Chương 283: Đến Aldreque (1)

Đến Aldreque (1)


Lúc đó đã là đêm muộn. Tôi nằm trên giường ở Charles Hall, cố gắng ngủ.

Tôi đã kiểm tra thông báo [Đặc tính độc nhất] trong cửa sổ trạng thái.

[Dạ Vong Trảm]...

Đặc tính độc nhất [Dạ Vong Trảm]. Nói một cách thông thường, đó là một mảnh ẩn.

Nó có tác dụng gây sát thương hiệu quả lên Tiên tộc.

Những tác động mà tôi tích lũy được từ việc tiếp xúc với mana của Snow White cuối cùng cũng đã biểu hiện.

Đối với một người như tôi, người sử dụng ma pháp nguyên tố theo cách thông thường, sẽ rất khó để chiến đấu với Tiểu Tiên nếu không có thứ gì đó như thế.

Mình đã nhận được nó sớm hơn dự kiến.

Ờ thì, việc nhận được nó sớm hơn không hẳn sẽ khiến mọi thứ tốt hơn.

Nó chỉ mang lại cảm giác an toàn, kiểu như, "Ồ, tôi hiểu rồi."

Nếu Ian có được đặc tính này, nó sẽ trở thành một sức mạnh tấn công.

Đối với nhân vật chính của chúng ta là Ian, nhờ vào Thánh Lực và phước lành tiểu tiên được truyền lại trong Gia tộc Fairytale, cậu có thể tung ra những đòn tấn công hiệu quả vào Tiểu Tiên ngay cả khi không có [Dạ Vong Trảm].

Vì vậy, nếu Ian có được [Dạ Vong Trảm], thì lợi ích duy nhất mà cậu nhận được sẽ là sức mạnh tấn công được tăng lên.

Cụp cụp.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ vào cửa sổ.

Tôi quay đầu về phía cửa sổ. Một ma thú dạng chim đội túi đang liên tục gõ vào cửa sổ bằng mỏ.

V?

V. Đó là dịch vụ chuyển phát nhanh được sử dụng để gửi thư khẩn cấp.

Tôi vẫy tay để đóng cửa sổ trạng thái và ra khỏi giường, đi về phía cửa sổ.

Khi tôi mở cửa sổ, V lấy ra một lá thư từ trong túi mà nó đang ngậm bằng cái mỏ dài và đưa cho tôi.

Sau khi nhận được thư, tôi đã ký vào mẫu biên lai mà V đưa cho tôi.

V gật đầu hài lòng rồi vỗ cánh bay ra khỏi bệ cửa sổ.

Đây là gì?

Con dấu của người quản lý tháp Hegel được đóng trên lá thư.

Aria gửi cho mình cái này nhỉ?

Cô ấy sẽ không gửi một lá thư chỉ để hỏi thăm sức khỏe của tôi. Rõ ràng là có điều gì đó không ổn với nghiên cứu bí mật của cô ấy, hoặc có điều gì đó cấp bách mà cô ấy cần báo cáo với mình.

Tôi mở phong bì, lấy lá thư bên trong ra và đọc. Nội dung rất ngắn gọn.


Tôi gửi lá thư này để chia sẻ một số thông tin mình đã khám phá. Có cả tin tốt lẫn xấu.


Không chào hỏi gì cả, cô ấy đi thẳng vào vấn đề.

Tôi đã quen với điều đó. Aria không bao giờ bận tâm đến những lễ nghi rườm rà.


Tin tốt là tôi đã tìm ra cách mở rộng khe nứt Minh Giới. Như vậy là đủ để cậu vào rồi.

Tin xấu là cậu không thể nới rộng khe nứt vào thời điểm mình muốn.

Tôi sẽ sớm liên hệ với cậu sau khi thu thập được thông tin chính xác hơn và chúng ta có thể thảo luận chi tiết vào lúc đó.


Bức thư kết thúc ở đó.

Tôi đã kiểm tra lá thư thật kỹ và thậm chí cố gắng cảm nhận bất kỳ luồng mana nào, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả.

Có thể nới rộng khe nứt, nhưng không phải vào thời điểm mình muốn?

Nói cách khác, thời điểm vào Minh Giới sẽ không do tôi quyết định.

Aria biết tôi không thể liều lĩnh đến thăm Tháp Ma Thuật Hegel khi có Vuel ở đó. Nếu Vuel phát hiện ra khe nứt dẫn đến Minh Giới, ai biết lúc đó hắn sẽ làm gì.

Có lẽ đó là lý do tại sao Aria nói cô ấy sẽ đến gặp tôi khi tình hình cho phép.

Tôi quyết định đợi Aria một lát.

Khi đến thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ đến tìm mình thôi.


✦✧✦✧


Lá xanh dần chuyển sang màu đỏ. Khi mưa đến và nhiệt độ giảm dần, mùa mát mẻ bắt đầu xuất hiện.

Vài tuần trôi qua và trời đã sáng.

Tại cổng Học viện Märchen, có rất nhiều xe ngựa đang đợi, mỗi chiếc đều thuộc về học viện.

Hôm nay là ngày chúng tôi khởi hành đến Aldreque, thành phố nơi diễn ra Học viện Tranh đấu.

Những học viên mặc đồng phục lên toa tàu được chỉ định.

Những học viên được chọn tham gia Học viện Tranh đấu lên những toa xe ở hàng ghế đầu, trong khi những học viên bày tỏ ý định tham dự với tư cách khán giả lên những toa xe còn lại.

"Mình... ở trong đó."

Tờ giấy tôi nhận được từ khoa có ghi số 4.

Tôi tìm thấy toa tàu số 4. Nó ở hàng ghế đầu.

Nhờ kết quả của bài kiểm tra tuyển chọn, tôi đã giành được quyền tham gia Học viện Tranh đấu.

Với khả năng của tôi, điều đó là tự nhiên. Sẽ thật kỳ lạ nếu tôi không được chọn.

"Tiền bối Isaac?"

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói dễ thương từ phía sau.

Tôi dừng lại và quay đầu lại. Một cô gái với mái tóc màu ngọc trai đen xuất hiện.

Đó là Nữ Tu Sĩ Miya.

"Miya?"

Có vẻ như vui mừng vì tôi đã gọi tên mình, Miya chắp tay sau hông và mỉm cười rạng rỡ.

"Anh đi toa số mấy ạ?"

"Số 4. Nhưng em biết làm gì? Tụi mình sẽ không đi cùng nhau mà."

Nói cách khác, việc Miya có mặt trong đoàn xe ngựa nghĩa là cô đang tham gia với tư cách là khán giả.

"Nếu em biết số toa xe của anh, em có thể theo dõi anh đang ở đâu trên đường đến Aldreque đúng không?"

Miya đáp lại, vô tình xoay những ngón tay xung quanh.

Tôi không thể hiểu được chuyển động của ngón tay cô có ý nghĩa gì. Nó chỉ có vẻ như một cử chỉ vô nghĩa.

"Em định làm gì với thông tin đó?"

"Chỉ để biết thôi."

Có vẻ như không có ý đồ đen tối nào cả... Chỉ là vui vẻ đơn thuần, một cử chỉ thân thiện thôi, chắc vậy?

Sau khi dành nhiều thời gian bên Luce, tôi đã hình thành thói quen nghi ngờ vội vàng rằng những từ ngữ khó hiểu ẩn chứa điều gì đó mờ ám.

Việc khuôn mặt và giọng nói khó chịu của Mei đã in sâu vào tâm trí tôi cũng chẳng giúp ích gì.

Miya là kiểu người mà người ta gọi là tự nhiên; cách suy nghĩ của cô không quá phức tạp hay đen tối.

"Và còn nữa..."

Miya bước lại gần tôi, đưa tay lên che miệng, khẽ thì thầm, "Tiền bối Isaac, anh không phải quá bận sao? Khi nào hai ta mới có cơ hội nói chuyện đàng hoàng đây?"

"Xin lỗi nhé. Để lần sau, khi anh có thời gian."

"Nhưng em đang phải đợi rất lâu rồi á."

Vậy là em ấy cũng than vãn nữa à...?

"Em đã nghe Mae kể rất nhiều về anh. Em thực sự mong được nói chuyện với anh, Tiền bối Isaac."

Mae là sử ma của cô nàng, Cửu Vĩ Hồ. Đã lâu rồi tôi mới nghe lại cái tên đó.

"Làm ơn càng sớm càng tốt nhé. Em xin anh đó?"

"...Vâng."

Tôi miễn cưỡng gật đầu.

Dù sao thì em ấy cũng sẽ là một trong những người đồng đội của mình, nên mình phải làm cho những cuộc trò chuyện trong tương lai trở nên vui vẻ và sinh động.

"Em hy vọng sự chờ đợi này là xứng đáng. Vậy thì, hãy cẩn thận nhé."

Miya bước lùi lại, mỉm cười chào tôi rồi quay lại và vui vẻ bước đi.

Hình ảnh Mei liên tục hiện lên trong đầu, tôi vẫn không thể hoàn toàn quen với Miya. Trong đầu tôi tràn ngập những nghi ngờ kỳ lạ, chẳng hạn như liệu cô có thực sự dịu dàng như vậy không.

Tôi không để ý đến Luce, người đang trốn sau xe ngựa và lén nhìn Miya và tôi, rồi đi về phía xe ngựa số 4.

Theo kinh nghiệm của tôi, dù cô có dễ thương đến đâu thì tốt nhất vẫn là tránh xa Luce khi cô ở trong trạng thái đó.

"Oái!"

Tôi vô tình giẫm phải chân một cô gái khi cô xuất hiện từ phía sau xe ngựa và chúng tôi va vào nhau.

Cô hét lên một tiếng chói tai và tôi nhanh chóng rút chân ra.

"Xin lỗi, em có ổn không?"

"Ư ư... Ồ? Tiền bối Isaac?"

Cô gái Taryn Bartin đang khom lưng, rên rỉ vì đau đớn, nhìn tôi và há hốc mồm ngạc nhiên. Cô là học viên trao đổi của Khoa Ma Thuật, giống như Miya.

Đôi mắt Taryn sáng lên đầy vẻ ngưỡng mộ.

"Hử?"

Đó là một phản ứng mà tôi không hiểu rõ lắm.

"Taryn Bartin, đến đây nhanh lên."

"À vâng! Tiền bối Isaac, hẹn gặp lại anh lần sau ạ!"

Khi người giám sát gọi, Taryn nhanh chóng xin phép và vội vã đi ngang qua tôi.

Taryn Bartin. Cô không phải là nhân vật đặc biệt quan trọng trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱.

Có phải Noah tham gia giải đấu là vì em ấy không?

Tôi đột nhiên nhớ ra Noah Bartin, người sở hữu Thiết mana, được thúc đẩy bởi em gái mình. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó vì nó có vẻ không quan trọng.

Lý do chính khiến tôi tham gia Học viện Tranh đấu tất nhiên là vì EXP. Tuy nhiên, tôi còn có một mục tiêu thứ yếu khác.

Mình cũng cần phải đối mặt với Noah một cách đàng hoàng.

Một cuộc đụng độ với Noah Bartin.

Nếu tôi đụng độ với Noah, người đã giải phóng sức mạnh thực sự của mình, trước khi chiến đấu với Thiết Tiên Rachnil, thì đó sẽ là cơ hội tốt để luyện tập sử dụng Thiết Ma Pháp.

Tôi không để ý đến Luce, người đang theo dõi Taryn và tôi từ phía sau cỗ xe ngựa, và tiếp tục đi về phía cỗ xe số 4.

Những người bạn đồng hành của mình...

Trong số các học viên, có một người được chọn làm người giám sát, đó là nữ thần tên là Dorothy.

Sẽ thật tuyệt nếu cô là bạn đồng hành của tôi trong chuyến đi này. Tôi có thể tận hưởng cảnh đẹp mắt này cho đến tận Aldreque, điều đó không làm tôi vui sao...

...Một phép lạ như vậy là không thể. Tôi sẽ nhẹ nhõm nếu người bạn đồng hành của tôi không phải là một người vụng về.

Khi đến toa xe số 4, tôi lịch sự gật đầu với người đánh xe và mở cửa.

"Ồ, không phải là tiền bối Isaac sao?!"

"Abel?"

Bên trong xe ngựa có ba người. Một trong số họ là Abel Carnedas, em trai của Ciel.

Abel chào tôi một cách hào hứng, "Xin chào."

Một người khác là một cô gái tóc xanh nhạt và có thái độ lạnh lùng, Roanna Shelton. Cô cúi đầu chào, và tôi gật đầu nhẹ đáp lại.

Cô là một trong những thành viên tôi đã gạt sang một bên trong buổi Đánh Giá Thực Chiến Chung. Nếu White cũng ở đây, thì sẽ hoàn hảo.

Vấn đề nằm ở người cuối cùng.

"Rất vui được gặp cậu, Isaac."

Giảng viên Ronzainus, với mái tóc nâu, chào tôi với nụ cười mỉm.

May ghê ha, trong số tất cả mọi người, thì lại là người này.

"Có thể đổi toa tàu được không...?"

"Theo luật thì điều đó sẽ rất khó khăn."

Tên Ron chết tiệt đang tận hưởng tình huống này, cười khúc khích. Vì hắn là giáo sư thay thế, có vẻ như hắn cũng được chọn làm người giám sát.

Dù tôi không nghĩ hắn sẽ làm điều gì mờ ám với những người khác xung quanh, nhưng chỉ cần bị mắc kẹt với giảng viên Ron thôi cũng đủ khiến tôi thấy lo lắng.

"Ôi, thôi nào, tiền bối Isaac! Đừng nói thế chứ ~ "

Abel, không biết về hoàn cảnh của tôi, đã thúc giục tôi với một nụ cười vui vẻ.

Ngay cả khi có Abel, người sở hữu Đồng hồ Thiên đường, và Ron trong cùng một cỗ xe ngựa, thì cũng không có vấn đề gì cả.

Một khi giai đoạn thời gian thứ hai đã bắt đầu, bất kể ai làm gì với Đồng hồ Thiên đường, thì cũng không thể ngăn chặn việc giải phóng năng lượng theo lịch trình.

Hơn nữa, niềm tin méo mó của Ron có nghĩa là hắn có thể sẽ không làm hại bất kỳ ai ngoài tôi. Ít nhất là... cho đến bây giờ.

"Sao cậu không vào đi? Nhanh lên và vào đi."

"Ừm, phải..."

Khi giảng viên Ron cũng thúc giục tôi, tôi nhấc kính lên và nở một nụ cười nhẹ. Chỉ là để cho có thôi.

Theo những gì Cheshire quan sát cho đến nay, giảng viên Ron chưa hề biểu hiện bất kỳ hành vi đáng ngờ nào kể từ khi đến học viện.

Hắn được mọi người trong học viện yêu mến và vì có những bài giảng tuyệt vời nên hắn được coi là giảng viên bán thời gian hoàn hảo.

Tôi khẽ thở dài và trèo lên xe ngựa.

Bụp.

Tôi cảm thấy ghế lún xuống khi tôi ngồi xuống. Người đánh xe liếc nhìn chúng tôi, vẻ bối rối.

"Hửm?"

""...?""

Abel và Roanna cũng nhìn quanh, dường như nhận thấy chiếc xe ngựa nghiêng.

Đó là do quần áo tôi đang mặc.

Bộ trang phục là một pháp cụ có thể tăng trọng lượng theo lượng mana được truyền vào. Tôi đã giảm lượng mana vào sáng sớm để điều chỉnh trọng lượng.

Tuy nhiên, nó vẫn có vẻ nặng hơn trọng lượng của một người.

Người đánh xe gãi đầu trước khi quay lại.

"Tiền bối Isaac, sáng nay anh có ăn quá nhiều khôn...?"

Roanna tát Abel một cái vào sau đầu trước khi cậu kịp nói hết câu hỏi ngớ ngẩn của mình.


Tại cổng Học viện Bethel, một số cỗ xe ngựa được xếp hàng một cách trật tự.

Noah Bartin, một nam sinh với mái tóc xám tro buộc gọn gàng, bước lên một trong những toa tàu với đôi mắt như một con cá thối.

Các cô gái đang trò chuyện sôi nổi bỗng im bặt khi Noah xuất hiện và bắt đầu thì thầm với nhau.

"Tại sao lại phải là tên này...?"

"Hắn thật đáng sợ, tôi ghét điều này..."

Noah nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của họ, nhưng cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bị mọi người từ chối không phải là chuyện mới mẻ với Noah; đó là chuyện thường xuyên xảy ra.

Với cậu, nó không khác gì gió thoảng qua tai.

"Được rồi, chúng ta đã sẵn sàng chưa? Không ai bỏ lại thứ gì cả chứ?"

"Vâng."

Người hướng dẫn, đóng vai trò là người giám sát, bước lên toa tàu và hỏi, và các cô gái đã trả lời.

Người hướng dẫn ngồi cạnh Noah. Noah liếc nhìn người hướng dẫn rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hể, thằng nhóc này vẫn u ám như ngày nào."

"Ờm... tóc của tôi..."

Người hướng dẫn cười lớn và thô bạo xoa mái tóc xám tro của Noah. Noah càu nhàu khó chịu khi anh ta vuốt thẳng tóc mình.

Người hướng dẫn cảm thấy tò mò về động cơ của cậu.

Khi tên Noah xuất hiện trong danh sách những người tham gia Học viện Tranh đấu, các học viên của Học viện Bethel đã vô cùng kinh ngạc.

Theo một cách nào đó, cậu là người yếu nhất. Cậu đã vượt qua vòng tuyển chọn một cách sít sao. Nếu những người tham gia có năng lực hơn nộp đơn, sẽ không có chỗ cho Noah.

Tại một sự kiện lớn như vậy, nơi các học viện danh tiếng tụ họp để cạnh tranh, không ai muốn học viện của mình bị làm nhục, và tất cả học viên đều đồng ý về điều đó.

Cuối cùng, một học viên như Noah, thiếu kỹ năng và có thái độ u ám, đã không được chào đón để tham gia giải đấu.

Noah hẳn đã biết điều này. Tuy nhiên, không giống như thường lệ, cậu đã thể hiện sự nhiệt tình và quyết tâm tham gia giải đấu. Vì vậy, người hướng dẫn đã bị hấp dẫn bởi sự thay đổi đột ngột này.

"...Tôi nghĩ em gái mình có thể sẽ đến."

"Em gái của cậu à?"

Em gái của cậu, Taryn Bartin, hiện đang theo học tại Học viện Märchen.

Noah đánh giá rằng có khả năng cao là cô ấy sẽ đến dự với tư cách là khán giả.

"Ít nhất, với tư cách là anh trai của em ấy, tôi thấy việc bỏ lỡ một sự kiện như thế này là sai trái."

Dù em gái luôn đấu tranh với cậu ở mọi cơ hội, Noah ít nhất cũng muốn cho cô ấy thấy mình đã cố gắng như thế nào. Cậu nghĩ đó là bổn phận của mình với tư cách là anh trai của cô ấy.

Người hướng dẫn khẽ cười trước động cơ của Noah.

"Tôi sẽ không nói gì với một anh chàng đang cố gắng hết sức. Vì cậu là người tham gia, hãy cố gắng hết sức."

"...Vâng."

Noah trả lời một cách thản nhiên và quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nam sinh sở hữu Thiết mana.

Bởi vì cậu đã che giấu sức mạnh của mình nên cậu không nhận thức đầy đủ về nó, và có một sự thật mà chưa ai biết.

Trên thực tế, Noah là người mạnh nhất ở Học viện Bethel.


Trong khi đó, tại Học viện Raizel.

Bên trong toa xe dẫn đầu hướng về Aldreque.

Một nam sinh, đang do dự một cách ngượng ngùng, cuối cùng cũng lên tiếng, "Hans, anh đã băn khoăn không biết có nên nói với em điều này không..."

"Chuyện gì thế?"

"Em thật sự cho rằng Băng Đế của Học viện Märchen sẽ tham gia giải đấu sao? Nếu lời đồn là thật, không ai có thể đánh bại được người đó... ngay cả em, Hans..."

"Người đó phải tham gia. Đó là cách duy nhất để chúng ta tham gia giải đấu có giá trị."

"Hả?"

Hans, một trong hai cậu bé song sinh ngồi cạnh anh trai mình, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ và tựa cằm vào tay.

"Khi anh và em hợp sức, chúng ta là bất khả chiến bại. Bất kể đối thủ là ai, hai ta không bao giờ thua."

Không có quy định nào nêu rõ tất cả những thiên tài có tài năng đặc biệt đều phải đổ xô đến Học viện Märchen.

Các học viện danh tiếng khác ngoài Học viện Märchen cũng có nhiều học viên tài năng.

Cặp song sinh Gia tộc McGregor là thế mạnh lớn nhất của Học viện Raizel.

Họ đang háo hức chờ đợi cuộc chiến với Băng Đế.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro