Chương 272: Eve Và Em Trai

Eve Và Em Trai


Cô đứng dậy.

Gãi mái tóc rối bù của mình và nghe thấy tiếng chim sẻ hót bên ngoài, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng rực rỡ căn phòng. Các bức tường được phủ kín bằng hình ảnh Isaac mặc đồng phục.

Eve Ropenheim thở dài một hơi. Cơ thể cô cảm thấy sảng khoái, nhưng tâm trí cô lại bối rối.

Học kỳ đã bắt đầu rồi...

Cô đã không nói chuyện với Isaac kể từ vụ việc ở Ropenheim.

Khoảng thời gian nghỉ đã kết thúc trước khi cô kịp nhận ra.


✦✧✦✧


"Lâu rồi không gặp! Cậu có giảm cân không?"

"Cậu đã làm gì trong kỳ nghỉ thế?"

"Hé lô!"

Học viện Märchen nhộn nhịp với những học viên trở về sau kỳ nghỉ.

Những cuộc trò chuyện về những gì đã xảy ra trong giờ nghỉ của họ tràn ngập không khí. Chủ đề nóng nhất, tất nhiên, là vụ việc ở Ropenheim.

Vì đây là một học viện danh giá với tỷ lệ quý tộc cao nên thông tin về vụ việc ở Ropenheim vốn đã lan truyền rộng rãi trong giới quý tộc đương nhiên đã đến tai mọi người.

"Cậu có nghe nói Nam tước Ropenheim đang buôn bán trẻ em không?"

"Ừm, tôi đã rất sốc khi nghe điều đó. Nhưng cậu có biết rằng người ngăn chặn điều đó là Tiền bối Issac không?"

"Wow, ờm, Tiền bối Isaac... Tôi nghĩ là mình lại phải lòng anh ấy rồi..."

Đương nhiên, tin tức về sự tham gia của Isaac trong việc giải quyết vụ việc cũng theo sau đó.

Bản thân Isaac không hoàn toàn nhận thức được, nhưng anh rất nổi tiếng ở học viện. Điều duy nhất ngăn cản các cô gái tiếp cận anh là Luce, người liên tục lờ mờ nhìn Isaac và bắn những cái nhìn giết người vào những ai dám liếc nhìn xung quanh anh.

Trong khi đó, một học viên năm ba đang đi bộ buồn bã, nghe lén cuộc trò chuyện giữa các cô gái. Đó là chị gái của Isaac, Eve Ropenheim.

"Eveeee!!"

"Écc!"

Một học viên năm ba tóc ngắn tên là Alicia chạy đến và ôm Eve từ phía sau. Eve giật mình hét lên một tiếng kỳ lạ.

"Lâu rồi không gặp, Eve!"

"Lâu rồi không gặp, Alicia..."

"Dù học kỳ đã bắt đầu nhưng chán nản như vậy chẳng phải là hơi quá rồi sao?? Cậu lo lắng sẽ có thêm ác quỷ xuất hiện sao?"

"Không, không phải vậy..."

"Không sao đâu! Băng Đế đã nói sẽ không có thêm bất kỳ sự cố nào như thế nữa! Chúng ta đã an toàn vượt qua tất cả các sự cố lớn cho đến nay, vậy nên cậu không nghĩ mọi thứ sẽ yên bình cho đến khi chúng ta tốt nghiệp sao?!"

Các cuộc biểu tình nổ ra do nhiều sự cố vẫn tiếp diễn không ngừng, và sự bảo vệ của Hiệp sĩ Hoàng gia thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Người ngoài có thể thắc mắc tại sao Học viện Märchen không đóng cửa. Bởi vì đóng cửa Học viện Märchen sẽ là phản ứng thái quá gây hại nhiều hơn lợi. Hơn nữa, vì nó nằm dưới sự bảo vệ của Hoàng gia, đóng cửa học viện thậm chí không phải là một lựa chọn.

Học viện không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục hoạt động và học viên cũng muốn học viện tiếp tục mở cửa.

Tuy nhiên, tâm trạng chán nản của Eve không phải do những gì Alicia đã đề cập.

Không phải vậy. Là vì mình vẫn chưa thể nói chuyện với Isaac...

Eve cảm thấy vô cùng tự ti vì không nói chuyện với Isaac cho đến hết giờ nghỉ.

Mình muốn tham gia vào cuộc thảo luận của các cô gái về em trai, mình muốn khoe khoang về việc em ấy đẹp trai, ngầu và hấp dẫn như thế nào...! Và sau đó, mình muốn tự hào tuyên bố rằng, "Tôi là chị gái của Isaac."

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến cô phấn khích. Nó mang lại cho cô cảm giác thỏa mãn.

Nhưng vì cô đã không nói chuyện với Isaac kể từ vụ việc ở Ropenheim...

Cô cảm thấy như không có gì được giải quyết giữa họ. Việc khoe khoang rằng mình là chị gái của Isaac giống như một hành động vô tư và vô liêm sỉ, không hề quan tâm đến cảm xúc của em trai mình.

"Eve?"

"Ừm... Hy vọng là không có chuyện gì xảy ra nữa cho đến khi chúng ta tốt nghiệp."

Eve thở dài, giả vờ lo lắng.


✦✧✦✧


Đánh Giá Xếp Lớp sẽ được tổ chức trong ba ngày. Cho đến lúc đó, học viên sẽ học lớp tạm thời.

Eve, đang cầm một ly đồ uống, đi đến tầng hai của Orphin Hall, kín đáo nhìn vào một trong những phòng học tạm thời.

Trong số nhiều học viên, có một chàng trai đeo kính đặc biệt rạng rỡ. Đó là Isaac.

Khuôn mặt của Eve nở một nụ cười tươi.

Ngay cả cách em ấy sắp xếp sách vở cũng rất đáng yêu...

Dù anh chị em thường xuyên cãi vã, nhưng Eve, người phải yêu Isaac từ xa, không hề có lòng tự hào như vậy.

Cô chỉ thích sự dễ thương của em trai mình.

Học viên đi ngang qua liếc nhìn Eve một cách lo lắng khi cô nhìn trộm vào lớp học năm hai như một kẻ theo dõi. Nhiều người đã thấy cô làm điều tương tự vào học kỳ trước. Eve là một kẻ tái phạm.

Tuy nhiên, Eve quá đắm chìm vào việc ngắm nhìn Isaac mà không để ý đến ánh mắt của người khác.

Mình cần nói chuyện với em ấy sớm thôi...

Hôm nay, cô quyết tâm nói chuyện với Isaac. Cô thậm chí còn mua một ly đồ uống vì mục đích đó, để lấy cớ bắt đầu một cuộc trò chuyện.

Sau khi quá trình Đánh Giá Xếp Lớp kết thúc, Isaac sẽ tự nhiên được xếp vào Lớp A, và khi đó những người hâm mộ anh sẽ vây quanh anh.

Thôi nào, hãy can đảm lên. Hãy bình tĩnh lại.

Eve tự động viên mình.

Đúng lúc đó, Isaac đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Hựcc...!"

Eve lập tức dựa vào tường để trốn. Đó là một sự né tránh tự động, là phản xạ tự nhiên, giật mình vì nghĩ rằng Isaac đã nhìn thấy mình.

Không, điều này không đúng. Sẽ tốt hơn nếu em ấy nhìn thấy mình.

Những ký ức cũ cứ ùa về, khiến trái tim Eve theo phản xạ chùng xuống mỗi khi nhìn thấy Isaac. Cô rên lên một tiếng nhỏ.

Dù đã cố gắng lấy lại can đảm, nhưng cuối cùng, Eve vẫn chọn cách bỏ chạy vì quá sợ hãi không dám đối mặt với anh.

"..."

Isaac dõi theo bóng dáng Eve rời đi từ ngưỡng cửa.

Anh biết rằng cô đã theo dõi mình suốt thời gian qua.

Tại sao chị ấy lại bỏ đi thế?

Isaac biết được hoàn cảnh gia đình mình khi anh đánh bại Nam tước Ropenheim.

Nhưng anh vẫn không biết chi tiết về mối quan hệ của mình với Eve hoặc cách họ sống chung. Hơn nữa, anh quá tập trung vào việc luyện tập của mình để giải quyết vấn đề với Eve.

Vì vậy, anh đã kiên nhẫn chờ Eve đến gần anh trước, nhưng có vẻ như anh phải chủ động trước.

Isaac bắt đầu bước đi.


✦✧✦✧


Eve ngồi trên băng ghế phía sau Orphin Hall, nắm chặt đồ uống cô vừa mua và thở dài.

"Mình nên nói gì đây...?"

Lòng người giống như cây sậy, dù quyết tâm kiên định đến đâu, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể lay động.

Cô ngần ngại không muốn đến gần Isaac. Sự do dự của cô khiến cô thất vọng.

Chỉ cần nói chuyện với anh. Chỉ cần nói, "Xin chào." Chỉ một từ đó thôi cũng đủ để bắt đầu. Tuy nhiên... ngay cả một từ đó cũng khó khăn.

Điều này không ổn. Còn định do dự đến bao giờ nữa?

Sự quyết tâm hiện rõ trong mắt Eve. Cô tập nói chuyện với không khí trống rỗng, giơ chai đồ uống ra.

"'Chào Isaac? Em muốn uống không? À, và cảm ơn vì lần trước...' Không, thế thì quá trang trọng. 'Đây, chị nhặt được cái này trên đường đi. Và về ngày hôm đó, chị có thể đền đáp em thế nào đây...?' Nghe có vẻ thô lỗ. 'Cảm ơn vì đã cứu chị ngày hôm đó. Đây là một món quà nho nhỏ. Chị có thể nói chuyện với em lúc nào đó không...?' Bộ mình là học sinh cấp hai hay sao vậy?"

"Chị đang làm gì thế?"

"...?"

Phía sau băng ghế nơi Eve đang ngồi.

Chàng trai với mái tóc lam bạc tên Isaac xuất hiện và lên tiếng.

"Hyaaaaaaa!!!"

Eve hét lên như thể cô sắp ngất đi. Isaac thản nhiên bịt tai.


✦✧✦✧


"Hàa, hàa...!"

Một lúc lâu, Eve ôm ngực, hít thở sâu để bình tĩnh lại trái tim đang hoảng loạn của mình. Phải mất một lúc cô mới bình tĩnh lại.

Tôi ngồi cạnh Eve, chờ cô nói. Còn khoảng mười phút nữa là đến buổi định hướng học kỳ hai.

"E-Em trai đáng kính, s-sao em tới đây...?"

"Em trai đáng kính?"

Eve đưa tay lên che miệng. Cô vô cùng lo lắng.

Tôi liếc nhìn chai nước.

"Chị mua cái đó cho em à?"

"Hể? À vâng..."

"Cảm ơn nhé."

Eve đưa chai ra, tôi cầm lấy và nhấp một ngụm. Vị ngọt đọng lại trên lưỡi tôi.

Có một sự im lặng ngượng ngùng. Eve cứng đờ như một con búp bê gỗ. Cô hẳn đang rất bối rối.

Thành thật mà nói, tôi cũng không biết phải đối phó với cô thế nào. Nói một cách nghiêm túc thì chúng tôi là người lạ.

Mặc dù vậy, vì là gia đình duy nhất của cơ thể này, tôi không thể không cảm thấy gắn kết.

Suy cho cùng, bây giờ mình là Isaac rồi.

Hơn nữa, Eve có tình cảm sâu sắc với tôi. Thật khó khăn về mặt tâm lý khi phải từ chối một người như vậy.

"Kể cho em nghe về điều đó đi."

"Hể?"

"Những sự kiện ở Ropenheim. Từ quá khứ đến những gì xảy ra gần đây."

Câu chuyện mà tôi đã bỏ lỡ khi đi săn Calgart Chiêu Hồn.

Eve đã xin lỗi tôi và tôi quyết định lắng nghe cô ngay bây giờ.

Eve thở dài nhẹ rồi quay lại đối mặt với tôi.

Sau một hồi im lặng, cô cẩn thận bắt đầu nói, "Được rồi, khi tụi mình còn bé..."

Trong khoảng năm phút, Eve tiếp tục câu chuyện của mình mà không dừng lại. Nó súc tích và mạch lạc, đánh vào những điểm cốt lõi, như thể cô đã chuẩn bị và luyện tập nhiều lần.

Chắc hẳn cô đã thường xuyên nghĩ về cách giải thích hoàn cảnh của mình với Isaac một ngày nào đó.

Do tình hình tài chính gia đình khó khăn, Eve đã quyết định chấp nhận lời đề nghị của Nam tước Ropenheim để cô có thể chu cấp cho Isaac.

Cô tiết lộ rằng cô dự định rời khỏi Ropenheim sau khi nhận được bằng tốt nghiệp từ Học viện Märchen.

Cô cũng kể lại những sự kiện trong vụ việc của Nam tước Ropenheim. Cô bị ràng buộc bởi Ám mana như thế nào, và Nam tước đã định dùng cô làm vật hiến tế trong một nghi lễ nào đó.

"Chị xin lỗi... Chị thật ngu ngốc... Xin lỗi vì đã bỏ đi sau khi nói những lời cay nghiệt như vậy."

Tôi nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói, "Lúc đó chúng ta chỉ là trẻ con. Trước âm mưu của Nam tước Ropenheim, hai ta đều bất lực. Đừng khóc mà. Em hiểu cảm giác của chị rồi."

"Sao em lại tỏ ra trưởng thành hơn chị thế..."

Eve hít một hơi, rồi lau nước mắt và lấy lại bình tĩnh.

"Em vẫn không giống như trước kia... Từ khi nào em bắt đầu che giấu con người thật của mình?"

Bản chất thật sự của mình. Rõ ràng là ý như vậy.

Isaac, người không có năng khiếu về ma thuật, giờ đã được công nhận là Archwizard. Cô hỏi tại sao tôi lại giấu gia đình mình một sức mạnh như vậy.

"Có vẻ như em có một số tiềm năng tiềm ẩn. Nó đã thức tỉnh một ngày sau khi mẹ mất. Thật khó để giải thích. Bản thân em cũng không hiểu hết được."

"...Vậy là em không giấu chuyện đó chứ?"

"Không, em không giấu đâu. Nhân tiện, lúc đó em thế nào?"

"Hể? Đừng nói với chị là em không nhớ được tuổi thơ của mình nhé?"

Tôi gật đầu.

"Có vẻ như đó là tác dụng phụ của khả năng thức tỉnh tiềm tàng của em. Em đã mất một phần ký ức, đặc biệt là những ký ức cũ."

Tất nhiên, đây là lời nói dối. Tôi chỉ không biết mình đã tương tác với Eve như thế nào trong quá khứ.

Tôi quyết định rằng tốt nhất là kể lại như thế này.

Nếu tôi nói rằng tôi mất trí nhớ do cú sốc tinh thần, Eve sẽ cảm thấy tội lỗi hơn nữa.

Nếu tôi thành thật nói rằng tôi không biết vì tôi đã nhập vào cơ thể em trai cô ấy, Eve sẽ vô cùng sốc hoặc phản ứng bằng sự hoài nghi.

Điều đó chỉ làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tôi mà thôi.

"Sao chuyện đó có thể xảy ra được...?"

"Ai mà biết được."

"..."

Trong lúc tôi nhấp một ngụm đồ uống, Eve lấy lại bình tĩnh, hắng giọng rồi tránh ánh mắt của tôi.

Sau đó cô bắt đầu nói, "Mỗi sáng và mỗi tối, tụi mình đều hôn nhau."

Nụ hôn chào buổi sáng, nụ hôn chào buổi tối, giống như những gì mình từng thấy trong phim nước ngoài.

"Và?"

"Hai ta cũng thường tắm chung nữa..."

Lúc đó chúng tôi còn bé nên điều đó có lý. Chúng tôi không có bất kỳ hiểu biết nào về vấn đề tình dục vào thời điểm đó.

Nhưng... điều này bắt đầu nghe có vẻ lạ.

"Bất cứ khi nào có chuyện gì xảy ra, em luôn cố gắng ôm chị, tỏ ra dễ thương, và nắm tay chị. Và em luôn nói rằng em sẽ lớn lên giống như chị, một ngày nào đó sẽ cưới chị, và rằng em không cần bất cứ điều gì khác... Em luôn nói, 'Em yêu chị, chị ạ.' Trước khi đi ngủ, em cứ khăng khăng nhìn chằm chằm vào mặt chị trong mười phút, và chị luôn phản chiếu trong mắt em."

"..."

Liệu Isaac có bị siscon không? Có thể lắm... Nhưng mình phát hiện ra những lời nói dối trong câu chuyện của Eve.

Sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí], tôi nhận thấy Eve đã nói dối một vài lần.

Nhưng mỗi lần cô nói dối, lời cô nói đều càng ngày càng giống sự thật, cô tin vào lời nói dối của chính mình, tự lừa dối mình. Kết quả là, cô dường như không nói dối.

Eve tiếp tục nói trong khi nhìn chằm chằm vào khoảng không. Khuôn mặt cô trở nên bình tĩnh hơn, và một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi cô nàng.

Tôi ngồi yên, im lặng lắng nghe lời Eve. Câu chuyện của cô dần trở nên thơ mộng hơn, giống như một câu chuyện trong tiểu thuyết.

"Khi em lớn lên, em vẫn chỉ nhìn mỗi chị. Hầu hết các đêm tụi mình ngủ trong vòng tay nhau. Chị nhớ hơi thở ấm áp của em, hơi thở dễ thương ấy vẫn vang vọng bên tai chị. Mỗi khi chị xoa đầu, em luôn mỉm cười rạng rỡ và nói rằng em thích thế. Ngay cả khi hai ta nắm tay nhau ra vườn hoa. Em có lẽ không nhớ, nhưng em đã đội vòng hoa lên đầu chị. Giống như chị đã bảo vệ em, em đã nói rằng mình sẽ bảo vệ chị mãi mãi khi lớn lên. Em dịu dàng như làn gió xuân và tươi sáng như ánh mặt trời giữa trưa."

"Chị à."

"Và còn nữa..."

"Chị à."

"Hả... vâng?"

Tôi đưa Eve trở về thực tại khi cô đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

"Chuông reo rồi, lát nữa hai ta nói chuyện tiếp nhé."

"Aaa."

Tiếng chuông vào lớp vang lên. Đã đến lúc phải về.

"Phải rồi... Vâng, chúng ta quay lại thôi."

Chúng tôi đi vào Orphin Hall.

"Isaac nè."

"Vâng."

"Tụi mình không thể quay lại như trước được sao?"

"...Điều đó có thể khó khăn."

"Ừm... Chị đoán vậy. Hãy cẩn thận nhé."

Eve vẫy tay chào tôi và đi về phía tầng ba.

Đến một lúc nào đó, tôi không thể biết được.

Vừa rồi, tôi không biết phần nào trong ký ức của Eve là sự thật và phần nào là dối trá.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro