Chương 305: Học Viện Tranh Đấu - Đoạn Kết (2)

Học Viện Tranh Đấu — Đoạn Kết (2)


Dorothy và Kaya cau mày.

"Khoan, dừng khoảng chừng 2 giây. Chúng ta hãy làm rõ chuyện này đã. Cô đó, cô không thể dùng danh xưng đàng hoàng sao? Làm như hai người kết hôn rồi không bằng?"

"Giữa cưng và tôi đã có mối tình nồng thắm. Ồ, tôi đoán Dorothy sẽ không biết điều đó. Xin lỗi nhé."

Alice trả lời một cách ranh mãnh và che miệng.

"Mối tình?"

"Ngài Isaac?"

Ánh mắt rực lửa của Dorothy và đôi mắt đầy nghi vấn của Kaya hướng về phía tôi.

Họ đang nghi ngờ đầy tức giận, tự hỏi loại mối tình nào có thể biện minh cho cái tên "Darling".

Đúng như mong đợi từ những nhân vật mình yêu thích. Họ thật dễ thương.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Chuyện này là từ lần tụi này bí mật làm nhiệm vụ lần trước. Tôi sẽ giải thích sau."

"Đâu... nếu chuyện đó đã xảy ra, thì em nghĩ cưng không cần phải giải thích nữa."

Dorothy nở một nụ cười nham hiểm và trừng mắt nhìn Alice.

"Bản chất của cô là hành động trẻ con vì những chuyện tầm thường sao, Alice?"

"Hể. Dorothy nhà ta thực sự biết cách chọn từ hay ý đẹp để nói ha?"

Alice đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng.

Trong lúc hai người đang nhìn nhau chằm chằm, Kaya và tôi tiến đến gần Methel Valencia.

"Cô ấy đang mơ phải không?"

"Vâng. Cô ấy bị mắc kẹt trong cơn ác mộng. Có vẻ như cô ấy đang mơ một giấc mộng đáng sợ."

Sức mạnh của Kiếm Vorpal của Alice có thể dẫn người ta vào cơn ác mộng vĩnh hằng.

Cách duy nhất để thoát ra là người niệm phép phải kéo họ ra khỏi cơn ác mộng.

Mặt thực sự độc hại của sức mạnh đó là nó không chỉ tạo ra những cơn ác mộng đáng sợ mà còn liên tục kích thích chấn thương của mục tiêu.

Tôi biết điều này nhờ vào bad ending 「Ác Mộng」 xảy ra nếu người chơi bị đánh bại bởi sức mạnh của Kiếm Vorpal trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ ở 「Loạn Chiến Khuất Phục Alice」.

Ngay lúc đó, Methel hẳn cũng đang chìm đắm trong quá khứ đau buồn.

"Hilde, Alice. Làm tốt lắm."

[Để thưởng cho mình, em muốn ngài vuốt ve em thỏa thích!]

"Ngoan lắm. Em làm rất tốt."

Khi tôi khen ngợi và vuốt ve đầu Hilde, biểu cảm của cô tan chảy.

[Mmm... Ngài sẽ không vuốt ve những nơi khác như thường lệ ạ?]

"Chuyện đó sẽ làm sau."

Hilde trông không khác gì một thiếu nữ bình thường.

Tôi không thể vuốt ve ngực hay bụng như khi cô còn ở dạng rồng nhỏ. Tôi cũng có chút tinh tế ấy chứ.

Nhân tiện...

Em ấy chắc chắn đã trở nên mạnh hơn.

Lý do một kẻ thù nguy hiểm như Methel Lv 185, lại gục ngã trước Alice rất đơn giản.

Tất cả là nhờ Hilde.

————————————————————————

[Sử Ma]
——————

Băng Long Hilde (Lv: 195)

Hạng: ★8

Chủng Tộc: Ma Thú

Hệ: Băng

Liên Kết: 100

Đồng Bộ Hoá: 95

Mana Triệu Hồi Tiêu Thụ: 95000

Cây Kỹ Năng «Chi Tiết»

————————————————————————

Hilde đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Có vẻ như cô lại lên cấp. Chẳng mấy chốc, Hilde sẽ được xếp hạng lại thành cấp cao nhất, 9 sao.

Trong mọi trường hợp, Hilde đầu tiên chế ngự Methel, và sau đó Alice tấn công cô ấy bằng sức mạnh của Kiếm Vorpal, khiến cô ấy vẫn ở trạng thái đó.

Tôi đã truyền đạt mệnh lệnh của mình thông qua tâm trí Hilde.

Kiếm Vorpal chắc chắn rất đáng sợ.

Một lần nữa, tôi nhận ra sức mạnh của Kiếm Vorpal thực sự đáng sợ đến mức nào.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi rơi vào sức mạnh này khi Alice là kẻ thù cũng đủ khiến tôi rùng mình.

"Em có thể mời cô ấy vào mê cung của mình. Chúng ta không cần phải đánh thức cô ấy; chúng ta có thể nói chuyện ở đó. Cưng nghĩ sao? Có muốn vào trong em không?"

Alice nhìn chăm chú vào mắt tôi và hỏi.

Vào thời điểm đó, Vuel đang bị Linh Miêu Cheshire theo dõi.

Nó hòa nhập vào đội ngũ nhân viên học viện, giả vờ như không liên quan gì đến tình huống này, giúp giải quyết hậu quả một cách bình tĩnh.

Điều đó có nghĩa là hắn không có ý định chạy trốn.

Vì vậy, tôi quyết định hoãn việc chạm trán với Vuel cho đến khi nói chuyện với Methel.

Vì cô ấy có thể là một trong những cấp dưới của Vuel.

"Anh có một yêu cầu."

"Cưng à, em là của cưng mà nhỉ?"

"Hả?"

"Không phải là yêu cầu, cưng có thể ra lệnh cho em làm bất cứ điều gì."

Alice chỉ vào chiếc vòng cổ màu đen quanh cổ mình khi trả lời.

Biểu tượng mối quan hệ chủ tớ của chúng tôi bị che khuất bởi chiếc vòng cổ. Có vẻ như cô đang ám chỉ đến điều đó.

"Chà... được rồi. Nhưng em có thể biết cô ấy đang mơ thấy giấc mơ gì không?"

"Có, em thậm chí có thể nhìn trộm vào đó."

"Chỉ cho anh đi. Sau đó dẫn anh đến mê cung."

"Như cưng muốn. Đến đây."

Khi tôi đến gần, Alice dang rộng vòng tay.

"Gần hơn một chút."

"...?"

"Đến ôm em nào, chỉ có như vậy cưng mới có thể tiến vào trong em."

Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng thấy điều đó không cần thiết.

"Dù mị có nghĩ thế nào đi nữa thì điều đó cũng không thể là sự thật được!"

"Đúng á! Có gì đó sai sai! Không phải cô đang tiết lộ ham muốn cá nhân của mình một cách quá lộ liễu sao?"

Dorothy và Kaya phản đối dữ dội, đồng tình với suy nghĩ của tôi, nhưng Alice lắc đầu.

"Nếu ai đó muốn vào mê cung của tôi, họ phải đáp ứng các điều kiện tôi đặt ra. Tôi chỉ đơn giản biến một điều vô hại như việc ôm anh ấy trong vòng tay thành điều kiện. Vậy tại sao lại phàn nàn?"

"...Em càng ngày càng hành động trẻ con nhỉ?"

"Cưng nghĩ đó là lỗi của ai?"

Alice nhìn tôi trìu mến.

Ờ thì... em ấy cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Nếu cái ôm của mình có thể an ủi, thì đành chấp nhận vậy.

Tôi ôm lấy Alice.

"Đúng vậy."

Alice xoa đầu tôi và kéo chặt tôi vào lòng.

Nếu có thể, mình cảm thấy như mình mới là người được an ủi...

"Chào mừng, hãy đến với em nào."

Lời thì thầm của Alice làm tôi nhột, và với cảm giác ý thức của tôi đang trôi đi, tâm trí tôi bị hút vào giấc mơ của ai đó.

Giống như một vị thần, tôi nhìn xuống một vùng đất xa lạ từ trên trời.

Đó là một nơi tôi chưa từng thấy trước đây. Trên bầu trời, một hành tinh khổng lồ với các vành đai và một dải Ngân Hà trong vắt tuyệt đẹp hiện rõ mồn một.

Kang!

Kang-kang!!

Bùm!!

Trên một vùng đất bí ẩn đầy những cây trắng khổng lồ, hai đội quân được trang bị vũ khí đầy đủ đang giao chiến và tấn công lẫn nhau.

Đó là chiến tranh.

Một bên là chủng tộc lạ, trong khi bên kia là chủng tộc mà tôi quen biết.

Đôi cánh trắng nhô ra từ khe hở trên bộ áo giáp ở eo của họ.

Thiên Tộc?

Thiên Tộc sử dụng Thánh Lực, chiến đấu một cách tuyệt vọng, nhiều người đã đổ máu và mất mạng.

Trong số đó, tôi nhìn thấy một nữ Thiên Tộc. Có lẽ vì đó là cơn ác mộng của Methel, tôi cảm thấy một sức hút mãnh liệt hướng về cô ấy và có thể phân biệt cô ấy ngay lập tức.

Đó có phải là Methel không?

Methel khóc nức nở khi ôm chặt người đồng đội đã ngã xuống của mình.

Tôi nghe thấy giọng nói của Methel đáp lại ý muốn của tôi.

[Đừng chết... Cuộc chiến này có ý nghĩa gì... Tại sao anh... Tại sao chúng ta... phải chịu đựng điều này... Làm ơn, đừng bỏ em lại...]

Cơn ác mộng của Methel là một cuộc chiến tranh liên miên.

Cô vẫn tin rằng mình đang ở trên chiến trường, quằn quại trong nỗi đau mất đi đồng đội và nỗi sợ rằng cô cũng có thể chết.

Tôi không muốn nhìn thấy cảnh này nữa.

"...Đủ rồi. Alice, đưa anh đến mê cung."

Cảnh tượng trước mắt tôi biến mất ngay lập tức.

Cơ thể tôi như bước vào một nơi nào đó, và cảm giác như thể nó đã được dịch chuyển về mặt vật lý.

Cảm giác thật sống động.

Tôi ấn mạnh vào mu bàn tay và cảm nhận nó. Các giác quan vật lý của tôi hoàn toàn nguyên vẹn.

Tôi nhìn xung quanh.

Một căn phòng được thiết kế theo họa tiết bàn cờ vua màu đỏ và đen.

Xung quanh có nhiều đồ nội thất màu đỏ, và trên tường treo đầy những chiếc đồng hồ cong vênh.

Ở giữa phòng, Methel, trong hình dạng ban đầu, đang ngồi bất tỉnh trên ghế.

Mái tóc trắng như tuyết, đôi cánh gắn ở eo và hai cặp mắt.

Nước mắt chảy dài trên má cô từ bốn con mắt.

"Cưng à."

Trong chớp mắt, Alice đã xuất hiện bên cạnh tôi.

"Ở nơi này, cưng có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng hãy nhớ rằng, nếu làm ai đó bị thương ở đây, tổn thương sẽ được gây ra cho tâm trí của họ. Hãy ghi nhớ điều đó."

Đây là mê cung của Alice, một không gian của tâm trí.

Nếu tấn công ai đó ở đó, tâm trí của họ sẽ phải chịu tổn thương chứ không phải cơ thể.

Tôi gật đầu và tiến lại gần Methel.

"Em có nên đánh thức cô ấy không?"

"Được."

Khi nghe câu trả lời của tôi, Alice vui vẻ búng tay.

Ngay sau đó, Methel từ từ mở mắt như một người vừa mới thức dậy.

[Cái quái...?]

Giọng nói của cô pha lẫn tiếng nức nở.

Methel ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt đầy bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mở to mắt vì sốc.

[Băng Đế...!]

"Cô tỉnh rồi nhỉ."

[Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra thế này...?]

"Nói cho ta biết, tại sao cô lại muốn giết ta?"

[...!]

Đồng tử của Methel run rẩy. Cô dường như không nói nên lời.

Sẽ rất khó để giả vờ không biết.

Thậm chí trước khi Methel kịp làm gì, Hilde và Alice đã chế ngự cô ấy, như thể ý định của cô đã bị phát hiện ngay từ đầu.

Hơn nữa, tôi nói như thể tôi đã biết mọi thứ ngay từ đầu vậy.

Nếu tôi là Methel, tôi sẽ bối rối về cách các kế hoạch của mình bị phát hiện. Có vẻ như quá trình suy nghĩ của Methel không khác gì những dự đoán của tôi, như đã được xác nhận thông qua [Thấu Hiểu Tâm Trí].

Methel ngậm chặt miệng và cúi đầu. Tôi tháo kính ra, quỳ một gối và nghiêng người về phía trước để nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

[...]

Im lặng.

Được thôi, hãy sẽ xem cô ấy có thể im lặng được bao lâu.

[Gừ!]

Tôi nắm tóc Methel và nhấc cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt tôi.

Cô trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt run rẩy, chứa đầy sự sợ hãi và thù địch.

"Vậy thì ta chỉ hỏi hai điều thôi. Như vậy là đủ rồi."

[...]

"Nữ sinh mà cô cải trang thành. Nữ sinh kia giờ ở đâu? Cô giết cô ấy rồi à?"

Methel đã cải trang thành một nữ sinh tóc xanh nước biển để tham gia vào Học viện Tranh đấu.

Điều đó có nghĩa là cô hẳn đã làm gì đó với học viên thực sự có ngoại hình như vậy.

Nghĩ rằng đó là một câu hỏi vô hại, Methel lắc đầu.

[Nếu không có lệnh của ngài Vuel, tôi sẽ không giết người... Con người kia chỉ đang ngủ trong phòng thôi.]

Methel trả lời với giọng điệu bình tĩnh và điềm đạm.

Sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí], tôi xác nhận lời cô nói là sự thật.

Vậy là nữ sinh đó đã an toàn. Thật nhẹ nhõm.

"Alice, khi chúng ta rời khỏi đây, hãy thông báo cho Học viện Bellatrix."

"Tuân lệnh."

"Tiếp theo. Hãy kể cho ta nghe Vuel đã làm gì trước khi đến Học viện Märchen."

Tôi biết mục tiêu của Vuel. Nó không thể thay đổi được.

Điều quan trọng là Vuel đã làm gì trước khi đến học viện.

Vào ngày hôm đó, không biết rằng mình có thể đã thỏa thuận với Rachnil, chúng tôi đã phải đối mặt với một tình huống bất ngờ.

Tôi không thể để chuyện như thế xảy ra lần nữa.

[...Tôi không biết.]

Tôi mong đợi cô sẽ im lặng, nhưng thật ngạc nhiên, Methel lại ngoan ngoãn trả lời.

Có lý. Cô thực sự không biết.

[Tôi chỉ hành động theo lệnh của ngài Vuel. Tôi không nghĩ hay thắc mắc bất cứ điều gì. Vì vậy, tôi không biết gì cả.]

Đó là sự thật.

Nỗ lực ám sát tôi của cô chỉ đơn giản là làm theo lệnh của Vuel, và cô không biết hắn đang định làm gì.

Nhờ chứng kiến cơn ác mộng của cô ấy, tôi đã hiểu tại sao cô lại đi theo Vuel.

Tôi cũng biết Vuel định làm gì tiếp theo.

Nếu Thiên Tộc chỉ là một con chó ngoan ngoãn đi theo Vuel thì cô sẽ chẳng giúp được gì nhiều.

"...Vậy à."

Bụp.

Tôi nắm lấy mặt Methel.

Mắt Methel mở to vì sốc, nhưng tôi chỉ bình tĩnh nhìn lại cô ấy.

"Đồ vô dụng."

[K-Khoan đã...!]

Tôi siết chặt tay hơn.

[Kyaaaa...!]

Rắc.

Âm thanh của thịt và xương vặn vẹo, và tiếng hét xẹp xuống như không khí từ một quả bóng bay bị thủng.

Đầu của Methel nhăn lại như một chiếc lon, rồi lặng lẽ vỡ ra.

Bởi vì đây là không gian tinh thần, cho nên không có máu tươi bắn tung tóe, ngược lại là một lượng lớn bụi đỏ rực lặng lẽ chảy ra.

Cơn đau khi đầu bị nghiền nát sẽ giống như khi nó xảy ra ngoài đời thực. Cơn đau như vậy hẳn là một trải nghiệm hiếm có.

"Dù sao thì, Thiên Tộc đều miễn nhiễm với công kích tinh thần, giữ chặt cô ta lại."

Tôi đeo lại kính và mỉm cười ấm áp với Alice trong khi nói.

Alice nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Tôi không thể đọc được cảm xúc của cô hoặc hiểu tại sao cô lại làm vẻ mặt đó.

"...Cưng sẽ đi ngay à?"

"Ừm, phải đi đây."

Tôi cảm thấy ý thức của mình lại bị kéo đi đâu đó một lần nữa khi tôi trở về với thực tại.

Ở Aldreque, có một con hẻm nào đó.

Khi tôi đi, tôi thấy Vuel ở đó. Tôi nhận ra hắn bằng [Thấu Thị].

Hắn hẳn cũng cảm nhận được [Thấu Thị] của tôi, biết tôi đang tìm chính mình. Đó là lý do tại sao hắn đợi tôi ở trong hẻm.

Đó là một con hẻm khá rộng.

Một người đàn ông tóc nâu, dựa vào tường, chào tôi. Đó là giảng viên Ronzainus.

"Vuel..."

"Ngươi đến rồi à."

Vì một lý do nào đấy, hôm nay cảnh tượng đó lại là cảnh tượng đáng hoan nghênh.

"Ngươi đã vất vả rồi. Thật sự xứng đáng với cái danh anh hùng loài người. Bảo vệ mọi người và đánh bại Tiểu Tiên cùng ác quỷ mạnh mẽ kia... Ta gần như kinh ngạc."

"..."

"Vậy, thuộc hạ của ta đã xảy ra chuyện gì? Ngươi giết cô ta rồi sao?"

Tôi tháo kính ra và bắt đầu lau sạch tròng kính bằng khăn lau kính.

"Điều đó có quan trọng không...?"

Một giọng độc thoại trầm thấp hòa lẫn với tiếng thở của tôi.

"Dù sao thì cô ta cũng chỉ là công cụ dùng một lần."

"Ta không có những thứ như thế."

"Là vậy sao... Ta hiểu rồi."

Bàn tay đang lau kính dừng lại.

"Hôm nay ta nhận ra một điều. Ta nghĩ... Mình đã đối xử với ngươi không đúng cách từ đầu đến cuối."

"Gì hả?"

Bang!!

Tôi đạp đất, túm lấy cổ giảng viên Ronzainus và đập hắn vào tường.

[Gừ!]

Những vết nứt xuất hiện trên bức tường của tòa nhà, và một tiếng hét ngắn ngủi phát ra từ Ronzainus.

Tóc của Ronzainus chuyển sang màu trắng khi hắn biến thành Vuel.

Ssshhhhk!!

Tôi đã dựng băng kết giới xung quanh khu vực.

Với [Thấu Thị], tôi đã xác định được khu vực và xác nhận không có thường dân nào bị mắc kẹt bên trong kết giới.


[Thiên tộc đã được xác định là kẻ thù.]

[Đặc tính độc nhất [Khống Tố] đã được kích hoạt!]

[Cấp độ và chỉ số tạm thời được tăng cường đáng kể!]

[Cây kỹ năng tạm thời +10!]


[Ngươi đang làm gì vậy, Băng Đế...! Đồ ngu mụi...!]

Vuel nắm lấy cánh tay tôi, vùng vẫy và thở nặng.

Tôi siết chặt tay lại bằng tay còn lại và vung về phía đầu Vuel.

Bùm!!

Đầu của Vuel vỡ ra và bức tường của tòa nhà phía sau hắn cũng đổ sụp xuống theo.

Những vết máu trắng loang lổ.

Tôi ném cơ thể mềm oặt của Vuel xuống đất.

Rắc!!

Mặt đất nứt ra.

Ánh sáng từ từ tụ lại, đưa đầu của Vuel trở lại hình dạng ban đầu.

Trước khi Vuel kịp di chuyển, tôi đã giẫm mạnh vào ngực hắn ta.

Vuel tái sinh cau mày đe dọa và trừng mắt nhìn tôi.

[Ta bất tử...! Ngươi hẳn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi cứ tiếp tục tấn công ta như thế này...! Mọi thứ ngươi đang làm với ta lúc này đều vô nghĩa...!]

Tôi nhấc chân ra khỏi người Vuel một chút trước khi giẫm mạnh xuống lần nữa.

Bùm!

Ngực của Vuel bị lõm xuống, và ruột bao gồm cả tim, đều trào ra ngoài.

Vuel chết ngay tại chỗ, nhưng ánh sáng lại tập trung lại, nhanh chóng chữa lành và hồi sinh hắn ta.

Hắn trừng mắt nhìn tôi lần nữa, đôi mắt tràn đầy sức sống.

[Thằng ngu...! Nói cho ta biết đi, Băng Đế. Ngươi làm vậy có ý gì hả?]

"Ý sao?"

Vútttt!

Tôi tập hợp Băng mana vào tay phải, và pháp trận Băng Ma Pháp 5 Sao xuất hiện phía trên nó.

Đó là thuật thức [Bộc Phá Băng Kết].

"Ta chỉ đang xả stress tí thôi."

Tôi vung bàn tay tràn đầy Băng mana giá cô đặc về phía Vuel một cách dữ dội.

Bùmmmm!!!!


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro