Chương 282: Chủ Nghĩa Định Mệnh
<Tluc: Happy New Year 2025 (。•̀ᴗ-)۶ >
༺ Chủ Nghĩa Định Mệnh ༻
Bầu trời hoàng hôn nhuộm một màu hồng đặc trưng.
Tôi đang đi bộ qua Vườn Cẩm Tú Cầu và chìm đắm trong suy nghĩ.
Theo những gì tôi quan sát, Vuel có cuộc sống dường như bình thường. Hắn chào đón tôi nồng nhiệt và thường trò chuyện nhẹ nhàng. Tuy nhiên, tất cả đều hời hợt.
Chất lượng bài giảng của hắn rất tuyệt vời. Nhìn bề ngoài, hắn có vẻ là một giảng viên bán thời gian hoàn hảo.
Có vẻ như không có chuyện gì xảy ra ngay lập tức. Với mục tiêu cuối cùng của hắn ta, làm bất cứ điều gì đáng ngờ ở đây sẽ là một động thái tồi.
Có vẻ như Giáo sư Philip cũng ổn...
Sử dụng [Thấu Thị], tôi xác nhận Giáo sư Philip Meltron vẫn an toàn. Tôi có ý tưởng sơ bộ về nơi ở của các NPC chính trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, điều này rất hữu ích.
Dù sao đi nữa, Học viện Märchen đã vội vã đưa một giảng viên bán thời gian vào thay thế Giáo sư Philip. Tôi cần tìm hiểu xem liệu đây có phải là một phần trong kế hoạch của Vuel hay hắn chỉ may mắn về thời gian.
Mình phải giữ bí mật về vụ việc ở Tháp Ma Thuật Hegel.
Tôi phải che giấu hoàn toàn mọi điểm yếu tiềm ẩn.
Ngày tôi nói chuyện với Vuel, tôi đã gửi một lá thư cho Aria Lilias, Tháp Chủ Hegel, giải thích tình hình của tôi và rằng tôi sẽ không thể đến thăm trong một thời gian. Tôi đã thêm một ghi chú để đốt lá thư ngay sau khi đọc xong. Hilde xác nhận rằng lá thư đã được chuyển đến một cách an toàn.
Tôi không thể mất cảnh giác cho đến khi Vuel bị đánh bại.
"Tiền bối Isaac, có chuyện gì mà anh lại tới đây vậy ạ?"
"...Em bị sao thế?"
Tôi đến một góc của Vườn Cẩm Tú Cầu.
White, trong bộ đồng phục, chào tôi với vẻ ngoài như một con chuột ướt đẫm. Cô mỉm cười ngây ngô, trông vô cùng tự hào.
"Chào mừng, cậu Isaac. Có một tai nạn nhỏ."
Merlin lấy ra chiếc chăn đã chuẩn bị sẵn và đắp lên vai White.
"Tai nạn à?"
Tôi dùng [Tạo Đá] để nhanh chóng tạo một chiếc ghế và ngồi xuống.
White tự tin đáp lại, "Anh nghe rõ này! Em đã thành công thi triển [Song Nanh Lốc]...! Dù chỉ một chút thôi!"
"Nó tạo ra một làn gió nhẹ, hầu như không đáng chú ý, và sau đó người ngã gục vì sức ép rồi rơi xuống hồ."
"Uuu...!"
White đỏ mặt và phồng má lên vì tức giận với Merlin, đồng thời giơ nắm đấm lên xuống một cách giận dữ.
Cô muốn phản đối nhưng không thể dùng lời lẽ gay gắt.
Merlin bình tĩnh đáp lại, "Người không nghĩ rằng nói sự thật khách quan cho cố vấn của mình thì tốt hơn sao?"
Ngược lại, tôi hơi ngạc nhiên.
"Đã thành công?"
"Sao ạ?"
[Song Nanh Lốc] về cơ bản là Phong Ma Pháp 4 Sao tầm trung, rất gần với Phong Ma Pháp 5 Sao thực tế.
Cô đã có thể tạo ra một làn gió nhỏ yếu như tiếng xì hơi.
Em ấy tiến bộ nhanh hơn mình nghĩ.
Quả là tin tốt.
"Em có thể thử lại lần nữa không?"
White tự tin trả lời, "Vâng ạ. Nó không tốn nhiều mana, nên em nghĩ mình có thể làm được!"
Nếu ma thuật không biểu hiện hoàn toàn, nó sẽ tiêu tốn ít mana hơn, nhưng vẫn sẽ có một số lượng mana tiêu tốn không cần thiết.
"Chờ một lát, Merlin."
White bước tới hồ, giơ cánh tay phải ra và tập trung mana.
Pháp trận hình thành trước tay cô nàng.
Thuật thức của pháp trận khá ổn, dù có một số chỗ chưa hoàn thiện, nhưng cô chắc chắn đã tính toán và triển khai được pháp trận cho [Song Nanh Lốc].
"Hâyyyy!"
White ngậm chặt miệng và hét lên một cách quyết tâm.
Pooooong...!
Hai luồng gió lục nhạt tỏa ra từ bàn tay của White,
Chúng cố gắng lao về phía trước một cách sắc bén như lưỡi kiếm nhưng nhanh chóng mất đà. Cuối cùng, Phong mana nhanh chóng tan biến.
Vẫn chưa đạt đến trình độ thực tế. Tuy nhiên, việc cô có thể thi triển [Song Nanh Lốc] thì rõ ràng.
"Hehe... haa..."
White mỉm cười rạng rỡ với tôi, nhưng có vẻ như cô đã căng thẳng về mặt tinh thần và sắp ngã quỵ.
Trước khi Merlin kịp bước tới đỡ cô nàng, tôi đã đứng dậy khỏi chiếc ghế đá và sử dụng Ảnh Bộ.
Bụp.
Trong chớp mắt, tôi đã ở trước mặt White, ôm lấy cô trong vòng tay khi đang ngã quỵ.
Merlin tỏ vẻ ngạc nhiên. Đây là kỹ thuật mà cha cô sử dụng nên phản ứng của cô cũng dễ hiểu.
"Em ổn chứ?"
"Tiền bối Isaac, từ khi nào mà anh...?"
White trông có vẻ bối rối. Cô dường như nghĩ rằng tôi đã ở gần đây từ lâu, dù cô không hề cảm nhận được tôi đang đến gần.
"M-Mà anh có thấy không?"
"Anh thấy rồi."
Tôi đã sử dụng [Tạo Đá] để làm một chiếc ghế đá có tựa lưng và cho White ngồi lên đó.
White nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, mong đợi một lời khen.
Khi nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô nàng, tôi nhấc kính lên và đáp lại.
"Em đã lãng phí rất nhiều mana. Điều đó cho thấy trình độ thành thạo mana của em vẫn còn thiếu sót và cần phải rèn luyện thêm. Nhiều người đánh giá thấp tầm quan trọng của trình độ thành thạo mana, nhưng nếu được rèn luyện tốt, thì có thể sử dụng mana của mình hiệu quả hơn, giảm lãng phí mana không cần thiết. Họ sẽ có thể thi triển ma thuật trên phạm vi rộng hơn và tăng cường sức mạnh hơn. Đối với một người như em, người hầu như chưa tôi luyện [Phong Lốc] lên một cấp độ khá hơn, cố gắng vội vã và học [Song Nanh Lốc] mà không dành đủ thời gian cho trình độ thành thạo mana cho thấy sự háo hức muốn tiến bộ quá nhanh. Nếu đó là một môn học thuần túy mang tính học thuật, thì có lẽ tốt hơn là nên tiến bộ nhanh chóng và ôn tập nhiều lần, nhưng điều này thì khác."
"..."
Khi tôi nhanh chóng và chính xác giải thích suy nghĩ của mình, mắt White ngấn lệ.
Tôi quá mải mê. Không nhận ra, tôi đã giảng cho cô một bài giảng kỹ lưỡng.
"Hứcc..."
Trái ngược với lời khen mà cô mong đợi, White có vẻ khá bực bội vì bị mắng và khục khịt.
"Ờ thì, đó chỉ là một lời khuyên nhẹ nhàng thôi."
"Nghe có vẻ không hề nhẹ nhàng chút nào..."
Tôi mỉm cười thật tươi với White đang rơm rớm nước mắt.
Tôi cảm thấy tự hào.
"Làm tốt lắm. Em đã cố gắng chăm chỉ rồi."
"Nhưng điều đó khác với điều anh vừa nói..."
"Anh không chê [Song Nanh Lốc] đâu."
"...Ồ?"
White dường như hiểu được phản ứng của tôi nhưng vẫn có vẻ hơi bối rối trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột này.
"Anh có thứ này muốn cho em xem. Nhưng đó không phải là Phong Ma Pháp."
Tôi bước đến phía trước hồ và giơ cánh tay phải ra. White và Merlin chăm chú nhìn tôi.
Khoảnh khắc đầu tiên tôi học được Băng Ma Pháp 5 Sao [Bộc Phá Băng Kết] là khoảnh khắc không thể nào quên.
Để sử dụng [Bộc Phá Băng Kết], tôi phải ép tất cả các ngón tay lại với nhau và tập trung mana vào giữa hai bàn tay. Nếu không, dòng mana sẽ trở nên không ổn định và tiêu tan.
Ban đầu, phải mất tới vài giây, ngay cả ở tốc độ nhanh nhất.
Nhưng giờ thì không còn nữa.
Whiiiiiir.
Băng mana ngưng tụ trước bàn tay dang ra của tôi. Mana tạo thành một quả cầu nhỏ xoáy tròn ánh sáng lam nhạt.
Mana của [Bộc Phá Băng Kết] được nén lại tại một chỗ. Việc điều khiển mana như thế này đã trở thành bản năng thứ hai.
Băng pháp trận hình thành trước mặt nó.
"Từ ma pháp 5 sao trở đi, cường độ luyện tập là không gì sánh được, nhưng kết quả thì xứng đáng."
Tôi giải phóng Băng mana.
Bùmmmmmm!
Một tiếng gầm chói tai.
Một làn sóng xung kích dữ dội lan ra, đóng băng toàn bộ hồ nước ngay lập tức, trong khi một khối băng khổng lồ phun trào giữa không trung.
Tôi cố tình tạo ra một vụ nổ hình quạt sạch sẽ. Luồng khí lạnh khiến nước trong hồ dịch chuyển sang một bên và đóng băng ngay giữa lúc bắn tung tóe.
Hồ nước biến thành một tác phẩm nghệ thuật.
"Wow..."
White há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Đây là ma pháp 5 sao, [Bộc Phá Băng Kết]. Phong Ma Pháp có thể đạt được sức mạnh tương tự. Càng rèn luyện thành thạo mana, thông thạo của em sẽ tăng lên càng nhanh."
Tôi nhẹ nhàng vẫy tay, nhìn về phía White, khối băng vỡ tan, phát ra tiếng động giòn tan, hóa thành một lớp bột màu lam nhạt, lặng lẽ tản ra.
Nước đã đóng băng giữa chừng rơi xuống, bắn tung tóe khắp nơi. Mặt hồ tiếp tục gợn sóng, để lại tàn dư của [Bộc Phá Băng Kết].
"Loại ma pháp nguyên tố đó..."
"Em cũng có thể làm được. Với tốc độ hiện tại, anh nghĩ em sẽ có thể đạt được vào học kỳ một của năm hai.
"Thật tuyệt vời...!"
White có vẻ rất phấn khích khi tưởng tượng mình đang sử dụng Phong Ma Pháp 5 Sao.
Không có động lực nào tốt hơn một ví dụ đẹp mắt.
"À mà, tiền bối Isaac, lần đầu tiên học được Băng Ma Pháp 5 Sao, cảm giác thế nào ạ? Nói cho em biết anh thích nhất điểm nào đi."
White dường như hỏi điều này để hình dung rõ hơn về cách cô sử dụng loại ma thuật đó.
Cái mình thích à...
"...Lần đầu tiên học được, anh thích cảm giác như một đòn kết liễu. So với ma pháp 4 sao thì chênh lệch sức mạnh là rất lớn."
"Quaooo! Và bây giờ thì sao?"
"Giờ thì... nó hữu ích khi tung ra những đòn đánh mạnh khi anh chiến đấu với ai đó."
"Quao... quào?"
White rất ấn tượng nhưng sau đó lại nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
✦✧✦✧
"Em đã làm khô người chưa?"
"Vâng ạ!"
White dùng Phong Ma Pháp để làm khô quần áo. Lúc này, mặt trời đã khuất sau đường chân trời.
Tôi tiến lại gần White và đưa tay phải ra.
"Ư ư, em đoán là tụi mình phải làm vậy thôi nhỉ...?"
White tuy không muốn nhưng biết đây là phương pháp huấn luyện thực tế nên không thể từ chối.
Cô không có tư cách để phàn nàn vì đó là điều chúng tôi đã đồng ý để đổi lấy việc trả nợ.
White đặt tay mình vào tay tôi.
"Em đang làm gì thế?"
Không hiểu sao White lại không tập trung mana mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Mana tự nhiên phả ra từ hồ tạo nên ánh sáng rạng rỡ trên khuôn mặt thanh thản của White.
White thận trọng hỏi một câu, "Tiền bối Isaac, nếu hai ta không gặp nhau thông qua cố vấn... thì điều gì sẽ xảy ra với chúng ta? Em tò mò anh nghĩ gì vì anh là một người tuyệt vời và tất cả..."
Đột nhiên, nhưng... ai cũng có lúc có ý nghĩ như vậy. Cũng không có gì lạ.
Tôi không hỏi tại sao cô lại hỏi vậy.
"...Nếu tụi mình không gặp nhau thông qua cố vấn, anh nghĩ hai ta sẽ gặp nhau theo cách khác."
"Có cách nào khác không?"
Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ tham gia cùng White để làm rõ tình huống này.
Sẽ rất khó để giải thích điều đó, vì vậy tôi đã bịa ra một lời nói dối có vẻ hợp lý.
"Anh tin rằng định mệnh sẽ dẫn lối cho đôi ta bằng cách nào đó. Anh nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau bất kể thế nào."
"..."
"Tại sao em lại hỏi thế?"
"Thật ngạc nhiên. Em không nghĩ anh là người theo chủ nghĩa định mệnh."
"Anh không biết tại sao điều đó lại đáng ngạc nhiên... Còn em thì sao? Em có phải là người theo chủ nghĩa định mệnh không?"
À, phải rồi.
Tôi hối hận khi nói ra điều đó. Định mệnh có lẽ không phải là từ mà White thích.
Nghĩ đến quá khứ của cô nàng, khi mẹ ruột cô đã cố gắng ám sát cô như một phần định mệnh, điều đó nghe có vẻ khá tàn nhẫn.
"Ờ thì, nếu không muốn thì em không cần phải trả lời..."
"Trước đây em không nghĩ vậy, nhưng giờ em đã thay đổi suy nghĩ rồi."
White bắt đầu truyền mana vào bàn tay cô đặt lên tay tôi.
Tôi đáp lại bằng cách truyền mana của mình.
"Chủ nghĩa định mệnh không đến nỗi tệ."
White mỉm cười rạng rỡ.
"...Là vậy sao?"
Vào lúc đó, tôi cảm thấy mạch mana của mình đập mạnh. Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Sau đó, một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt tôi.
[Bạn đã hấp thụ một lượng lớn mana của Tiểu Tiên Nix!]
[Bạn đã nhận được đặc tính độc nhất [Dạ Vong Trảm]!]
<Trans Note>
"Nightfalls' Edge" ai có thuật ngữ hay hơn cứ cmt nhaaaa (。•̀ᴗ-)۶
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro