Chương 044: Tiền thưởng quán quân
Khi Keng xách thùng cá quay về biệt thự, Zee và Namping đang ngồi trò chuyện trên sofa phòng khách. Thấy Namping đang cầm bản hợp đồng trong tay, Keng quay đầu nhìn Zee và hỏi: “Thầy, quyết định rồi sao?”
Zee mỉm cười đứng dậy: “Ừ. Thầy đã bảo dì chuẩn bị bữa tối rồi, hai đứa cùng ở lại ăn nhé.”
Anh nhận lấy thùng cá từ tay Keng, nhìn vào bên trong thấy con cá vẫn đang quẫy mạnh: “Thật sự câu được sao?”
Keng nói: “Chỉ được một con thôi.”
Zee nói đầy ẩn ý: “Vừa to vừa béo, một con là đủ rồi.”
Namping bỗng cảm thấy, đội trưởng Zee hình như đang ám chỉ rằng cậu chính là “con cá béo” mà Keng đã câu về DMD?
Sau khi Đội trưởng Zee quay đi, Keng mới nhìn sang Namping và nói: “Đi dạo một chút chứ?”
Namping đi cùng Keng đến bờ hồ gần đó.
Lúc này ở Thành phố Tinh đang là đầu thu nhưng thời tiết vẫn khá nóng. Hồ ở đây rộng lớn, nước trong veo, cây xanh bao quanh, gió từ mặt hồ thổi qua mang theo cảm giác mát mẻ, dễ chịu.
Buổi chiều muộn dạo quanh hồ, thực sự rất thư giãn.
Namping vừa hít thở không khí trong lành, vừa sánh bước cùng Keng.
Khu biệt thự này rất yên tĩnh, xung quanh không một bóng người. Hai người đi dọc theo bờ hồ một đoạn, Keng mới hỏi: “Cuối cùng thầy đưa ra điều kiện gì với cậu?”
Namping đưa bản hợp đồng cho anh.
Keng lật nhanh mấy trang rồi nói: “5 triệu phí ký hợp đồng trả ngay, 5 triệu còn lại sẽ phát dưới dạng thưởng khi chúng ta giành chức quán quân toàn quốc, không giới hạn thời gian.”
Anh im lặng hai giây, nhìn Namping: “Cậu thấy chấp nhận được không?”
Namping cười: “Tất nhiên là được, dù sao tôi cũng chưa có thành tích gì, chỉ là một tân binh. Câu lạc bộ đâu phải làm từ thiện, ký với tân binh giá 5 triệu, tôi còn thấy nhiều quá ấy chứ.”
Keng nói: “Lúc tôi mới vào nghề, phí ký hợp đồng chỉ là 3 triệu, nhưng đó là chuyện ba năm trước rồi. Giá trị tuyển thủ sẽ tăng dần theo thành tích. Cách chia làm hai khoản như thầy, thoạt nhìn giống như ‘séc khống’, nhưng thật ra là vì thầy thấy cậu có tiềm năng, tin rằng cậu sẽ nhận được khoản thưởng đó.”
Namping gật đầu: “Tôi hiểu.”
Keng dừng lại bên hồ, nói khẽ: “Phí ký hợp đồng chỉ là một phần nhỏ. Về sau cậu còn có thu nhập từ chia doanh thu, sản phẩm phụ kiện, tiền thưởng giải đấu…”
Namping tò mò hỏi: “Tỷ lệ chia của các thành viên đội anh có giống nhau không?”
Keng gật đầu: “Ừ, để tránh các tuyển thủ so bì, gây mâu thuẫn nội bộ, sau khi vào đội chính, tỷ lệ chia doanh thu là như nhau. Dù phí ký hợp đồng có thể khác nhau, nhưng các khoản thu sau đó thì đồng đều.”
Anh dừng lại một chút, rồi nói: “Ví dụ, mùa S6, chúng tôi giành chức quán quân toàn quốc, tiền thưởng là 10 triệu. Nhưng khoản lớn nhất lại là tiền chia từ doanh thu bán trang phục FMVP.”
Namping hiểu ra: “Tôi có xem video trận chung kết mùa S6, khi đó anh dùng [Huyết Y Thích Khách] đoạt FMVP đúng không? Phút cuối lật kèo bằng một pha pentakill.”
Keng nói: “Đúng vậy. Nhà phát hành Thái Lan của game Thần Chiến đã đặc biệt làm một bộ trang phục giới hạn FMVP cho [Huyết Y Thích Khách], mở bán trong nước suốt một tháng, doanh thu đạt 150 triệu. Họ hứa chia 15% doanh thu cho đội quán quân, vậy nên ngoài 10 triệu tiền thưởng, DMD còn nhận thêm 22,5 triệu từ doanh thu trang phục. Câu lạc bộ đã chia một phần trong đó cho bọn tôi, mỗi người được khoảng 5 triệu nữa.”
Namping: “…………”
Phần chia doanh thu từ bán trang phục quán quân mới thực sự là “kho báu” lớn nhất.
Trong thể loại game MOBA, kỹ năng và chỉ số của tướng thường không thay đổi, cái khác biệt chỉ là trang phục. Phần lớn người chơi sẽ mua skin cho những vị tướng mình yêu thích. Còn rất nhiều người có điều kiện thì… dù không chơi tướng đó cũng sẽ mua để sưu tầm.
Kiếp trước, Namping từng là đội trưởng của đội GD, quán quân thế giới Liên Minh Huyền Thoại. Giải thưởng quán quân thế giới năm đó cũng bao gồm phần chia doanh thu từ trang phục quán quân. Nhưng GD không hào phóng như DMD, họ chỉ cam kết chia 70% cho tuyển thủ, mà đáng tiếc, cuối cùng họ cũng không thể giành được chức quán quân.
Khi Namping còn đang đắm chìm trong ký ức, thì Keng lật đến điều khoản về giải quán quân thế giới trong hợp đồng và nói: “Nếu DMD giành được chức quán quân thế giới, phần doanh thu từ đó sẽ chia hết cho các tuyển thủ chủ lực. Thực ra, điều khoản này mới là thứ quan trọng nhất.”
Namping sắc mặt có chút phức tạp: “Trang phục quán quân thế giới là bán toàn cầu, doanh thu chắc chắn cao gấp mười mấy lần so với [Huyết Y Thích Khách] chỉ bán riêng ở Thái Lan.”
Một skin [Huyết Y Thích Khách] đã có doanh thu 150 triệu tại Thái Lan.
Vậy nếu là 5 tướng (Đường trên, rừng, đường giữa, xạ thủ, trợ thủ) được sử dụng trong trận chung kết, mỗi tướng ra một skin quán quân và bán toàn cầu thì sẽ có doanh thu bao nhiêu?
Một con số kinh khủng khó tưởng tượng.
So với con số đó, phí ký hợp đồng chỉ là “muỗi”.
Zee quả nhiên là đội trưởng DMD một thời, tầm nhìn so với Keng còn xa hơn một bậc.
Ký hợp đồng với Namping giá 10 triệu ngay lập tức? Đám cổ đông chắc chắn sẽ phản đối: “Tân binh, chưa có bất kỳ thành tích gì, sao lại xứng đáng?”
Nhưng nếu điều khoản là: Nếu quán quân thế giới, mới chia thưởng, vậy thì cổ đông sẽ dễ chấp nhận hơn. Dù gì, khả năng quán quân cũng không chắc chắn.
Còn nếu thật sự giành được chức quán quân? Vậy thì chẳng lỗ, bởi khi đó, đội tuyển sẽ có rất nhiều hợp đồng tài trợ, nâng tầm thương hiệu. Câu lạc bộ chẳng những không lỗ mà còn được tiếng là “đối xử tốt với tuyển thủ”.
Keng nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Namping, dịu dàng nói: “Ngay cả tôi cũng không ngờ thầy lại đưa ra điều kiện như vậy. Điều đó chứng tỏ anh ấy thực sự đánh giá cao cậu. Anh ấy cũng tin, nếu cậu gia nhập DMD, chúng ta có khả năng giành chức quán quân.”
Namping quay đầu hỏi: “Anh đã từng tính thử chưa? Nếu chúng ta thật sự quán quân thế giới, cộng cả giải thưởng trong nước, cộng doanh thu skin, cộng … tổng thu nhập sẽ khoảng bao nhiêu?”
Keng đáp: “Vượt mốc 100 triệu là chắc.”
Namping nhìn ra mặt hồ, cười rạng rỡ: “Vậy là chúng ta sắp trở thành đại gia rồi?”
Keng cũng nhìn ra xa, giọng điềm tĩnh: “Nếu không giành được chức quán quân, tất cả chỉ là nói suông. Nhưng nếu quán quân được, thì đó là những gì chúng ta xứng đáng nhận.”
Cơn gió nhẹ từ mặt hồ thổi qua, làm tóc Namping rối lên, cũng khiến đầu óc cậu thêm tỉnh táo.
Hợp đồng này, nhìn bề ngoài thì chỉ trả ngay 5 triệu phí ký kết, nhưng thực ra lại mở ra vô số khả năng chỉ cần đủ mạnh, chỉ cần quán quân thế giới, thì sẽ được đãi ngộ xứng đáng.
Nếu DMD quán quân thế giới, doanh thu của họ có thể phá kỷ lục thu nhập tuyển thủ năm của cả làng eSports.
Cơ chế tưởng thưởng kiểu này, với tuyển thủ mà nói, chính là động lực lớn nhất.
Tiền bạc thế nào, Namping không quá quan tâm.
Chỉ cần có thể quán quân thế giới, miễn phí đánh cho cũng cam lòng.
Nhưng hợp đồng mà DMD đưa ra, khiến cậu thấy được sự chân thành, thấy được khát vọng mãnh liệt của họ đối với chức quán quân thế giới.
Một đội tuyển không lấy 1 xu từ giải thưởng quán quân, đúng là khí phách của đội trưởng Zee.
Namping quay sang hỏi Keng: “Tôi hơi tò mò, năm xưa đội trưởng Zee giải nghệ cũng là vì phong độ xuống dốc à? Hôm nay tôi đấu với anh ấy, tốc độ tay của anh ấy vẫn cực nhanh, tôi chỉ có thể đánh ngang cơ.”
Keng lắc đầu: “Không phải vì xuống phong độ. Mà vì phải về kế thừa sản nghiệp gia đình.”
Namping: “…”
Keng giải thích: “Thế giới của thầy không chỉ có eSports. Cậu cũng nghe ổng chơi piano rồi đúng không? Gia đình ổng kinh doanh ngành âm nhạc, là người thừa kế của tập đoàn âm nhạc lớn nhất Thái Lan. Năm đó ổng cá cược với ba mình: Không lấy được chức quán quân thế giới thì sẽ về tiếp quản công ty. Mùa S6, tụi tôi không quán quân được, nên ổng phải giải nghệ. Khi đó đang là đỉnh cao phong độ. Việc thầy giải nghệ gấp khiến tôi phải nhận vai trò đội trưởng trong tình huống rất đột ngột.”
Namping hiểu ra: “Nên sau đó anh ấy mới bỏ tiền đầu tư, trở thành cổ đông của DMD?”
Keng gật đầu: “Tập đoàn phía sau DMD chính là Tập đoàn Domundi. Thầy đầu tư chiếm 30% cổ phần. Ổng không nỡ rời xa đội tuyển, thường xuyên nói là giải nghệ rồi để lại ‘mớ bòng bong’ cho tôi, cảm thấy rất áy náy.”
Không khó hiểu vì sao khí chất của Zee lại khác biệt với tuyển thủ eSports thông thường.
Việc anh ấy ưu ái Namping như vậy chắc chắn là vì Keng. Vì cảm thấy có lỗi với học trò, nên với người học trò đích thân đưa đến gặp, anh ấy không chỉ không làm khó, mà còn đưa ra điều kiện vượt kỳ vọng.
Keng nhìn Namping, ánh mắt ôn hòa: “Bản hợp đồng này chỉ là mẫu do thầy viết. Hợp đồng chính thức còn phải chờ ban lãnh đạo duyệt, sau đó mới qua bộ phận pháp lý ký kết. Hơn nữa, điều khoản về chia thưởng cũng cần thông qua hội đồng cổ đông. Nếu được, thì không chỉ cậu, tôi và các tuyển thủ khác cũng sẽ ký lại hợp đồng mới. Lúc đó tôi sẽ bảo luật sư gửi bản hợp đồng chính thức cho cậu.”
Namping cười: “Không thành vấn đề.”
Cậu dừng lại một chút, hỏi: “Bên phía Tle đã đồng ý chuyển sang hỗ trợ chưa?”
Keng nói: “Huấn luyện viên Poppy sẽ đích thân trao đổi với cậu ấy. Tôi cũng sẽ nói chuyện với Tle sau. Vì để thắng được play-offs, tôi sẵn sàng làm hỗ trợ rừng. Tôi tin rằng Tle cũng sẽ vì chiến thắng của đội mà chuyển sang vị trí phù hợp hơn. Cậu ấy thường đi đôi với Firstone ở hạng, chơi hỗ trợ cũng không tệ.”
Namping yên tâm: “Vậy là tốt nhất. Tôi không muốn vừa vào đội đã xích mích với tiền bối.”
Keng: “Không đâu. Tle tính tình tốt, dễ hòa đồng. Có điều, fan thì hơi khó chiều. DMD bị anti suốt 3 năm rồi, bị chửi mãi nên tụi tôi cũng quen rồi. Sau này cậu cứ… đừng đọc mấy bình luận tiêu cực là được.”
Namping cười gật đầu, nghĩ: Kiếp trước tôi bị chửi suốt 4 năm, sớm quen rồi.
Keng hỏi: “Khi nào thì cậu tiện đến đội báo danh?”
Namping đáp: “Lúc nào cũng được, tùy theo lịch của câu lạc bộ.”
Keng nói: “Vậy tôi sẽ bảo hậu cần chuẩn bị chỗ ở cho cậu nhé?”
Namping tò mò: “Ký túc xá của DMD phân như thế nào?”
Keng: “Đa phần là căn hộ 80m², hai phòng ngủ, một phòng khách, có bếp, nhà vệ sinh chung. Hai phòng ngủ là độc lập, không ảnh hưởng nhau.”
Anh nhìn Namping: “Cậu muốn ở chung với tôi không?”
Namping hơi bất ngờ: “Anh không có bạn cùng phòng à?”
Keng: “Bạn cùng phòng của tôi là Jimmy, anh ấy sắp giải nghệ, vài hôm nữa sẽ dọn đi. Cậu mới gia nhập, chưa quen thuộc với đội. Ở cùng tôi thì có gì cũng dễ hỏi.”
Dù sao cả hai đều là Alpha, ở cùng cũng không vấn đề.
Mà mùa giải sau, DMD sẽ xây dựng lối chơi kết hợp rừng giữa, việc hai người này ở chung sẽ tăng cường độ ăn ý, hoàn toàn hợp lý.
Namping không nghĩ nhiều, vui vẻ gật đầu: “Tôi theo sắp xếp của đội. Ở với đội trưởng là quá ổn rồi, dù sao tôi cũng thân với anh nhất.” Nói xong, cậu chợt nhớ ra: “À, tôi có nuôi một con mèo Ragdoll. Anh về nhớ hỏi giúp tôi xem có ai bị dị ứng lông mèo không nhé. Nếu có, tôi sẽ nhốt nó trong phòng, không để ảnh hưởng mọi người.”
Keng nhìn vào mắt Namping, nhớ lại con mèo đáng yêu trong livestream của cậu, mỉm cười nhẹ: “Để tôi hỏi mọi người rồi trả lời cậu sau. Còn tôi thì không dị ứng, nuôi mèo ở ký túc xá cũng được. Diện tích đủ rộng cho nó chạy nhảy.”
Namping thở phào: “Vậy tôi về thu dọn đồ đạc, đợi anh thông báo.”
Keng gật đầu: “Ừ. Tôi sẽ thúc đẩy bên câu lạc bộ sớm hoàn tất thủ tục. Nhưng triệu tập cổ đông, kiểm tra tài chính và pháp lý sẽ cần thời gian. Nhanh nhất cũng phải hai tuần nữa mới có thể báo danh chính thức.”
Anh đưa tay ra, mắt đầy ấm áp: “Namping, cảm ơn vì cậu đã lựa chọn DMD.”
Namping bắt lấy tay anh, nghiêm túc đáp: “Cũng cảm ơn DMD đã chọn tôi.”
Cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Tuyển thủ và đội tuyển, vốn là sự thành tựu lẫn nhau.
Việc ký hợp đồng với một đội tuyển cần được cân nhắc kỹ. Dù trong nước có rất nhiều đội mạnh, có thể sau này vẫn còn lời mời khác, nhưng Namping không hề hối hận về lựa chọn này.
Sự chân thành của đội trưởng Keng.
Bản hợp đồng chưa từng có mà đội trưởng Zee đưa ra.
Khát khao quán quân cháy bỏng của DMD qua từng thế hệ tuyển thủ.
Mùa giải tới, DMD sẽ tái hiện phong cách đường giữa – rừng sắc bén.
Không chỉ có thế, họ sẽ có hệ thống chiến thuật phong phú hơn, thực lực tổng thể cũng sẽ bứt phá.
Quán quân toàn quốc chỉ là bàn đạp, chức quán quân thế giới mới là đích đến cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro