Chương 274: Isaac Và Chị Gái
༺ Isaac Và Chị Gái ༻
Eve Ropenheim.
Là người thân duy nhất của tôi, tôi tự nhiên cảm thấy tình cảm sâu sắc dành cho cô ấy.
Sự kiềm chế của Nam tước Ropenheim đã biến mất, và những hiểu lầm mà tôi thậm chí không biết đã được giải quyết. Tôi muốn chăm sóc người chị gái của mình, người đã phải chịu đựng quá nhiều về mặt tâm lý.
Tuy nhiên... mọi việc không phải lúc nào cũng diễn ra theo cách chúng ta mong muốn.
"Chị à?"
"Isaac, đây là hộp cơm trưa. Chị đã chuẩn bị nó trong một thời gian dài đấy. Nó thế nào?"
"Cháy hết rồi..."
Eve đến chỗ tôi và đưa cho tôi hộp cơm trưa, trong đó mọi đồ ăn đều đã biến thành thứ gì đó giống như than đen.
"Chào Isaac. Thật là trùng hợp khi gặp em ở đây ha?!"
"Chị ơi? Chị không thường chạy bộ buổi sáng phải không?"
"Có đấy, đôi khi chị làm thế."
"Em chưa từng gặp chị trước đây..."
Cô xuất hiện vào sáng sớm trong bộ đồ tập luyện và chạy cùng tôi.
"Isaac, chị có thể ăn cùng em không?"
"Xin lỗi nhé, chị nghĩ ít nhất mình có thể nắm tay em, nhưng có lẽ là vẫn chưa thể... Chắc là chị đang mất kiên nhẫn."
"Không, chị xin lỗi. Chị có làm em khó chịu không? Xin lỗi nhé, chị chắc là vô vọng rồi..."
"Gần đây chị rất vui, chị không muốn xa em nữa. Nếu tụi mình lại xa cách, chị có thể sẽ tự làm mình tổn thương..."
"Lúc nãy em không tránh né lời chào của chị đúng không? Em cũng không giả vờ không nhìn thấy chị nhỉ? Chị chỉ phản ứng thái quá thôi đúng không?"
Cứ như thể những xiềng xích từng kìm hãm Eve đột nhiên được gỡ bỏ, và cô đang chen chân vào cuộc sống thường ngày của tôi.
Trong khi cô cư xử bình thường với người khác, cô dường như trở thành một người khác khi ở cạnh tôi.
Sự ám ảnh của chị ấy ngày càng tệ hơn...
Điều đó có lý.
Những vấn đề gia đình do Nam tước Ropenheim gây ra không chỉ ảnh hưởng đến Isaac mà còn cả quá khứ của Eve.
Cô phải chia tay trong sự bất hòa với người em trai mà cô vô cùng yêu quý và phải nói lời tạm biệt vô tình với người mẹ thân yêu của mình. Em trai cô thậm chí còn mất tích.
Cú sốc tinh thần mà Eve phải chịu đựng không thể diễn tả thành lời. Đó là lý do tại sao cô khóc, nói xin lỗi, và hối hận về những lựa chọn trong quá khứ của mình. Tâm trí cô có lẽ đã tan vỡ như một cánh cửa sổ vỡ.
Giờ mọi vấn đề đã được giải quyết...
Nhận ra tầm quan trọng của những gì bản thân có sau khi mất đi là một phần đơn giản trong cuộc sống mà hầu hết mọi người đều trải qua.
Vì vậy, tôi có thể hiểu tại sao Eve, người hẳn phải cảm thấy mất mát to lớn, lại có hành vi ám ảnh như vậy.
Sau khi nối lại quan hệ với em trai, tôi chắc chắn rằng nếu chúng tôi xa cách nhau, Eve sẽ tự trách mình và trải qua căng thẳng rất lớn.
Nhưng điều này thật bất ngờ.
Trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, Eve Ropenheim là một NPC bị suy nhược thần kinh. Sau đó, một ngày nọ, cô biến mất và không bao giờ được nghe thấy nữa.
Người chơi có thể tìm thấy bằng tốt nghiệp của cô trên khắp bản đồ.
Họ cho rằng sau khi có được tấm bằng mà bản thân hằng mong ước, cô đã tự tử. Lý do sống của cô đã biến mất.
Sống như thế này thực sự là may mắn.
Tuy nhiên... nếu tôi chỉ đơn giản thể hiện lòng tốt với cô nàng, nỗi ám ảnh của cô sẽ tệ hơn. Tôi nhận ra điều này khi tôi gỡ một mảnh xơ vải trên quần áo của cô một lần, và cô phản ứng rất dữ dội.
Nói thật thì, điều đó đang trở nên nặng nề.
Tất nhiên là tôi rất lo lắng rồi.
✦✧✦✧
"Hehehe, đây là vấn đề của con gái à? Là vấn đề của con gái mà ha?"
Lúc đó là buổi tối và mặt trời đang dần lặn.
Amy Holloway, một cô gái tóc trắng ngắn buộc bằng một dải ruy băng đen hình tai thỏ, ngồi cạnh tôi ở sân đấu ngoài trời của học viện. Cô mỉm cười rạng rỡ và trêu chọc tôi.
Tôi cầm pháp cụ, và một trong những người lính Düpfendorf mà tôi triệu hồi đang ở trên đấu trường. Trước mặt anh ta, Ian Fairytale nằm bất tỉnh.
"Dù sao thì, cậu thực sự rất nổi tiếng ha. Ý là, cậu giống như một anh chàng đẹp trai mọt sách hay gì đó vậy? Cậu có tất cả những đặc điểm phù hợp khiến các cô gái phát cuồng."
"Ý cậu là gì khi nói đến mọt sách...?"
"Ừm, giống như thứ cậu làm với kính của mình vậy. Nó hoàn toàn ngớ ngẩn. Nhưng ngoại hình của cậu bù đắp cho nó, vì vậy nó có tác dụng."
"Đủ rồi, hãy cho tớ một câu trả lời thỏa đáng đi."
"Về người bị ám ảnh bởi cậu à?"
Vì tôi đang huấn luyện Ian nên tôi quyết định chia sẻ mối lo ngại của mình về Eve với Amy, người cũng thuộc cùng nhóm với Ian.
Tôi đột nhiên nghĩ đến việc chia sẻ nỗi lo lắng của mình với ai đó ngay tại đây và ngay bây giờ, đặc biệt là khi Amy tình cờ ở ngay bên cạnh tôi.
Mặc dù, tính cả tuổi tinh thần ở tiền kiếp, mình đã sống lâu hơn Amy...
Tôi chưa bao giờ gặp ai như Eve trước đây nên tôi muốn nghe ý kiến của người khác.
Tôi nói với cô rằng tôi có một người mà mình muốn đối xử tốt, nhưng người đó lại quá ám ảnh với tôi đến mức trở thành gánh nặng. Bất cứ khi nào tôi đối xử tốt với cô ấy, cô ấy lại càng bám dính hơn, nhưng tôi vẫn muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy.
Đó là những gì tôi đã nói với Amy.
Tôi không đề cập trực tiếp rằng đó là về Eve.
"Chuyện này là về Luce phải không?"
"Tất nhiên là không."
"Ồ hố."
Đôi tai thỏ của Amy dựng đứng lên.
"Vậy thì, không phải là về Luce. Isaac này, cậu không chỉ dẫn dắt các cô gái. Cậu luôn thả thính vô tình đấy? Điều đó không tốt, không tốt chút nào. Hoàn toàn không được! Cậu không thích khi những cô gái khác tiếp cận, nhưng lại không từ chối hoàn toàn. Cậu cần phải quyết đoán hơn trong các mối quan hệ của mình."
"Không phải như thế đâu, nhỏ này."
Ngoài ra, những lần thả thính vô tình của tôi không phải là về việc dẫn dắt các cô gái. Mà là để xây dựng harem.
Mình muốn yêu tất cả những cô gái mà mình quan tâm.
Cô đã hiểu sai ý rồi.
"Thật sao? Vậy thì nói cho mình biết đó là ai đi. Mình cần biết mối quan hệ giữa cậu và người đó như thế nào để có thể cho cậu lời khuyên cụ thể."
"Chỉ là gia đình của tớ thôi, cả hai là người thân."
"Aaa, là chị gái hay em gái của cậu vậy?"
"Chị gái."
"Vậy là cô ấy thực sự gắn bó với cậu à? Nhưng này, chẳng phải rất buồn cười khi một người mạnh mẽ như Băng Đế lại có cùng nỗi lo lắng với người bình thường sao? Mình nghĩ cậu chỉ lo lắng về các vấn đề toàn cầu hoặc mối đe dọa đối với nhân loại thôi."
Đúng vậy... ngoài mối lo ngại về Eve, mọi lo lắng khác của mình đều là những vấn đề toàn cầu lớn.
"Tớ không khác mấy so với những người ở đây đâu."
"Ồ, chắc chắn là vậy rồi."
Amy cười khúc khích.
"Theo mình nhá, ám ảnh gia đình là không tốt. Nếu là mình ấy, mình sẽ cố gắng giữ khoảng cách. Không, mình sẽ tránh họ. Mình sẽ bảo họ để mình yên."
"Thật ư?"
"Ừm, mình chán ngấy cái tính bảo vệ thái quá của anh trai mình rồi... Mình không nghĩ việc ai đó bám dính đến mức trở thành gánh nặng lại là điều tốt."
"Kể cả khi đó là bạn trai của cậu à?"
"Ian là một ngoại lệ, tất nhiên là vậy rồi. Cậu ấy là vấn đề vì cậu ấy không đủ bám dính."
Amy phồng má lên, hờn dỗi.
Chỉ nói rằng sự ám ảnh đó là không tốt và cố gắng giữ khoảng cách có vẻ quá đơn giản.
Tôi cảm thấy mình cần phải chia sẻ về lịch sử gia đình để nhận được lời khuyên phù hợp... Nhưng tôi hơi không chắc Amy sẽ phản ứng thế nào.
"Ồ, Ian dậy rồi," Amy nói, nhìn về phía đấu trường.
Ian Fairytale tỉnh táo lại và đứng dậy.
Cậu cầm lấy thanh kiếm, chuẩn bị đấu kiếm với lính Düpfendorf đang đợi mình.
Bụp!
"Cậu ấy lại ngất đi rồi," Amy bình luận một cách thản nhiên.
✦✧✦✧
Bầu trời đã tối sầm lại.
Trong lúc tập luyện ở góc Vườn Bướm, vấn đề với Eve vẫn ám ảnh tâm trí tôi.
Có lẽ cách tốt nhất là chấp nhận lòng tốt của Eve đến một mức độ nào đó và từ chối nếu nó đi quá xa.
Nhưng mỗi lần tôi từ chối sự ưu ái của Eve, cô lại cảm thấy vô cùng buồn bã, lo lắng liệu tôi có ghét cô không, và điều đó khiến cô đau khổ tột cùng.
Tôi cảm thấy thương hại và tội lỗi.
Mình nên đối phó thế nào với một người như thế?
"Gaaaaa!"
"Oái mẹ nó! Chị làm tôi hết hồn đấy..."
Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, một tiếng gầm nhỏ dễ thương vang lên từ phía sau tôi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi giật mình.
Quay lại, tôi thấy Dorothy đang cười tinh nghịch, "Nihihi."
Tôi trừng mắt nhìn cô nàng.
"Aaa, mị đã bỏ lỡ phản ứng này rồi. Mị thích nó, rất chân thành luôn!"
"Tiền bối..."
"Lần đầu tiên bị bất ngờ sau một thời gian dài nhỉ? Cậu đang nghĩ gì mà làm mình bận tâm đến vậy?"
Dorothy nghiêng người về phía tôi một cách vui tươi và hỏi han.
Nghĩ lại thì, không có ai khác mà tôi có thể tâm sự mà không cần giả vờ như Dorothy. Cô biết nhiều bí mật của tôi hơn bất kỳ ai.
Đúng rồi, có lẽ mình nên hỏi Dorothy.
Lời khuyên của Amy là "tránh xa cô ấy" hiện lên trong đầu tôi. Tôi lo lắng về nỗi đau tâm lý mà điều đó sẽ gây ra vì Eve không ổn định về mặt cảm xúc.
Tôi quyết định hỏi ý kiến Dorothy.
"Tiền bối Dorothy này."
"Vâng?"
"Nếu tôi muốn tránh mặt chị thì sao? Chị sẽ cảm thấy thế nào?"
"Hả...?"
Khuôn mặt tươi cười của Dorothy dần trở nên tái nhợt.
✦✧✦✧
Isaac và Dorothy ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ.
Isaac cũng chia sẻ những lo lắng tương tự như anh đã chia sẻ với Amy.
Có một người tôi muốn hòa hợp, nhưng người đó lại ám ảnh tôi. Nếu tôi đối xử tốt, thì người đó sẽ càng ám ảnh hơn. Thật là gánh nặng, nhưng tôi không muốn có mối quan hệ tồi tệ với người đó. Tôi nên làm gì?
Đó chỉ là một vấn đề đơn giản trong mối quan hệ.
"Thì ra là như vậy..."
Dorothy cảm thấy nhẹ nhõm.
"Cậu không thể đột nhiên hỏi mị điều như thế được, đồ ngốc! Mị nghĩ mình đã phạm phải một sai lầm lớn hay gì đó."
"Xin lỗi mà. Đó là vì lời khuyên mà bạn tôi đã đưa ra trước đó..."
"Dù sao thì, có người ám ảnh với cậu, và nếu cậu tử tế với họ, mọi chuyện sẽ tệ hơn. Nhưng cậu không thể có mối quan hệ tồi tệ với họ..."
Dorothy nhắm mắt lại và đặt tay lên cằm suy nghĩ.
Cô giả vờ như đang suy nghĩ sâu xa.
Đây có phải là vấn đề của con gái không...!
Tất nhiên, đó là vấn đề của con gái. Isaac sẽ không lo lắng như vậy về một chàng trai.
Có một cô gái thích Isaac, và Isaac tốt bụng không thể dễ dàng từ chối cô ấy.
Câu trả lời đã rõ ràng.
Anh phải thoát khỏi cô ấy.
"Chậc chậc, cậu thật là thiếu quyết đoán."
"Gì cơ?"
"Nghe đây, Isaac. Cậu cần phải cứng rắn. Có những người như thế lắm đấy? Càng để chuyện đó xảy ra, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn. Nếu cô ấy cứ làm phiền cậu dù biết cậu không thích, cô ấy chỉ ích kỷ và có lẽ cũng điên nữa. Cậu cần phải cắt đứt quan hệ với cô ấy. Không có ngoại lệ. Nếu cô ấy cố trèo lên vách đá mà cậu đang đứng, hãy giẫm lên tay cô ấy và khiến cô ấy ngã. Ngay cả khi cô ấy hét lên, hãy bịt tai và lờ cô ấy đi. Nếu cô ấy làm hại cậu, cắt đứt quan hệ với cô ấy là điều đúng đắn nên làm."
"Nhưng người đó sẽ không bị tổn thương thật sao...?"
"Cậu không thể làm gì được về chuyện đó đâu."
Dorothy gào lên dữ dội.
"Mị đã thấy rất nhiều loại người như vậy khi ở Hiệp hội Mạo hiểm giả. Tất cả bọn họ đều phải bị cắt đứt. Tại sao cậu phải quan tâm đến một người chỉ làm phiền mình và bị ám ảnh quá mức? Điều đó không tốt cho cậu hoặc họ. Nó chỉ gây hại cho cả hai thôi! Những người như vậy không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho cuộc sống của cậu cả!"
"Tiền bối Dorothy... kiên quyết hơn tôi nghĩ nhiều."
"Tất nhiên rồi. Mị là người sắc sảo và tinh tế mà."
Dorothy trả lời một cách đầy tự hào.
Isaac nhẹ nhàng vuốt cằm. Cả Amy và Dorothy đều có chung quan điểm. Có vẻ khôn ngoan khi theo dõi quan điểm của phụ nữ về vấn đề này.
Anh quyết định. Anh sẽ tránh xa Eve. Hy vọng điều này sẽ làm dịu đi khuynh hướng ám ảnh của cô ấy.
"...Tôi sẽ làm vậy. Tốt hơn là nên kiên quyết về chuyện này."
"Quyết định sáng suốt đó."
Dorothy cười toe toét, thầm chúc mừng bản thân vì đã loại bỏ được một đối thủ.
"Nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn rằng chị gái mình không bị tổn thương quá nhiều."
"Hể? Chị gái?"
"Vâng, người mà tôi đã nhắc đến trước đó. Người mà Nam tước Ropenheim đã sử dụng."
"Ra là vậy ~ "
Nụ cười của Dorothy dần dần tắt hẳn.
Hơi thở của cô ngừng lại.
Và mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt Dorothy như vòi nước.
"Cắt đứt quan hệ với ai đó chỉ vì họ hơi ám ảnh không phải là điều mà con người nên làm."
"...Cái gì?"
Dorothy cố gắng giữ giọng nói run rẩy của mình khi cô nhanh chóng giải thích.
"Chẳng phải là bình thường khi tự hỏi liệu em trai mình có ăn uống tốt, học hành tốt không, có lo lắng gì không, hay có trải qua chuyện gì buồn không? Đôi khi có thể thể hiện một chút tình cảm với em trai mình mà ha? Hoàn toàn bình thường! Thật điên khi đẩy một người chu đáo như vậy ra xa! Thật tệ đấy!"
"Chị không phải đã nói người như vậy ích kỷ sao... không có ngoại lệ sao? Nếu như tôi không tránh xa, cả hai chỉ có thể gây tổn thương cho nhau..."
"Trên đời này không có gì là tuyệt đối. Trải nghiệm của mị chỉ là một trong nhiều kiếp người, không phải là thứ để tham khảo...!"
"Nếu chị đã trải qua những khó khăn ngay từ khi còn trẻ như vậy, thì chẳng phải kinh nghiệm của chị sẽ rất hữu ích sao...?"
"Không hề! Mị chỉ là một hạt bụi thôi!"
Thái độ sống của Dorothy đột nhiên trở nên nhu mì.
"Dù sao thì!"
Dorothy đặt tay lên vai Isaac. Có một sự run rẩy trong mắt cô nàng.
"Thì sao nếu cô ấy hơi bị ám ảnh? Tránh xa một người anh trai chu đáo và quan tâm đến em trai mình là hoàn toàn vô nhân đạo!"
"Anh trai...?"
"Cậu đang nói gì thế, mị nói chị gái mà! Dù sao thì, có lẽ cô ấy không thể kiểm soát được cảm xúc của mình vì cô ấy thích ở bên cậu quá chăng? Hãy tin tưởng chị gái của mình đi. Và yêu thương cô ấy nữa. Cô ấy là chị gái của cậu và cô ấy rất quan tâm đến cậu. Mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi."
Dorothy vội vàng nói ra những lời tốt đẹp khiến Isaac xúc động.
"..."
Eve và Isaac sống hòa thuận với nhau cho đến khi Nam tước Ropenhiem phá vỡ cuộc sống thường ngày của họ.
Suy nghĩ đó khiến Isaac quyết định tốt hơn là nên chăm sóc Eve và xem mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào.
"Ờm, được... Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn tiền bối nhé."
"Vâng..."
Dorothy cố mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Isaac lần nữa.
✦✧✦✧
Lúc đó là buổi sáng.
Tại Orphin Hall, lớp B năm ba. Trong khi những học viên vừa đến đang trò chuyện, Eve Ropenheim đang lấy sách ra và chuẩn bị cho lớp học.
Bàn tay đang lấy sách của cô bỗng cứng đờ.
"..."
Nghĩ đến Isaac, người dường như đang phải gánh chịu gánh nặng từ mình, khiến lòng cô tràn ngập cảm xúc.
Cô có vô tình trở thành gánh nặng không? Nhưng làm sao cô có thể kiềm chế cảm xúc trào dâng khi nhìn Isaac?
Eve cố kìm nước mắt và tiếp tục di chuyển tay.
Đúng lúc đó, một nam sinh năm hai bước vào lớp.
Tiếng nói chuyện dần dần im bặt. Không khí trong lớp học dần trở nên nặng nề.
Các học viên năm ba không thể rời mắt khỏi học viên năm hai.
"Đó không phải là Isaac sao?"
"Băng Đế á...?"
"Wow, sao cậu ấy lại ở đây...?"
"Cậu ấy đẹp trai quá..."
Tai Eve dựng lên. Cô nhanh chóng quay đầu lại để kiểm tra học viên năm hai vừa bước vào lớp.
Chàng trai với mái tóc lam bạc, Isaac, xuất hiện trước mắt Eve. Anh đang tiến lại gần cô.
Mắt Eve mở to.
Ánh mắt của các học viên năm ba đổ dồn về phía Isaac và Eve.
"Isaac, sao em lại ở đây...?"
"Không có lý do gì đâu, em chỉ muốn gặp chị gái mình thôi."
Các học viên năm ba không tin vào tai mình.
"Chị gái? Cậu ấy vừa nói 'Chị gái' á?"
Những lời bàn tán như vậy lan truyền trong giới học viên năm ba.
Isaac đặt gọn gàng đồ uống và thanh socola trên tay lên bàn của Eve.
Có chuyện gì thế?
Biểu cảm của Eve cho thấy sự bối rối của cô.
"Em định ăn món này nhưng lại nghĩ đến chị nên mang đến chia cho chị nè."
"Hể...?"
Isaac công khai thể hiện lòng tốt của mình. Đó là điều anh đã quyết định.
Dù sao thì anh cũng muốn hòa hợp với Eve, vậy tại sao không chủ động trong mối quan hệ này?
Theo cách này, anh cảm thấy thoải mái hơn.
"Hãy tận hưởng nhé."
Những học viên năm ba lặng lẽ quan sát nơi Isaac rời đi.
Và Eve nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn nhẹ mà anh để lại.
Cuối cùng, tâm trí cô bắt đầu hoạt động bình thường trở lại.
"...!"
Eve lấy tay che miệng, mắt sáng lên.
Cái gì thế này? Mình hạnh phúc quá....!!
Những món ăn vặt bình thường mà cô có thể mua ở bất cứ đâu dường như tỏa sáng rực rỡ. Đó là cảnh tượng cô chưa từng thấy trước đây.
Eve trông như thể sắp khóc vì vui mừng.
Cô cẩn thận cất những món ăn vặt mà Isaac đưa cho vào một chiếc hộp trang nhã và nâng niu chúng như một vật gia truyền quý giá trong ký túc xá.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro