Chương 310: Nham Quy

Nham Quy


Khi Snow White bình tĩnh lại, chúng tôi nhìn nhau.

Không nói nhiều, cả hai chỉ đơn giản cổ vũ lẫn nhau.

—Tiền bối Isaac, cố lên nhé!

Với sự động viên của White, tôi bắt đầu chạy tiếp.

Trong khi chạy, tôi quan sát quang cảnh xung quanh.

Sự kết hợp giữa cảnh quan thiên nhiên và kiến trúc tuyệt đẹp đã thu hút sự chú ý của tôi. Thỉnh thoảng, tôi nhận thấy những công trình kiến trúc được truyền cảm hứng bởi ma thuật, làm tăng thêm nét quyến rũ về mặt thẩm mỹ.

Mưa rơi, lá rụng, tuyết phủ kín mặt đất, rồi mặt trời lại chiếu sáng.

Ngắm nhìn quang cảnh khuôn viên trường rộng lớn này thay đổi theo từng mùa, tôi thấy mình ngày càng gắn bó với nơi này.

Tôi liếc nhìn tòa nhà hành chính trung tâm, Bartos Hall.

Vào ngày Tà Thần xuất hiện từ trên mái nhà, tôi không chắc mình có thể bảo vệ được quang cảnh này hay không.

Nhưng quyết tâm của tôi vẫn không hề lay chuyển.

Tôi quyết tâm bảo vệ nơi này.


✦✧✦✧


Cô gái Michelle thở dài khi kéo mũ trùm đầu của chiếc áo choàng đỏ ra.

Dưới bầu trời đêm, tại một tế đàn nọ.

Những phù thủy đội mũ nhọn màu đen và mặc áo choàng nằm chết, máu của họ đổ ra. Mỗi người đều là hắc pháp sư.

Bởi vì tất cả phù thuỷ đang niệm phép đều mất mạng, nên ánh sáng kỳ lạ của pháp trận triệu hồi trên mặt đất dần dần mờ đi.

Những đứa trẻ tụ tập và bị trói ở trung tâm pháp trận triệu hồi, run rẩy khi nhìn Michelle.

"T-Tha cho tôi..."

Một giọng nói rên rỉ.

Một hắc pháp sư vẫn còn sống, quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin tuyệt vọng, nhưng Michelle nhìn xuống người đó với vẻ lạnh lùng thờ ơ.

"Làm ơn..."

"Ta là thợ săn."

Michelle vác rìu lên vai và ngồi xổm bên cạnh người đó.

Đôi mắt vô hồn của cô nhìn chằm chằm vào hắc pháp sư.

Michelle giơ chiếc rìu đang tựa trên vai lên.

Lưỡi kiếm bắt lấy ánh trăng, lóe lên vẻ đe dọa.

"Nên cút xuống địa ngục đi."

"A-Aaa...!"

Phập!

"Kugh!"

Michelle dùng rìu chém vào cổ hắc pháp sư.

Máu bắn tung tóe trên má nhợt nhạt của Michelle. Cô lấy khăn tay ra và lau mặt.

Hắc pháp sư co giật với mỗi hơi thở. Với mỗi cơn co giật, một luồng máu trào ra từ cổ người đó, thấm đẫm chiếc áo choàng đen.

Ánh sáng của pháp trận triệu hồi đã hoàn toàn mờ đi, chỉ còn lại ngọn lửa lập lòe xung quanh tế đàn thắp sáng khung cảnh.

Michelle di chuyển đến trung tâm của pháp trận triệu hồi, dùng rìu chém đứt sợi dây trói bọn trẻ, giải thoát chúng.

Những đứa trẻ òa khóc.

"C-Cảm ơn...! Cảm ơn rất nhiều ạ...!"

"Cảm ơn Đấng Nhập Thể đi."

"Sao ạ...?"

Michelle nhìn đứa trẻ với nụ cười lạnh lùng.

"Ngài đã cứu tôi. Tôi chỉ đang hành động thay cho ngài ấy. Ngài ấy sẽ không bao giờ muốn những đứa trẻ gặp nguy hiểm."

Những đứa trẻ không hiểu ý của Michelle.

"Vậy thì..."

Michelle đưa tay về phía bọn trẻ, nhắm mắt lại và thì thầm, "Nguyện xin phước lành của Đấng Nhập Thể bảo vệ những đứa trẻ này."


✦✧✦✧


Rít.

Bên trong một hang đá.

Một luồng khí lạnh lẽo rùng rợn bao trùm không khí, cùng với luồng mana dày đặc bao quanh những bức tường đá.

Con quái thú khổng lồ, trông giống như một con rùa to bự được bọc trong đá, từ từ mở đôi mắt nhắm chặt của nó ra.

Khi nhìn thẳng về phía trước, nó nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Chàng trai tóc lam bạc đã chiến đấu với đám tay sai bằng đá nhiều lần, vẫn tiếp tục chiến đấu bất chấp bị thương bao nhiêu lần.

Anh đang tiến lại gần, với luồng năng lượng lạnh tỏa ra từ toàn bộ cơ thể.

[Cuối cùng thì thời điểm đó cũng đã đến...]

Đó chính là Isaac, người đã từng thề sẽ đánh bại Nham Quy và ràng buộc nó vào khế ước sử ma.

Cảm nhận được trận chiến sắp xảy ra, Nham Quy Gormos từ từ trỗi dậy, truyền tải nguồn Nham mana khổng lồ của mình.

Gooooooo.

Đó thực sự là một loại mana đáng sợ, một áp lực nặng nề tự nhiên gây ra nỗi sợ hãi.

Nham Quy nhanh chóng đưa ra phán đoán, cho dù Nham Đế Thượng Cổ còn sống, cũng không thể đánh bại được thiếu niên này.

[Đã lâu rồi nhỉ, Gormos!]

Con rồng trắng nhỏ, Băng Long Hilde, ẩn núp phía sau Isaac, lao về phía trước và vẫy chân chào.

Isaac dừng lại, giữ khoảng cách an toàn với Gormos.

"Gormos, tôi đến để lập khế ước."

[Tôi thấy rồi. Thật là một nguồn mana không thể tin được... Cậu cố tình kìm nén trong quá trình luyện tập, chỉ để sau này bộc lộ nó thôi sao?]

"Nghĩ sao cũng được."

[...Không cần phải kéo dài chuyện này nữa.]

Isaac đưa cổ tay của mình cho Nham Quy Gormos xem.

Khế ước sử ma trên cổ tay anh bắt đầu được kích hoạt.

"Thề đi, nếu tôi chiến thắng, ông sẽ phục vụ tôi như sử ma nhé."

[Tôi thề.]

"Giao ước đã được thành lập."

Ý định của họ đã thống nhất.

Kuuuuuu!

Những tảng đá lớn xuất hiện xung quanh Nham Quy Gormos, và những con golem đá bắt đầu trồi lên từ mặt đất.

Một đội quân golem, mỗi con cao hơn Isaac gấp mười lần, trang bị vũ khí bằng đá và xếp thành hàng ngũ.

Ngay cả con golem đã làm gãy xương sườn của Isaac vô số lần cũng xuất hiện, sẵn sàng chiến đấu. Mười con, trong khi chỉ một con đã quá đủ để chế ngự anh.

[Đến đây, Isaac. Đánh bại tôi và chứng minh rằng bản thân xứng đáng làm chủ nhân của tôi đi.]

Trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, chỉ đến giai đoạn cuối của game, người chơi mới có thể lập được khế ước sử ma với ma thú 8 sao, Nham Quy Gormos.

Cuối cùng thời điểm đó cũng đã đến.

Bụp!

Isaac nhảy khỏi mặt đất.

Kagagagak!!

Những tảng đá sắc nhọn bắn về phía Isaac như đạn, nhưng anh đã tạo ra một bức tường băng, làm chệch hướng mọi đòn tấn công.

Khi những con golem vung vũ khí khổng lồ của chúng, Isaac bước lên một con và dùng nó làm bàn đạp để nhảy cao hơn.

Anh ngăn chặn loạt đá vụn bằng một làn sóng ma pháp nguyên tố.

Ầm ầm.

Đôi chân của Isaac nhanh chóng được bao bọc trong [Nham Giáp], một sức mạnh được ban cho bởi sử ma Eden.

Anh dùng chân đó đá vào con golem khổng lồ.

Bùm!!

Lực đá của anh tạo ra sóng xung kích trong không khí, dễ dàng đập vỡ đầu con golem khổng lồ.

Những con golem còn lại lao về phía Isaac, nhưng anh đã tiêu diệt chúng từng con một bằng nắm đấm được tăng cường [Nham Giáp] khi anh lao thẳng về phía Gormos.

Rắccccc!!

Trong chớp mắt, toàn bộ golem đều bị tiêu diệt.

Số phận của những con golem đi sau cũng tương tự.

Anh vẫn luôn cảnh giác, không hề có chút tự mãn nào.

Phong cách chiến đấu của anh, dù là của một cá nhân mạnh mẽ, nhưng lại bắt nguồn sâu sắc từ những kinh nghiệm bản thân tích lũy được khi còn yếu đuối.

Nham Quy kết luận rằng việc đánh bại chàng trai này là điều không thể.

Không lâu sau, Isaac đã tới được chỗ Nham Quy.

Isaac nhảy lên không trung và tập hợp Băng mana vào tay phải.

Dòng Băng mana xoáy, và thuật thức của ma pháp 5 sao, [Bộc Phá Băng Kết], mở ra trên tay anh.

[Hoàn hảo! Đây là lần đầu tiên tôi bị choáng ngợp như thế này...!]

"Thật vậy sao?"

Anh rất phấn khích.

Nham Quy Gormos cười lớn, triệu hồi một loạt thương đá lao về phía Isaac.

"Cảm ơn vì đã đấu tập với tôi suốt thời gian qua."

Isaac giải phóng Băng mana về phía đầu của Nham Quy, phát động [Bộc Phá Băng Kết].

Bùm!!

Một làn sóng ánh sáng lam nhạt rực rỡ bùng nổ.

Sóng xung kích lạnh lẽo vỡ tan và làm chệch hướng tất cả những ngọn thương đá bay tới từ mọi hướng.

Một trận lũ băng lớn nhấn chìm Nham Quy, khiến ngọn núi đá trên mai của nó sụp đổ và tan rã.

Luồng không khí lạnh tràn vào hang đá.

Nham Quy nhăn mặt đau đớn khi toàn bộ cơ thể bị bao bọc trong băng.

Sương giá màu lam nhạt bắt đầu tan dần.

Isaac đứng trên tảng băng được tạo ra bởi [Bộc Phá Băng Kết], nhìn xuống Nham Quy bằng đôi mắt lạnh như băng.

"Haa."

Hơi thở của Isaac biến thành một làn sương trắng trong không khí.

Sau đó, theo ý muốn của Isaac, lớp băng bao bọc Nham Quy tan rã thành bụi mana, phân tán trong không khí.

[Gừ...]

Nham Quy rên rỉ, loạng choạng ngã xuống đất. Ông thở hổn hển, máu chảy khắp người.

Bên trong lớp da đá vỡ vụn, có thể nhìn thấy thịt đỏ, Nham Quy cảm nhận được sự lạnh lẽo và đau đớn dữ dội sâu trong cơ thể.

"Gormos."

Isaac nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi băng và đi trong không khí lạnh giá, đến ngay trước mặt Nham Quy.

"Đã đến lúc đi theo tôi rồi. Tôi cần ông."

[...]

Một tiếng rít thoát ra từ cái miệng khép chặt của Nham Quy.

Khi ông nhắm mắt lại, khoảnh khắc từ ngàn năm trước hiện về trước mắt.

Những gì ông nhìn thấy là lưng của Nham Đế Thượng Cổ, người luôn chiến đấu dũng cảm với kẻ thù.

Người đó thường giơ nắm đấm về phía trước và hét lớn một cách mạnh mẽ.

"Gormos, một cuộc phiêu lưu mới đang chờ đón! Hãy theo tôi nào!"

Giọng nói nồng nhiệt đó vang vọng bên tai ông ấy.

Một nụ cười bất giác nở trên khóe miệng của Nham Quy.

[...Không cần phải nói. Tôi thừa nhận đây là thất bại của mình. Từ giờ phút này trở đi, tôi công nhận ngài là chủ nhân mới của mình, Isaac.]

Hwaaaaa!

Dần dần, một vết màu nâu nhạt mới xuất hiện trên trán của Nham Quy.

Đồng thời, pháp trận khế ước trên cổ tay Isaac bắt đầu phát sáng với màu nâu nhạt.

Khế ước đã được thành lập.

Nham Quy Gormos trở thành sử ma thứ ba của Isaac.

Một tia sáng chiến thắng lóe lên trong mắt Isaac.

[...Hửmm?]

Đột nhiên, Isaac ôm chặt lấy cái đầu to lớn của Nham Quy, áp mặt vào bề mặt gồ ghề và dịu dàng vuốt ve ông như một báu vật quý giá.

Hilde lặng lẽ bay tới và ôm chặt lấy gáy Isaac.

Gormos không hiểu tại sao họ lại làm vậy, nhưng cảm nhận được trái tim của Isaac, ông nhanh chóng mỉm cười.

[Hai đứa tinh ranh này...]

Thật ấm lòng.


✦✧✦✧


Lúc đó là giữa trưa. Tôi đang đi qua hành lang của Orphin Hall.

Kể từ hôm qua, tôi trở nên rất chú ý đến cổ tay của mình.

Cuối cùng mình đã lập được khế ước với Nham Quy...

Với mỗi cổ tay đều có một pháp trận khế ước sử ma 8 sao, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Hửmm?"

Khi tôi mở tủ đồ để lấy một cuốn sách.

Tôi nhận thấy một tờ giấy mà tôi chưa từng thấy trước đây. Có lẽ ai đó đã nhét nó qua khe hở ở cửa tủ.

Tôi cầm lấy tờ giấy và đọc những gì được viết bên trong.


Gặp mị ở nơi ẩn náu sau giờ học nhé
Dorodorodorothy


Bên cạnh cái tên "Dorodorodorothy," có hình vẽ đơn giản về một nhân vật dễ thương đội mũ phù thủy, đang mỉm cười rạng rỡ.

Bỏ qua cái tên lạ, dòng chữ nguệch ngoạc cho thấy rõ ràng Dorothy đã để lại tờ giấy.

Cả hai chưa có cuộc trò chuyện nghiêm túc nào kể từ khi trở về từ Aldreque nhỉ?

Điều đó làm tôi bận tâm.

Tôi cố tình không nhắc đến những gì Rachnil đã nói, vì nghĩ đến Dorothy.

Vậy là cuối cùng Dorothy đã sẵn sàng cho cuộc trò chuyện đó.

Tôi cẩn thận nhét tờ giấy vào một hộp bảo vệ trong suốt, đặt nó vào hộp kính và trưng bày trong tủ đồ của tôi. Rốt cuộc, đó là kỷ vật của Dorothy.

Tôi cầm lấy cuốn sách mình cần và tiếp tục đi xuống hành lang.

Tôi không nghĩ Dorothy cảm thấy thoải mái khi nghĩ rằng sự tồn tại của chính mình có thể trở thành tai họa.

Tuy nhiên, bất kể cô đưa ra kết luận gì, phản ứng của tôi vẫn không thay đổi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro