy như tiếng thì thầm của Luce đang vọng lại bên tai.
Chỉ tập trung vào việc cố vấn. Không có bất kỳ động cơ thầm kín nào đối với Isaac. Tuyệt đối không có bất kỳ động cơ thầm kín nào.
Với việc Luce đã chứng minh được hiệu quả trong việc ngăn chặn tình cảm của nhiều cô gái đối với Isaac, bất kỳ ai không sánh được với Dorothy, Alice hoặc Kaya sẽ khó mà không cảm thấy sợ hãi dưới ánh mắt của Luce. Ít nhất là trong số các học viên của học viện, một người như vậy sẽ rất khó tìm.
Trong khi đó, Isaac quá đắm chìm vào việc giảng dạy đến nỗi anh không cảm thấy lạnh. Đó là do anh có xu hướng tập trung hoàn toàn vào một nhiệm vụ từ đầu đến cuối. Theo hướng tích cực, điều đó có nghĩa là anh có khả năng tập trung cao độ; theo hướng tiêu cực, điều đó có nghĩa là anh không thể làm nhiều việc cùng lúc.
"À, không sao ạ, tụi mình tiếp tục thôi."
"Hãy cho anh biết nếu em cảm thấy không khỏe. Nếu đau, nghỉ ngơi là ưu tiên hàng đầu."
"Vâng... Em sẽ ghi nhớ điều đó."
White nhanh chóng quay lại nhìn Isaac, sau khi liếc nhìn Luce một cái. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán cô.
Hơn nữa, cô biết về mối quan hệ giữa Isaac và Luce. Thật tự nhiên khi cô không thể không chú ý nhiều hơn đến Luce.
"Luce, cậu không chán sao?"
Khi Isaac đột nhiên quay sang Luce và hỏi, cô ấy mỉm cười đẹp như một nàng tiên trên thiên đường. Giống như những cánh hoa đang rải rác xung quanh cô ấy vậy.
Bầu không khí u ám và nặng nề mà chỉ có White cảm nhận được lập tức tan biến. Đó là sự thay đổi biểu cảm đột ngột đến mức gần như đáng sợ.
"Không sao đâu. Xem Isaac dạy học cũng khá thú vị."
"Được thôi."
Khi Isaac quay lại nhìn White và tiếp tục hướng dẫn, vẻ mặt của Luce lại trở nên lạnh lùng.
White cảm thấy đau khổ, không thể nói gì với Luce vì sợ khủng khiếp.
"Hừmm."
Isaac nhận ra rằng White đang để ý tới Luce.
"Luce nè."
"Nghe đây."
Isaac quay lại nhìn Luce. Một lần nữa, sự ấm áp lại lan tỏa trên khuôn mặt Luce.
"Cậu có mẹo gì không?"
"Mẹo á?"
"Một thứ gì đó có thể giúp White. Chắc hẳn cậu cũng cảm nhận được Lv của em ấy đúng không? Cậu có thể giúp em ấy hiệu quả hơn tớ."
Anh yêu cầu cô ấy cung cấp một số lời khuyên hữu ích để giúp White.
Dù là Archwizard với biệt danh đáng sợ là Băng Đế, Isaac lại là một tiền bối rất truyền thống khi nói đến việc giảng dạy.
Luce có thể biết những phương pháp giảng dạy tốt hơn. Vì vậy, việc Isaac nhờ cô ấy giúp đỡ là hoàn toàn hợp lý đối với cả White và Merlin.
"Một thứ gì đó có thể giúp ích..."
Luce suy ngẫm về những lợi ích mình có thể đạt được khi hỗ trợ Isaac trong quá trình cố vấn.
White không hợp với cô. Sau khi giành giải nhất trong một cuộc thi sắc đẹp, cô đã đề cập đến "thích Isaac" trong bài phát biểu chiến thắng của mình. Những cô gái giả vờ ngây thơ thường che giấu bản chất xảo quyệt. Đương nhiên, Luce cảm thấy cảnh giác.
Hơn nữa, cô có thể giảm tần suất tiếp xúc vật lý giữa Isaac và White thông qua phương pháp giảng dạy của mình.
Luce đứng dậy.
"Tớ sẽ giúp một chút."
"...!"
White giật mình.
Luce tiến lại gần Isaac. White cố gắng mỉm cười, mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt. Sự căng thẳng gia tăng khiến cô không thể nhìn vào mắt Luce.
"Hehe. T, thật vinh dự khi Tiền bối Luce đồng ý giúp đỡ...!"
White phải rất khó khăn để đưa ra một lời bình luận ấm áp.
Luce, người từng bị chứng bất hoà xã hội nghiêm trọng, không còn cau mày hay tỏa ra luồng khí chết chóc như trước nữa. Sống cùng Isaac đã dần chữa lành vết thương tinh thần của cô.
Nhưng chỉ có vậy thôi. Luce nhìn White bằng đôi mắt lạnh như băng và không phản ứng gì cả.
Sợ quá...!
White không khỏi sợ hãi trước sự đe dọa này.
"Đầu tiên, trình độ thuần thục mana của cô tệ quá."
Luce nói một cách lạnh lùng trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào Isaac.
"Gì cơ...? À vâng..."
"Tốc độ tính toán quá chậm, ít nhất thì ma pháp cấp thấp cũng phải ra ngay chứ. Cô chậm như rùa vậy."
"Rùa..."
"Nếu đây là một trận chiến thực sự, cô sẽ chết khi đang niệm chú."
"Vâng..."
"Isaac thậm chí còn tạo ra thuật thức sẵn bằng mana của mình, nhưng cô không thể truyền mana vào đó một cách hợp lý. Điều đó chứng tỏ quá trình rèn luyện của cô còn thiếu sót nghiêm trọng."
"Vâng..."
"Vậy thì."
Luce đưa cánh tay trái về phía trước. Viên ngọc trai đen trên Thẳm Vực Nữ Vương Nhẫn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Shaa!
Nước phát sáng tuyệt đẹp hình thành trong không khí, mỗi giọt mang một hình dạng độc đáo. Các hình dạng nước nhân lên từng cái một, bay đi và tạo khoảng cách với Luce.
Tất cả chúng đều mang hình dạng của cá voi sát thủ, Bello, ngoại trừ việc chúng khoe cơ bắp cuồn cuộn trong nhiều tư thế thể hình khác nhau.
Không giống như hình dạng thực tế, các cơ bắp được phô ra rất nổi bật.
"Tạo ra Thuỷ Ma Pháp như vậy ở một nơi không có nước...!"
White ngưỡng mộ lượng mana dày đặc và khả năng sử dụng mana chính xác của Luce.
Trong khi đó, Isaac bối rối trước cảnh tượng hàng chục Bello cơ bắp. Dù chúng được tạo thành từ nước, nhưng đó là một cảnh tượng choáng ngợp.
"Thay vì chỉ dùng ma pháp ngẫu nhiên, tôi nghĩ rằng không phải là ý tồi khi tự tính thời gian hàng ngày để xem cô có thể xử lý mục tiêu nhanh như thế nào. Sau đó, cô có thể ghi lại kết quả của mình và so sánh với những lần trước. Cuối cùng, kỹ năng của cô sẽ tự nhiên được cải thiện."
"Mọi thứ nghe có vẻ ổn, nhưng... tại sao ví dụ lại trông như thế này?"
"Gần đây Bello bắt đầu quan tâm đến cơ bắp. Nó đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi."
Luce nhớ lại cá voi sát thủ Bello, chú cá voi luôn gập bụng tại bàn làm việc của cô mỗi ngày.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro