Chương 340: Tử Chiến Thảo Phạt Tà Thần (7)
༺ Tử Chiến Thảo Phạt Tà Thần (7) ༻
Một bên là ánh sáng vô tận lan tỏa, còn bên kia là khoảng không vô tận.
Những mảnh băng vỡ tan với âm thanh giòn tan, và than hồng nổ lách tách, nhảy nhót như vụ phun trào núi lửa mới.
Vụ nổ xảy ra chỉ vì tác động của luồng mana va chạm.
Bùm!!!
Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc. Ma thuật cấp độ hủy diệt thế giới đã va chạm nhiều lần.
Ngay cả sau khi sử dụng [Băng Nguyệt] để dừng thời gian và giải phóng Băng Ma Pháp, với Ma Thú Daikan bắn ra ma thuật lạnh từ miệng nó, và [Cocytus] được giải phóng nhiều lần... tất cả những gì tôi có thể làm được là vô hiệu hóa ngọn lửa lan rộng của Tà Thần.
Đã từng trải nghiệm mức độ siêu việt trước đây, tôi có thể hiểu được sự khác biệt một cách đau đớn.
Tôi là một con người chưa đạt tới cảnh giới thần thánh.
Mặt khác, Tà Thần đã đạt tới cảnh giới thần thánh đó.
Mạnh đến mức ghê tởm...
Như Tinh Tú Tiểu Tiên Stella đã nói, có một khoảng cách rất lớn giữa Tà Thần hiện tại và Tà Thần trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱.
Dù nó không giống như dòng thời gian mà tôi bị đánh bại hoàn toàn chỉ bằng một cái búng tay của ả, sức mạnh của tôi vẫn không thể sánh được với Tà Thần.
Kể cả khi tôi sử dụng sức mạnh tối thượng còn lại của Ozma, sức mạnh đã tăng [Sức Chiến Đấu Với Các Tộc] của tôi lên 1,5 lần, thì tôi vẫn không chắc mình có thể đánh bại được Tà Thần hay không.
Sức mạnh đó phải được giữ nguyên như át chủ bài trong kế hoạch của tôi, bất kể thế nào đi nữa.
Chắc chắn Tà Thần sẽ tìm ra cách để chống lại nó.
Nếu tôi liều lĩnh để lộ quân bài của mình mà không chắc chắn về chiến thắng, đó sẽ là lúc mọi hy vọng thực sự sụp đổ.
Tôi liên tục tính toán thuật thức cấp cao, xoay vòng mana trong mạch của mình một cách điên cuồng, liên tục đau đầu để lựa chọn phương án tốt nhất từng khoảnh khắc.
Phừnnn!!
"Urgh!!"
Tôi bay lên cao, chống lại ngọn lửa hủy diệt dữ dội bằng một cảm giác lạnh buốt.
Tầm nhìn của tôi nhấp nháy. Không có gì ngạc nhiên khi thảm họa này liên tiếp xảy ra.
Kaya đã chữa lành vết thương cho tôi, nhưng cơ thể tôi đã ở trong tình trạng rất tệ.
Kaya...
Lúc này, Kaya chắc hẳn đã ngất đi.
Cô đã sử dụng [Yggdrasil] để vô hiệu hóa Tà Thần, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, điều đó hẳn đã tiêu tốn hết sinh lực của cô ấy.
Quả là một điều đáng biết ơn.
Kaya sử dụng hạt giống của Yggdrasil, thứ mà cô đeo như một chiếc vòng cổ, như một chất xúc tác cho Thảo Ma Pháp [Yggdrasil]. Sinh mệnh mà cô đã tiêu hao sẽ được thay thế bằng sinh mệnh chứa trong hạt giống đó.
Từ lúc Kaya sử dụng [Yggdrasil], sự hợp nhất giữa cô và hạt giống đã bắt đầu. Sinh mệnh mà cô hy sinh có thể đã trở về với chính cô.
Điều không may là tôi không còn có thể trông cậy vào ma pháp hồi phục đặc biệt của Kaya nữa. Cô hẳn cũng đã đến giới hạn rồi.
Nói cách khác, nếu chúng tôi thất bại bây giờ thì đó thực sự là kết thúc.
Tôi phải dồn Tà Thần vào chân tường ở đây.
Giữa vô số tiếng nổ, tôi nhanh chóng lau máu trên đầu trước khi nó chảy vào mắt.
Toàn thân tôi bê bết máu vì bị dính vào nhiều vụ nổ hơi nước mạnh. Thật là kỳ diệu khi tôi không bị mất chân tay.
Nhưng tôi không ngần ngại. Tôi cũng cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào.
Phừnnnn!!
Một đám cháy lớn, thiêu rụi mọi thứ một cách bừa bãi, trút xuống như một trận mưa rào, nhưng với sức mạnh vô cùng to lớn.
Một số quả cầu đen nuốt chửng không gian và biến nó thành hư vô, lặng lẽ bay về phía tôi. Đó là Hư Vô Ma Pháp.
Mỗi cuộc tấn công, tự nó đã là một thảm họa, chỉ nhắm vào một mình tôi.
Chỉ cần chạm nhẹ là chắc chắn sẽ chết.
Bùm!!!
Nghiến răng, tôi giải phóng [Cocytus], tạo ra một luồng sóng xung kích lạnh lẽo lan tỏa khắp mọi hướng.
Nhưng nó chỉ có tác dụng trong chốc lát. Cơn mưa lửa xuyên qua hậu quả của vụ nổ và tiếp tục không ngừng nghỉ.
Không có lối thoát. Bất cứ nơi nào tôi chạy, tôi sẽ chết. Việc chặn tất cả những đòn tấn công đó nằm ngoài khả năng của tôi.
Sử dụng [Băng Nguyệt] tiêu tốn rất nhiều mana. Tôi phải né tránh những gì có thể.
Tôi tăng cường sức mạnh cho đôi cánh và lao vút lên không trung với tốc độ tối đa, né tránh loạt đòn tấn công của Tà Thần.
Tôi tập trung tinh thần. Đối với những đòn tấn công không thể né tránh, tôi triệu hồi toàn bộ mana và tung ra Băng Ma Pháp 7 Sao [Vực Băng Diệt Thế] với sức mạnh tối đa. Đó là ma thuật tốt nhất của tôi để vô hiệu hóa các đòn tấn công của kẻ thù.
Trong bầu không khí khắc nghiệt, tôi triển khai những pháp trận quy mô lớn xung quanh Tà Thần, bắn ra hàng trăm [Băng Thương] và thả ra [Mạt Thế Sương Tinh].
Tôi thậm chí còn sử dụng ma pháp độc nhất của Lưỡi Hái Băng Giá, [Độ Không Tuyệt Đối], có thể chém xuyên không gian.
Nhưng Tà Thần đã khéo léo lan tỏa và tạo ra ngọn lửa hủy diệt, nuốt trọn mọi đòn tấn công tầm xa của tôi.
Nó xử lý mọi thứ một cách có phương pháp.
Tất nhiên, ả đang phá vỡ thế trận của mình...
Điều khiến tôi kinh ngạc là cuộc chiến càng kéo dài thì Tà Thần càng phát hiện ra kiểu chiến đấu của tôi và phản công ngày càng hiệu quả.
Tôi đã lường trước được điều này, nhưng cảm giác nó xảy ra trong thời gian thực lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Đối mặt trực diện với nó khiến tôi muốn chửi thề.
Nhưng vẫn còn hy vọng. Ngọn lửa tạo nên cơ thể và trang phục của Tà Thần đã yếu hơn lúc đầu.
Tà Thần trừng mắt nhìn tôi bằng vô số đôi mắt đỏ.
Liệu ả có cảm thấy giống mình không?
Thật tốt khi biết điều đó vì tôi cảm thấy thực sự tồi tệ.
Tôi lao vút trên không trung, đổi hướng, vừa tránh được cơn mưa lửa vừa lao về phía trước.
Tôi né tránh tất cả các quả cầu hư không.
Cuối cùng, khi tôi đến được chỗ Tà Thần, Băng Ma Pháp thượng cấp và Hoả Ma Pháp thượng cấp đã va chạm với nhau, mỗi bên đều rú lên sự hủy diệt với bên kia.
Bùm!!!!
Một vụ nổ dữ dội khác lại nổ ra. Tầm nhìn của tôi bị nhấn chìm trong một tia sáng, và màng nhĩ của tôi vỡ tung với tiếng chuông chói tai.
Nếu cả hai bên không thiết lập thần vực của riêng mình, thế giới sẽ bị hủy diệt bởi sức mạnh khủng khiếp đó.
Cả hai chúng tôi đều bị vụ nổ cuốn đi. Tôi triển khai một lá chắn băng được bao bọc trong [Vực Băng Diệt Thế], nhưng tôi không thể chặn hoàn toàn cú sốc xuyên qua xương mình.
Người tôi bị hất tung về phía sau, còn Tà Thần thì bị hất bay về hướng ngược lại.
Cả hai chúng tôi đều dang rộng cánh và lấy lại tư thế.
"Haa, haa...."
Tôi lấy lại hơi thở.
Tôi không biết chính xác tình trạng của mình tệ đến mức nào, nhưng qua cơn đau nhói và máu chảy ra, rõ ràng là tôi không ổn.
Phừnn!!
Tà Thần tung ra một cơn lốc xoáy lửa, đẩy lùi hậu quả của vụ nổ.
Nhìn lại, chiếc váy ngọn lửa đen của con quỷ đã co lại đáng kể ở phần viền. Nó dường như vẫn còn thừa, nhưng rõ ràng là tôi đang đẩy ả ra.
Khi tôi tập hợp mana, định tiếp tục cuộc tấn công không ngừng nghỉ của mình...
Tà Thần giơ cánh tay phải sang một bên.
Vítttt!
Một vết nứt dẫn đến một không gian phụ hình thành ở đầu ngón tay ả ta.
"...!"
Tôi ngay lập tức nhận ra kế hoạch của Tà Thần.
Tôi bay về phía ả một lần nữa.
✦✧✦✧
Vítttt!
Trên bầu trời phía trên hòn đảo nơi trận chiến đang diễn ra, một vết nứt dẫn đến không gian phụ xuất hiện.
Từ vết nứt đó xuất hiện một cánh tay khổng lồ được bao bọc trong ngọn lửa hủy diệt.
Sáu ngón tay dài của nó ngọ nguậy, vẩy ra những cục than đen.
Ầm ầm!!
Đột nhiên, cánh tay lửa vươn dài về phía mặt đất và dài ra vô tận.
Giữa âm thanh xé gió chói tai, mục tiêu của cánh tay là một cô gái nằm bất tỉnh trên mặt đất, Kaya Astrea.
"Nó đến rồi!" Quân đoàn phù thuỷ bảo vệ Kaya hét lên và đồng loạt triển khai các kết giới.
Nhưng cánh tay rực lửa đã thiêu cháy kết giới mà không hề chậm lại.
Bùm!!!
Rặt!!
Nguyên Vương đã bị thương tiếp tục giải phóng ma pháp nguyên tố mạnh mẽ về phía cánh tay rực lửa.
Cùng lúc đó, Dorothy bay vào, giải phóng toàn bộ sức mạnh ánh sao của mình về phía cánh tay rực lửa.
Trận mưa nguyên tố dày đặc và Tinh Quang Ma Pháp 8 Sao [Bộc Phá Thiên Tinh] tạo ra một vụ nổ rực rỡ, thắp sáng đường chân trời và đánh vào cánh tay rực lửa với tiếng gầm chói tai.
—Nếu tôi có thể đẩy Tà Thần đến một mức độ nào đó, ả có thể sẽ nhắm vào Kaya. Kaya được ban phước lành sự sống. Tà Thần sẽ cố gắng biến Kaya thành vật chứa mới. Vì vậy... Tôi sẽ để đó cho mọi người. Hãy bảo vệ Kaya bằng mọi giá.
Isaac đã nói điều này trong cuộc họp chiến lược. Nó dựa trên thông tin mà Dorothy để lại từ dòng thời gian đầu tiên.
Đòn tấn công ma thuật áp đảo đã làm lệch hướng nghiêm trọng quỹ đạo của cánh tay rực lửa. Nhưng nó vẫn tiếp tục, vẫn hướng về phía Kaya.
Lực lượng Thảo phạt đồng thời chặn lại cánh tay đang bốc cháy. Ngọn lửa bao trùm cánh tay khổng lồ dần dần yếu đi.
Kích thước của nó ngày càng nhỏ lại, cho đến khi nó không còn có thể chạm tới Kaya nữa.
Rầm!
Cánh tay rực lửa, sử dụng khả năng siêu năng lực, đã giật lấy sợi dây chuyền của Kaya.
"Cái quái...?"
"Ả ta, đừng nói với tôi là...?"
Hạt giống Yggdrasil.
Một món quà từ Sylphia, truyền Thảo mana cho Kaya.
Bây giờ nó là chất xúc tác cho [Yggdrasil], hợp nhất với Kaya.
Khi cánh tay rực lửa yếu đi, Tà Thần đã chuyển mục tiêu.
Phừnn!!
"Gừ!"
Cánh tay rực lửa phát ra luồng mana màu xanh tươi, tạo nên một cơn gió mạnh.
Dorothy và các Nguyên Vương, những người đang tấn công cánh tay lửa từ trên không, đã bị cơn gió cuốn bay, đâm vào các tòa nhà và mặt đất, để lại những hố sâu phía sau.
Cánh tay rực lửa tan biến và khe nứt dẫn đến không gian phụ khép lại.
"Nó đã lấy đi hạt giống của Thảo mana..." một phù thuỷ hoàng gia, khuôn mặt đầy sợ hãi, nói bằng giọng run rẩy khi nhìn chằm chằm vào vết nứt khép lại.
Điều tồi tệ nhất đã được tránh khỏi, nhưng điều tồi tệ thứ hai thì vẫn chưa được giải quyết.
✦✧✦✧
Rặt!!
Bên trong [Vô Thời Cung Băng Tuyết Giới].
Tôi toát ra một luồng khí lạnh, cố gắng tuyệt vọng để đóng băng và chặn khe hở dẫn đến không gian phụ, nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra.
Tôi không thể không bị sốc được.
"Hạt giống...?"
Phừnnnnn!!!
"Gừ!!"
Khi Tà Thần nắm giữ sức mạnh mới của hạt giống Yggdrasil, những làn sóng mana lan tỏa và gầm rú.
Tôi đang bay giữa không trung thì đột nhiên dừng lại, giơ tay lên che mặt, hứng chịu cơn sóng dữ.
Ngay sau đó, tôi chứng kiến một luồng mana xanh tươi, không phù hợp với một thực thể hủy diệt như vậy.
Một quả cầu năng lượng sống bao bọc lấy Tà Thần và bắt đầu hòa trộn với ngọn lửa hủy diệt.
Mắt tôi vô thức mở to.
Lý do Kaya có thể trở thành vật chứa của Tà Thần là vì sinh mệnh lực của cô ấy.
Hạt giống của Yggdrasil cũng không ngoại lệ.
Chuyện này... nguy hiểm quá.
Phừnn!!!
Một luồng sáng xanh mờ nhạt bao quanh ngọn lửa đen thẫm.
Quả cầu bao quanh Tà Thần dần biến mất, để lộ một nữ quỷ.
Phía sau đầu ác quỷ, những vòng ánh sáng xanh tươi, thấm đẫm sức mạnh của sự sống, kéo dài.
Mười Thảo pháp trận lan tỏa ra, và từ đó, đôi cánh lửa hoà với sinh mệnh xuất hiện.
Hình dáng của ả, vừa giống hiện thân của cái ác vừa giống nữ thần thánh thiện, tỏa ra một sức mạnh áp đảo nghiền nát toàn bộ cơ thể tôi.
Sinh Mệnh và Diệt Mệnh.
Cả hai quyền năng lúc này đều nằm trong tay của Tà Thần Nephid.
✦✧✦✧
Tà Thần giơ cánh tay phải lên cao.
Một vệt xanh tươi tuyệt đẹp hiện ra trên bầu trời.
Một cây thiêng khổng lồ mọc lên, những chiếc lá đỏ thẫm rực rỡ nở rộ như thể muốn nhấn chìm cõi vĩnh hằng.
Một cảnh tượng tuyệt đẹp.
[Yggdrasil] rực cháy.
Mỗi nhánh của cây đó sẽ bộc lộ chín chiều không gian trong quá trình kết thúc.
"Cái đéo gì...?"
Tâm trí tôi rung chuyển. Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy mana đỏ thẫm nhuộm màu mọi thứ.
Đó là đòn tấn công tinh thần. [Yggdrasil Diệt Mệnh] rõ ràng đang cố kéo tâm trí tôi vào vực thẳm.
Không có cách nào để tránh được thứ đó.
Ngay cả tôi cũng không có khả năng miễn nhiễm với sức mạnh đó.
Tôi vội vàng thi triển ba [Cocytus] và ném chúng về phía [Yggdrasil] đang bốc cháy, nhưng Tà Thần đã phản công bằng cách phóng ra ba mặt trời đen.
Bùm!!!!
Ma thuật của Tà Thần cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cơ thể tôi bị vụ nổ cuốn đi và bất lực lăn qua trung tâm của [Vô Thời Cung Băng Tuyết Giới].
"Gừ...! Daikan!!" Tôi hét lên hết cỡ.
Băng Ma Thú Thuỷ Tổ Daikan cố gắng thu thập Băng mana và giải phóng nó, nhưng đòn tấn công tinh thần từ [Yggdrasil] đã vượt qua nó trước khi đến với tôi, và ngay sau đó, nó nhắm mắt lại.
Với tốc độ này, mọi người sẽ chết hết.
Tôi đấm liên tục vào đầu mình, cố gắng để thoát khỏi tình trạng này nhưng vô ích.
Một cơn buồn ngủ không thể chịu đựng nổi ập đến, và ý thức của tôi bắt đầu mờ dần.
Cảm giác như có một bàn tay ghê tởm đang túm lấy chân tôi, kéo tôi xuống đầm lầy vô tận.
Phừnnnn!!
Tà Thần tạo ra một mặt trời đen khác.
Mặt trời đó, ngày càng lớn hơn và làm méo mó không thời gian, trông giống như một bản án tử hình đang giáng xuống tôi.
Mình phải dừng nó lại.
Nhưng trí óc tôi không thể tính toán được thuật thức nào đúng nghĩa nữa.
Tôi cố mở mắt ra, nghiến chặt hàm răng đầy máu, cố gắng triệu hồi mana trong khi vẫn giữ được ý thức.
...Lúc đó
"...!"
Tôi cảm nhận được sự hiện diện bên ngoài phạm vi.
Có một sinh vật có khả năng chống lại cây hủy diệt đó.
"Cuối cùng cậu cũng tới..."
Phừnnnn!!!
Trong phạm vi giao tranh giữa Tà Thần và tôi, chỉ trong chớp mắt, mặt đất đã được bao phủ trong ánh sáng trắng rực rỡ.
Nhiều con mắt của Tà Thần sáng lên.
Mặt đất bắt đầu phát ra ánh sáng chói lòa, và phía sau tôi, từng cái một, những cây cột màu trắng mọc lên, tạo thành một thánh điện.
Thánh Quang Thần Vực.
Mặt trời đen mờ dần và ngọn lửa đen cũng tan biến.
Lần đầu tiên, Tà Thần rên rỉ.
[Gừ...!]
"Haa, haa..."
Tôi nghe thấy tiếng thở quen thuộc của cậu ấy.
Chàng trai mà tôi cho phép vào [Vô Thời Cung Băng Tuyết Giới] lê cơ thể đầy thương tích của mình về phía tôi, loạng choạng.
"Xin lỗi, tôi đến muộn..."
Bụp!
Cậu đâm Quang kiếm Luminous xuống đất.
Quang kiếm Luminous tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trở thành cốt lõi của Thánh Quang Thần Vực.
Ian Fairytale.
Cậu đã đánh bại Angra Mainyu và đến được đây.
"...Cảm ơn vì đã đến."
"Isaac. Phần cuối cùng... Tôi để cho cậu đấy."
Ian, gần như không thể mở mắt, cố mỉm cười với tôi trước khi ngã về phía trước.
Cậu đã đạt đến giới hạn của mình.
Và thế là Ian ngất đi lần cuối.
"Thật sự cảm ơn cậu..."
Tôi đã phủ [Kết Giới Băng Giá] và tấm khiên băng lên người Ian để bảo vệ.
Vì được thấm nhuần Thánh lực nên cậu sẽ nhanh chóng hồi phục và lấy lại được lý trí.
Tôi quay lại nhìn Tà Thần đang quằn quại trong đau đớn.
Vô Lượng Không Xứ, [Thánh Quang Thần Điện].
Chỉ cần Quang kiếm Luminous còn cắm vào [Vô Thời Cung Băng Tuyết Giới], thì Thánh Quang Thần Vực thấm nhuần Thánh lực sẽ vẫn tồn tại.
[Yggdrasil Diệt Mệnh] không thể hoạt động bình thường do sự can thiệp của [Thánh Quang Thần Điện].
Ánh sáng đỏ bao trùm tầm nhìn của tôi biến mất, và nhận thức của tôi trở nên sắc bén hơn như thể tôi đã thức tỉnh.
Rõ ràng là Tà Thần mạnh hơn tôi, nhưng tôi khó có thể kìm được nụ cười đang nở trên môi.
Tôi nhổ máu đang đọng trong miệng ra và nói.
[Ngươi có biết không?]
Tôi truyền giọng nói của mình vào tâm trí của Tà Thần thông qua ma thuật.
Tà Thần không đáp lại bằng lời nói mà bằng sự giận dữ và sát khí hướng vào tôi.
Đôi mắt đỏ ngầu của ả chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Quả thật là cảnh tượng buồn cười.
Với giọng cười khúc khích, tôi tiếp tục.
[Ngươi đéo biết ta đã phải mất bao nhiêu mồ hôi sương máu để săn đuổi ngươi đâu.]
Keng.
Tôi để Băng mana trào ra từ tay phải của mình.
Những tinh thể băng nhẹ nhàng trôi trong không khí.
[Và giờ đây, ta thực sự hạnh phúc. Bởi vì cuối cùng ta cũng có thể diệt trừ ngươi.]
Trong tầm nhìn mờ nhạt của tôi, xuyên qua ngọn lửa đen thẫm bao trùm lấy Tà Thần, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy ai đó.
Một hình bóng giống tôi, từng là nhân vật quần chúng trên hành trình trở thành nhân vật chính.
Cuối cùng, cậu rơi vào tuyệt vọng và đưa ra một lựa chọn quyết liệt, nhưng cuộc hành trình mà cậu theo đuổi bằng tất cả sức lực của mình đã dẫn đến Học viện Märchen, và cuối cùng là đến với tôi.
Mỗi bước chân cậu đi trên hành trình này đều mang lại giá trị vô giá.
"...Tới đây."
Hãy quan sát thật kỹ nhé.
Tôi sẽ hoàn thành cuộc hành trình mà cậu đã giao cho chính tôi.
<Trans Note>
Như thông báo trên Discord đợi Eng nhả chương ròi mới có chương mới (っ °Д °;)っ
Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro