Chương 307: Học Viện Tranh Đấu - Đoạn Kết (4)

Học Viện Tranh Đấu — Đoạn Kết (4)


Eve Ropenheim bước nhanh hơn.

Sau khi nghe tin Isaac sẽ tham gia Học viện Tranh đấu, cô ngay lập tức quyết định đến xem với tư cách là khán giả và đến Aldreque, nhưng...

Cô không bao giờ nghĩ rằng một sự cố lớn như bị Tiểu Tiên tấn công lại xảy ra.

Một biển sắt dữ dội giữa khán đài sụp đổ của Học viện Tranh đấu.

—Phải làm sao đây!? Isaac, chị phải làm gì đây!? Chị gái của em sẽ cứu em, Isaac!!

Eve, quá lo lắng cho Isaac, hét lên như thể cổ họng cô sắp vỡ ra và gần như bị đánh ngã bởi cơn mưa kiếm, trước khi bị kéo mạnh vào nơi trú ẩn.

Từ khoảnh khắc Isaac đột phá qua Thiết Thánh Địa và giết chết ác quỷ khổng lồ, mọi người ở Aldreque đều biết câu chuyện.

Archwizard, Băng Đế... Cô gần như không thể chấp nhận được sự thật rằng em trai mình đã trở thành một nhân vật đáng sợ với những danh hiệu này.

Đó là một tựa đề hoàn toàn trái ngược với Isaac yếu đuối, người đã khóc nức nở sau khi bị bọn trẻ hàng xóm bắt nạt khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, sức mạnh mà Isaac đã thể hiện là không thể phủ nhận...

Nhưng dù vậy.

Cái quái gì thế này... Làm sao có người có thể liên tiếp sử dụng ma pháp hủy diệt thế giới ba lần? Và cánh cổng sắt xuất hiện trên bầu trời kia là gì, và con ma thú đáng sợ chui ra từ đó là gì thế...?

Eve nhìn vào cảnh tượng không thể tin được mà em trai mình đã tạo ra, khuôn mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, và cô gần như ngất đi.

Giờ đây, ngay cả danh hiệu Archwizard, danh hiệu cao nhất của nhân loại, cũng không đủ với Isaac.

Nhân loại cần phải tạo ra một danh hiệu vượt ra ngoài điều đó. Một danh hiệu tượng trưng cho riêng Isaac.

"Isaac..."

Bây giờ, cô không biết phải nhìn em trai mình như thế nào nữa.

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu đó thôi là cô đã cảm thấy vô cùng kính sợ.

Nếu họ thực sự gặp nhau, cô cảm thấy mình có thể vô tình nói chuyện kính ngữ với anh mà không hề nhận ra.

Tuy nhiên, Eve vẫn khao khát được gặp Isaac.

Mình muốn gặp em ấy. Mình muốn an ủi em ấy và hỏi em ấy có sợ không... Mình muốn ôm em ấy...

Trong khi đó, Eve nhìn thấy kết giới băng xuất hiện ở Aldreque và xác định được vị trí của Isaac.

Liệu em ấy vẫn còn phải chiến đấu với kẻ thù nào nữa không?

Eve vội vã chạy tới và lo lắng chờ Isaac trước kết giới băng.

Tuy nhiên, khi kết giới băng được gỡ bỏ, Isaac đã đi đến phía đối diện với nơi Eve đang ở, và cuối cùng, hai người không bao giờ gặp nhau nữa.

Nhưng chắc chắn cả hai có thể gặp nhau lúc này nhỉ?

Bây giờ khi sự việc đã qua, cô nghĩ cuối cùng mình cũng có thể gặp lại em trai mình.

Eve nghĩ vậy và cuối cùng cũng cho phép mình mỉm cười.

Cô hướng đến đấu trường Học viện Tranh đấu. Lực lượng Đế quốc đang canh gác nơi này.

Eve hỏi quân lính Đế quốc rằng Isaac đã đi đâu.

"Băng Đế hiện tại đang hỗ trợ điều tra, hôm nay muốn gặp ngài ấy có vẻ rất khó."

"Waaaa..."

"Hả, học viên ơi?"

Tại sao đôi ta cứ xa nhau mãi thế?

Eve nghẹn ngào.


✦✧✦✧


Học viện Tranh đấu đã bị hủy bỏ hoàn toàn.

Sau cuộc tấn công của Tiên tộc, không chỉ sân khấu bị sụp đổ mà cả Aldreque cũng bị tàn phá. Điều đó là tự nhiên.

Tôi đã bí mật gặp quân đoàn Düpfendorf và được tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra.

Họ cũng kể với tôi rằng khi tôi đột phá và thoát khỏi Thiết Thánh Địa, Mephisto đã tự sát.

Vậy là cuối cùng hắn đã chiếm hữu cơ thể con người.

Mephisto thường lập khế ước bằng cách nhắm vào bản chất xấu xa của con người.

Alice là một ngoại lệ. Cô đã bị đe doạ và ép buộc lập khế ước vì cô cần tham gia vào một kế hoạch liên quan đến Tà Thần.

Trong mọi trường hợp, chủ nhân ban đầu của cơ thể mà Mephisto chiếm hữu có lẽ không phải là người tốt, nên tôi không cảm thấy thông cảm nhiều.

Hiệp sĩ Hoàng gia đã triệu tập tôi và những học viên khác để điều tra vụ việc.

Tôi đã kể lại chi tiết những gì đã xảy ra bên trong Thiết Thánh Địa.

—Thưa Băng Đế. Xin lỗi, nhưng ngài có lường trước được sự việc này không?

Các Hiệp sĩ Hoàng gia đã hỏi tôi.

Có vẻ như họ cho rằng như vậy vì tôi đã tham gia Học viện Tranh đấu.

Tất nhiên là mình đã lường trước được điều đó.

Tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến vậy.

Lo lắng tình hình sẽ trở nên quá phức tạp, tôi nói với họ rằng tôi không biết.

Tôi đã nói dối họ rằng ngay cả tôi cũng không thể thấy trước được tương lai có sự xuất hiện của các Tiểu Tiên.

Tiên tộc là loài sinh vật đỉnh cao nhất trên thế giới này và là những sinh vật không thể hiểu thấu.

Tôi nói thêm rằng có vẻ như họ có thể ảnh hưởng đến khả năng tiên đoán tương lai của tôi.

Đó là một câu trả lời hoàn toàn liều lĩnh.

Nhưng đó chính là lúc sự tiện lợi khi được gọi là Archwizard hay Băng Đế phát huy tác dụng.

—Vậy à...

Mọi người đều chấp nhận mà không thắc mắc gì thêm.

Suy cho cùng, mình đã cố gắng để bảo vệ mọi người.

Khả năng và tính cách của tôi giờ đã được công nhận đầy đủ.

Kể cả khi tôi nói điều gì đó hoàn toàn vô lý, lý lẽ tuyệt đối "vì là Băng Đế" sẽ tự động thuyết phục người khác theo hướng có lợi cho tôi.

Tôi nhớ lại một câu nói mà ai đó đã nói khi tôi còn sống trên Trái Đất. Đầu tiên, hãy trở nên nổi tiếng. Sau đó, ngay cả khi tất cả những gì mình làm là nói xấu và nói dối, mọi người vẫn sẽ khen ngợi mình vì điều đó. Tôi đã nhận ra điều đó rất nhiều trong những ngày này.

Tôi lướt qua phần còn lại của bài phát biểu, ngoại trừ phần về Vuel.

Sau khi kết thúc, tôi nói với các Hiệp sĩ Hoàng gia rằng tôi muốn gặp White.

Tôi chỉ định hỏi địa điểm thôi, nhưng các Hiệp sĩ Hoàng gia đã nhiệt tình hộ tống tôi đến chỗ White.

Hoàng đế có liên quan không?

Có vẻ như Hoàng đế Carlos đã ủng hộ mối quan hệ của tôi với White theo một cách hoàn toàn sai lầm.

Tôi đến phòng bệnh của White và thấy có khá nhiều lính hộ tống đang đồn trú ở đó.

"Ngài đã đến, thưa Băng Đế!"

"White thế nào rồi?"

"Công chúa đã cạn kiệt năng lượng và hiện đang ngủ say! Tình trạng của người ấy không có gì bất thường!"

Người lính hộ tống căng thẳng khi nhìn thấy tôi, rồi trả lời một cách chính xác.

Có vẻ như anh nghĩ rằng ngay cả việc giao tiếp bằng mắt với tôi cũng là thiếu tôn trọng.

Merlin không có ở đây.

Tôi đã nghe báo cáo từ các chỉ huy Düpfendorf và biết rõ tình hình.

Merlin chắc hẳn cũng đang được điều trị.

"Tình hình của Merlin thế nào rồi?"

"Cô ấy hiện đang được điều trị, nhưng may mắn thay, cô ấy có vẻ ổn. Cô ấy là người có khả năng phục hồi tự nhiên."

Thật nhẹ nhõm.

Tôi cảm thấy yên tâm.

Tốt nhất là nên để cả hai người họ nghỉ ngơi trong lúc này.

"Ta sẽ đến kiểm tra sau. Cảm ơn đã cho ta biết."

"Haa! Không, không! Không có gì đâu! Làm ơn đừng cảm ơn tôi vì chuyện như thế! Tôi chỉ nói với ngài những gì ngài phải biết thôi!"

Người lính hộ tống giật mình đến nỗi anh cúi gập thân trên quá 90 độ, ngực và đùi chỉ cách nhau vài inch.

Tôi đã rất ngạc nhiên...

Đột nhiên, tôi nhớ ra mình đã nói chuyện một cách trang trọng với Keridna. Lúc đó cô ấy cũng cảm thấy gánh nặng rất lớn.

Tôi cũng nên cẩn thận hơn với lời nói của mình.

"À không... ừm. Cẩn thận nhé."

"Xin hãy rời đi an toàn ạ!"

Sau khi nhận được lời chào nghiêm trang của các Hiệp sĩ Hoàng gia, khi họ đang đổ mồ hôi như tắm, tôi rời khỏi nơi đó.

Đội quân hộ tống của Đế quốc nhanh chóng đến bên tôi, đứng cạnh tôi như thể họ đã chờ đợi từ lâu.

Cảm giác thật nặng nề.


✦✧✦✧


Sau khi nghỉ đêm ở Aldreque, trời đã sáng.

Cả năm học viện đều đang chuẩn bị rời khỏi Aldreque.

Aldreque đã được phục hồi đáng kể chỉ sau một đêm.

Hoàng gia và giới tinh hoa của Đế quốc đã hợp lực sử dụng ma thuật trong nỗ lực khôi phục tích cực, nên điều đó là điều tự nhiên.

"Băng Đế!!"

Đột nhiên, một người đàn ông to lớn chạy vội về phía tôi.

Tóc đỏ. Đó là Hans McGregor.

"Tôi xin lỗi vì đã không nhận ra và tấn công ngài!"

"Gì cơ?"

Hans cúi đầu mạnh đến nỗi như thể cậu sắp bám chặt xuống đất, và xin lỗi một cách rất nhiệt tình.

"Tôi đã kiêu ngạo. Tôi đã hành động vì sự thiếu hiểu biết và vô lễ! Xin hãy tha thứ cho tôi! Nếu ngài muốn tôi liếm chân, tôi sẽ làm điều đó một cách chân thành...!"

"Không, không sao đâu... Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cậu liếm chân tôi thôi là tôi đã thấy rùng mình rồi..."

Tôi hiểu cảm giác của cậu ấy.

Dù nó giống như một hình thức trị liệu hơi sốc, nhưng có lẽ nó đã trở thành một trải nghiệm sống quý giá đối với cậu ấy.

Dù sao thì cũng hơi quá đáng rồi. Tôi trả lời nhanh, quay lưng và rời khỏi hiện trường.

Tôi liếc nhìn lại. Hans vẫn vùi đầu xuống đất, thu hút ánh nhìn của tất cả học viên xung quanh.

"Tôi thực sự!! Xin lỗiiiiiiii!!" Hans kêu lên trong đau khổ.

Tôi thực sự cân nhắc đến việc chạy tới và đấm vào mặt cậu ta.

"Ngài Isaac!"

"Ồ."

Ngay sau đó, Kaya bay về phía tôi, được gió đưa đi.

Mái tóc lục nhạt buộc nửa đầu của cô rung rinh. Cô trông khá xinh đẹp khi mặc quần áo đi chơi.

"Em đã đóng gói mọi thứ chưa?"

"Vâng! Đ-Đi thôi! Em sẽ liều mạng phục vụ ngài hết lòng!"

"Em không cần phải mạo hiểm mạng sống của mình đâu..."

Kaya cố gắng thể hiện tinh thần phục vụ thấm nhuần ý thức trách nhiệm mạnh mẽ.

"Dù sao thì chúng ta cũng sẽ cưỡi Hilde. Đi đường dài với Phong Ma Pháp thì quá mệt mỏi."

"À...!"

Giờ mới nhận ra điều đó sao? Chẳng phải rõ ràng là chúng ta sẽ cưỡi Hilde sao?

Trên đường trở về Học viện Märchen từ Oldrek, tôi đã xin phép Giáo sư Fernando trước để được quay lại riêng vì Kaya và tôi phải dừng lại ở một nơi.

—Muốn làm gì thì làm. Bình thường thì không được phép, nhưng nếu có nơi nào đó cần phải đến ngay thì sẽ không có ai phản đối.

Trên thực tế, không có gì trên thế giới này có thể kiểm soát được tôi.

Hơn nữa, hầu hết mọi người đều nhìn nhận tôi một cách thiện cảm, vì thế về cơ bản tôi đã trở thành người tự do nhất trên thế giới.

"Đi thôi."

"Vâng!"

Tôi triệu hồi Băng Long Hilde.

Khi con rồng trắng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy hình dáng uy nghiêm của nó.

Kaya và tôi bay vút theo gió và trèo lên Hilde.

"Wow..."

Kaya, ngồi sau tôi, liên tục thốt lên kinh ngạc khi vuốt ve lớp vảy trắng của Hilde, cô rất thích thú với chuyến đi.

"Chúng ta hãy tới Công quốc Astrea."

[Đã hiểu. Dẫn đường cho em nhé.]

"Aaa, ngài Isaac...! Làm sao một người như em lại dám chạm vào thân thể cao quý, vương giả của ngài...?!"

"Đừng lo lắng nữa và ôm đi."

"Hyaa!"

Tôi nắm lấy tay Kaya và kéo cô lại gần, cô bám chặt vào lưng tôi như thể được dán bằng keo vậy.

Băng Long Hilde vỗ đôi cánh ngọc bích trắng của mình và bắt đầu bay về phía Công quốc Astrea.

"Hehe... Thích quáaaa...~"

Kaya bám chặt vào tôi, rõ ràng là đang tận hưởng, say sưa vì hạnh phúc.

Cảnh đẹp quá.

Thật sảng khoái khi cảm nhận làn gió trong lành và chiêm ngưỡng cảnh đẹp từ trên trời.

"À mà ngài Isaac, tại sao tụi mình lại đến Công quốc ạ? Không phải là để, ừm, họp đính hôn chính thức đâu ha...?" Kaya nhanh chóng hỏi.

Có vẻ như Kaya đang tưởng tượng tôi đến thăm Gia tộc Công tước Astrea để gặp Gerald Astrea trong buổi lễ đính hôn chính thức.

Ờ thì, điều đó sẽ rất vui. Sau cùng, giờ tôi đang đóng vai trò là đỉnh cao của sức mạnh con người.

Xin hãy đưa con gái của cha cho con nhé.

M-Mình sẽ...!

Ngay cả điều đó cũng không thể được coi là hoàn toàn hư cấu.

Tuy nhiên, Gia tộc Công tước Astrea không phải là điểm đến của chúng tôi.

"Tụi mình sẽ không đến nhà em đâu. Chúng ta sẽ đến Sinh Mệnh Ước."

"Hể?"

"Anh sẽ đi gặp Sylphia."

Mắt Kaya mở to.

Tôi dự định sẽ nhận được pháp trận khế ước tám sao từ Lục Bảo Tiểu Tiên Sylphia.

Đã đến lúc củng cố sức mạnh của mình bằng cách lập khế ước với Nham Quy – Gormos.


~ • ~ END ARC 17 - Chinh Phạt Thiết Tiên ~ • ~


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro