Chương 058: Toàn dân làm thám tử

Sau khi kết thúc trận đấu hạng, thời gian đã là 00:40 sáng.

Tướng Bạch Hồ Vương yêu cầu rất nhiều thao tác trong các trận đấu đồng đội, vì vậy việc liên tục chơi xếp hạng thực sự rất mệt. Namping xoa xoa cổ tay đau nhức, nói: “Đội trưởng Keng, hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé.”

Keng cũng không muốn tiếp tục, nên đơn giản tắt máy tính: “Được, về ký túc xá ngủ thôi.”

Pung đang luyện Tướng trong chế độ đơn, trên bàn có một đĩa hạt óc chó, vừa ăn vừa chơi game, dáng vẻ thư thái của một người chơi đường trên không quan tâm thế sự. Tle và Firstone cũng đang chơi xếp hạng trong nước, khi Keng đứng dậy, anh vừa lúc nhìn thấy màn hình của họ hiện lên chữ “Defeat.”

Keng dừng bước, hỏi: “Lại thua rồi à?”

Firstone cúi đầu, không dám thở mạnh.

Namping cười nói: “First bị bắt nạt rồi à?”

Tle nói: “Trận này không phải lỗi của First đâu.”

Anh mở bảng kết quả sau trận, chỉ vào thành tích 9-4-5 của Firstone, rồi chỉ vào thành tích 1-9-3 của một đồng đội, bất đắc dĩ nói: “Gặp phải diễn viên rồi.”

Trong một trận đấu 5V5, nếu có một đồng đội cố tình để đối thủ giết mình và nuôi đội đối thủ mạnh lên, dù bạn có giỏi đến đâu, bị áp chế trang bị cũng rất khó để thắng. Đoạn bậc cao của game xếp hạng trong nước cũng rất lộn xộn, có nhiều streamer, tuyển thủ chuyên nghiệp và cả những người chơi nghiệp dư. Tle và Firstone dạo gần đây chơi xếp hạng khá vất vả, tỷ lệ thắng chỉ duy trì ở mức khoảng 60%.

Keng quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Hai người có phối hợp tốt hơn chút nào chưa?”

Tle giữ thể diện cho Firstone, nói: “Cũng có chút tiến bộ so với trước.”

Keng đến gần máy tính: “Để tôi xem kết quả trận đấu.”

Anh mở lịch sử trận đấu của Tle, tất cả đều là MVP, thua, thắng, thua… nhưng vấn đề là, Tle chơi ở vị trí hỗ trợ mà? Hỗ trợ mà lại giành được MVP, điều đó có nghĩa là các vị trí rừng, Đường giữa và xạ thủ đều không phát huy tốt khả năng của mình.

Hầu hết các trận đấu, điểm số của Firstone đều dao động trong khoảng từ 7 đến 9, hiếm khi vượt qua 10.

Trong khi đó, kết quả của Keng và Namping, điểm trung bình của Namping luôn trên 10.0.

Điểm số phụ thuộc vào sát thương trong các trận giao tranh đội, số lượng tiêu diệt/chết/hỗ trợ, nguyên nhân điểm của Firstone thấp chủ yếu là do số lần chết quá nhiều. Tất nhiên, xạ thủ chết là chuyện bình thường, vì đối thủ sẽ chú ý đến việc bắt xạ thủ.

Nhưng mà, chết trung bình 5 lần mỗi trận thì có phải là quá nhiều không?

Lại còn chết đến 8 lần à?

Keng mở trận đấu mà Xạ thủ chết 8 lần, nhìn Firstone bình thản hỏi: “Chết đến 8 lần, giỏi thật đấy. Có phải là lao đầu vào trụ của đối thủ không?”

Firstone: “……”

Đội trưởng Keng phê bình học trò không hề khách sáo, còn nghiêm khắc hơn cả huấn luyện viên.

Quả nhiên, Firstone bị mắng đến đỏ mặt, đầu gần như muốn rủ xuống bàn phím.

Tle đứng bên cạnh giúp đỡ: “Ha ha, trận này cậu ấy bị gặp phải Tutor bên đối thủ, First bị bắt nạt.”

Keng nhướn mày: “Tutor cũng chơi xếp hạng trong nước à?”

Tle nói: “Ừm, hình như cậu ấy đang chơi đơn.”

Keng im lặng hai giây, nhìn học trò với ánh mắt vẫn nghiêm khắc: “Dù gặp phải Tutor, nhưng chết 8 lần thì không ổn. Sau này thi đấu chính thức, em định để đối thủ làm siêu thần à?”

Firstone cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lần sau em sẽ chú ý…”

Namping thấy mắt Firstone đã đỏ lên, liền chủ động lên tiếng làm dịu không khí: “First vừa chuyển sang vị trí xạ thủ, cũng cần một thời gian để làm quen mà.” Cậu bước đến gần, vỗ vỗ vai Firstone như an ủi, cười nói: “Xạ thủ là vị trí cần phát triển nhất, nếu không chết giai đoạn đầu, cuối game cậu sẽ là boss. Cứ kiên nhẫn, đừng vội, từ từ thôi.”

Firstone không ngờ Namping lại bênh vực mình, ngẩn ra một chút, cảm kích nhìn Namping, mặt đỏ lên nói: “Em hiểu rồi, p'Namping, lần sau em sẽ chú ý hơn về cách di chuyển.”

Namping nói: “Được rồi, vậy chúng tôi về ký túc xá trước. Mọi người cũng đừng thức quá khuya.”

Keng liếc nhìn học trò một cái, rồi cùng Namping quay người đi.

Hai người sánh vai trở về ký túc xá. Vừa vào phòng, Namping vừa cho Mochi ăn vừa hỏi: “Cái tên Tutor mà Tle vừa nói là ai vậy? Có thể dễ dàng vồ nát đường dưới, giết First đến 8 lần, nghe nói vị trí rừng này rất mạnh.”

Keng đáp: “Tutor, trong trận đấu dùng ID là Krptt_, là người đi rừng đội tuyển FIRE, ngoài giờ luyện tập thường chơi xếp hạng đơn ở máy chủ Thái Lan.”

Namping nhớ ra người này.

Lúc trước khi xem trận đấu giữa FIRE và SNB, vì vì spotlight chủ yếu tập trung vào hai vị đội trưởng nên cậu không chú ý nhiều đến vị trí rừng, nhưng giờ nghĩ lại, thì người chơi này cũng không tồi.

Keng giải thích: “JamesSu đã nổi tiếng ở máy chủ quốc tế, đội FIRE bỏ ra một khoản tiền lớn để ký hợp đồng với cậu ta. Thực ra, trước khi JamesSu gia nhập đội, FIRE cũng đã chơi chiến thuật rừng chủ lực, Tutor không yếu đâu. Sau khi JamesSu gia nhập, để phối hợp với phong cách của người chơi đường giữa, FIRE bắt đầu chơi các chiến thuật chiến đấu và kiểm soát đội nên Tutor có phần bị che lấp bởi JamesSu, nhưng thực ra anh ấy thi đấu rất ổn định.”

Namping thắc mắc: “Rừng và đường giữa của FIRE đều khá mạnh, sao họ không chơi liên kết giữa Rừng và đường giữa?”

Keng đáp: “FIRE cũng có chiến thuật liên kết giữa rừng và đường giữa, nhưng thường lấy đường giữa làm trọng tâm, rừng mang theo khống chế. Vì JamesSu khi thi đấu rất thích một chiêu giết người.”

Nhớ lại lúc JamesSu chơi Pháp Sư Diệt Thế trên đấu trường, cậu ta quả thật có thể giết luôn cả đường sau của đối thủ chỉ với một chiêu, đối thủ không kịp phản ứng, chưa kịp dùng thanh tẩy thì đã chết. Phong cách thi đấu của JamesSu vừa tấn công lại vừa lạnh lùng, thật khó tưởng tượng, người này mới chỉ 19 tuổi mà đã trở thành đội trưởng của FIRE.

Namping tò mò hỏi: “Trong khu vực Thái Lan, hai người mạnh nhất ở đường giữa là JamesSu và Thomas phải không?”

Keng trả lời: “Đúng vậy. JamesSu thích các pháp sư cấu rỉa, có thể giết người từ xa chỉ với một chiêu, phong cách thi đấu của cậu ấy nhanh gọn dứt khoát. Thomas thì thích các pháp sư triệu hồi, từ từ hành hạ đối thủ cho đến chết, phong cách hơi giống thợ săn đang đùa giỡn với con mồi. Cả hai đều có thể chơi pháp sư kiểu sát thủ, nhưng các đội hình chiến thuật xung quanh pháp sư kiểu sát thủ không nhiều.”

Namping quay đầu nhìn Keng, cười hỏi: “Vậy đội trưởng Keng nghĩ tôi thuộc phong cách gì?”

Keng nhớ lại nụ cười ^_^ của Namping sau mỗi pha giết người, ho khan một cái: “Chắc là phong cách… làm đối thủ tức điên, phải không?”

Namping suy nghĩ rồi gật đầu: “Có lý. Làm đối thủ tức điên cũng là một chiến thuật tâm lý.”

Keng: “…”

Mochi ăn no xong, kêu “meo meo” rồi ôm lấy ống quần của Namping.

Namping cúi xuống bế nó lên, mỉm cười nói: “Đội trưởng Keng, ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.”

Keng nhìn theo Namping ôm mèo vào phòng ngủ, trong mắt lướt qua một tia ấm áp.

Namping vẫn chưa học hết tất cả các tướng đường giữa. Nhưng hiện tại, với những tướng đường giữa mà cậu ấy đã học được, Keng cũng cảm nhận được phong cách thi đấu độc đáo của cậu. Dù Namping rất hay cười và trong thi đấu cũng thường xuyên cười ^_^, nhưng là đồng đội của Namping, Keng rất rõ cậu là người chơi đường giữa lạnh lùng và sắc bén nhất mà Keng từng gặp.

Không chỉ đơn giản là khiến đối thủ tức điên, làm họ mất kiểm soát.

Cậu ấy còn là một thanh kiếm có thể phá vỡ mọi màn sương mù.

**

Lúc này, tại căn cứ của đội tuyển FIRE.

Huấn luyện viên và các tuyển thủ đều rất tỉnh táo, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Tutor vừa mới chơi xong một trận đấu hạng, thì nghe thấy huấn luyện viên Max gọi: “Tutor, cậu cũng qua đây, xem lại trận đấu này.”

Tutor ngạc nhiên đi đến, đứng sau máy tính của đội trưởng James: “Có chuyện gì vậy?”

JamesSu chỉ vào màn hình, nơi có hai cái tên Sunshine và Moonlight, nói: “Cặp đôi này xuất hiện đột ngột ở máy chủ quốc tế. Trước đây, tân binh của đội Mitchell đã bị hệ thống Phi Thiên của đôi này đánh bại; Hôm nay, tôi gặp họ ở máy chủ quốc tế, họ đã đổi sang chơi hệ thống Hắc – Bạch.”

Tutor lập tức quan tâm, ghé đầu lại gần: “Hắc – Bạch? Cặp đôi này đã bao nhiêu năm không xuất hiện rồi?”

Huấn luyện viên Max cảm thán: “Đúng vậy, vì thế bọn anh mới tò mò về nguồn gốc của họ.”

Bắt đầu xem lại trận đấu, huấn luyện viên chỉnh tốc độ phát lại xuống còn 0.5x.

JamesSu khi đó đối mặt với cặp đôi đường dưới cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, bị Xạ thủ và hỗ trợ đánh ép. Vì vậy cậu không có nhiều thời gian để quan sát các pha di chuyển của Hắc Lang Vương và Bạch Hồ Vương. Khi trận đấu kết thúc, nhìn từ góc nhìn của camera cậu mới nhận ra rằng sự ăn ý của hai người này thật đáng sợ.

Huấn luyện viên Max ngạc nhiên nói: “Pha bao vây này, Bạch Hồ Vương thực hiện rất chi tiết! Bốn con tiểu hồ ly bao vây từ hai hướng, Bóng Đêm Kinh Hoàng ẩn nấp trong bụi cỏ không thể trốn thoát!”

Tutor suy tư: “Di chuyển của hai người này, giống như một chiếc túi bao vây đường giữa đối thủ.”

JamesSu nói: “Và cái [Linh Hồ Hộ Chủ] của Bạch Hồ Vương dự đoán rất kịp thời, khi ninja đối thủ xuất hiện, cậu ấy ngay lập tức sử dụng kỹ năng này, chặn một đòn chí mạng.”

Huấn luyện viên Max nói: “Ninja chắc là Fujita Naoya, không nhiều tuyển thủ có thể chặn được cú tấn công chí mạng từ Fujita, nhưng trong trận này Bạch Hồ Vương đã chặn hai lần. Các cậu có để ý không, suốt trận đấu cậu ấy không bị rừng đối thủ giết một lần nào? Lần duy nhất cậu ấy chết cũng là do sự kết hợp giữa rừng và đường giữa liên thủ, 2 đánh 1 mới giết được cậu ấy.”

Trong phòng huấn luyện, không gian lặng đi một lúc.

Tutor rất nhanh nói: “Từ góc độ của em là một người đi rừng, tuyển thủ đường giữa này thực sự rất khó giết. Cậu ta có một giác quan rất nhạy bén, dường như luôn nhận ra vị trí của rừng, cảm giác như là một tuyển thủ giàu kinh nghiệm từng bị những người đi rừng quốc tế giết nhiều lần, đã hình thành phản xạ tự nhiên.”

Tại sao tân binh lại dễ bị giết? Bởi vì thiếu kinh nghiệm thi đấu lớn, rừng có đủ cách để núp bụi và ám sát, chỉ cần không chú ý một chút là có thể bị giết chết.

Tuy nhiên, tuyển thủ giàu kinh nghiệm có thể nhận ra nguy hiểm thông qua một số chi tiết.

Cảm giác trên sân đấu nghe có vẻ như là một thứ huyền bí. Nhưng thực ra đó là sự phản xạ tự nhiên hình thành từ kinh nghiệm thi đấu phong phú. Ví dụ như trong pha rừng vào đường giữa, Bạch Hồ Vương không thể nhìn thấy Rừng đối thủ trong tầm mắt, nhưng vì đối thủ đi một bước tới trước, cậu ấy ngay lập tức sử dụng tốc biến.

JamesSu nhíu mày: “Ý thức của người này còn đáng sợ hơn cả việc mở hack xuyên tường.”

Huấn luyện viên Max cảm thấy phức tạp, nhìn về phí Tutor: “Vậy cậu nghĩ về khả năng của Hắc Lang Vương trong vai trò đi rừng thế nào?”

Tutor chắc chắn nói: “Cấp độ thế giới.” Cậu chỉ vào cảnh trong trận đấu: “Cậu ấy hiểu rõ địa hình trong rừng như thể đó là sân sau nhà mình. Các anh xem, Hắc Lang Vương nhảy qua tường mấy lần liên tiếp, điểm vào rất chuẩn, giết đối thủ xong không những có thể tiếp tục đuổi theo mà còn có thể rút lui bất cứ lúc nào.”

Có một số người đi rừng khi bắt người thì theo kiểu “có đi không có về”, giết được đối thủ nhưng chính mình cũng sẽ chết theo.

Nhưng đi rừng như Moonlight này, mỗi lần bắt người đều để lại lối thoát cho bản thân. Có thể tiến công, có thể lùi, ra vào như bóng ma, giết đối thủ ở một nơi xa rồi rút lui an toàn!

Một sát thủ như vậy mới đáng sợ, bạn không biết anh ta sẽ từ đâu nhảy ra giết bạn, giết xong còn có thể rút lui, vài giây sau lại xuất hiện giết đồng đội của bạn.

Người đi rừng kiểu thu hoạch, 4 mạng trong một trận giao tranh đủ chứng minh khả năng đoán thời cơ của anh ta chính xác đến mức nào.

JamesSu suy nghĩ một lúc: “Nhìn vậy thì, người điều khiển Bạch Hồ Vương ở đường giữa rất giống một tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm thi đấu lớn? Và người điều khiển Hắc Lang Vương cũng không giống một tân binh?”

Huấn luyện viên Max nghi ngờ gãi đầu: “Hai tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm thi đấu lớn mà lại chơi cùng nhau ở máy chủ quốc tế? Rốt cuộc họ là đội nào?”

JamesSu và Tutor nhìn nhau.

Tutor nói: “Nếu gặp họ trong trận đấu, đội trưởng James nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”

JamesSu trầm tư một lúc, rồi cười đáp: “Không biết.”

Thật sự không biết. Cặp đôi này phối hợp ăn ý, kết hợp giữa đường giữa và đi rừng đầy sức mạnh, nếu họ xuất hiện trong trận đấu thực sự, chỉ cần không thể kiềm chế được họ, trận đấu sẽ sớm sụp đổ.

JamesSu nhìn với vẻ nghi hoặc: “Có tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm thi đấu như vậy ở châu Âu không?”

**

Namping kiếp trước thật sự đã bị những người đi rừng đẳng cấp thế giới ám sát nhiều lần, hình thành phản xạ tự nhiên rất nhạy bén. Cũng không khó hiểu vì sao đội FIRE lại nhầm cậu là một tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm thi đấu lớn.

Ngày hôm sau, Namping tỉnh táo và thoải mái đến nhà ăn, ăn sáng xong cậu đi đến phòng huấn luyện và bật máy tính lên.

Chưa đến 8 giờ sáng, giờ giấc của cậu và Keng quả thật không giống với các tuyển thủ eSports.

Hôm nay họ tiếp tục luyện tập với bộ đôi Hắc Lang Vương và Bạch Hồ Vương, vì trong máy chủ quốc tế các tuyển thủ có xếp hạng trên 20 sao rất hiếm, khả năng gặp phải các tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ tăng lên đáng kể. Hai người đã thắng liên tục trong vài ngày qua và sắp đạt được 20 sao.

Vào lúc 9 giờ sáng, trong một trận đấu hạng, rõ ràng là họ đã gặp phải các tuyển thủ chuyên nghiệp, Xạ thủ và trợ thủ chơi trong chế độ đôi. Hai người lại một lần nữa vượt qua hỗ trợ để hạ gục xạ thủ, giết xạ thủ ở đường dưới tới 3 lần.

Tại một phòng huấn luyện của một đội tuyển ở khu vực châu Âu, một tuyển thủ trẻ tức giận thốt ra lời chửi thề và gửi lại đoạn video cho đội trưởng.

Vào sáng sớm, Mitchell mở máy tính và bất ngờ nhận được một video. Trong video, Sunshine và Moonlight sử dụng bộ đôi Hắc Lang Vương và Bạch Hồ Vương đã đánh bại đối thủ ở đường dưới

Đối thủ là cặp đôi đến từ đội tuyển TP của khu vực châu Âu.

Mitchell: “???”

Lượn qua lượn lại một hồi, ao lại quay về chỗ tôi rồi!

Anh ta tiếp tục gửi đoạn video cho JamesSu: “Khu vực châu Âu bảo là không biết hai người này. Có phải người Hàn Quốc không?”

JamesSu: “Kim Min Jun đã gửi video vào nhóm các tuyển thủ chuyên nghiệp của họ, không ai thừa nhận.”

Mitchell nói: “Vậy tôi sẽ gửi vào nhóm thế giới Liên Minh để hỏi thử.”

Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp Thần Chiến Liên Minh Thế Giới, nhóm này còn đáng sợ hơn nhóm “Thần Chiến Siêu Phàm” của khu vực Thái Lan. Ở đây toàn là các tuyển thủ cấp thế giới, đội trưởng các đội từng vào giải đấu thế giới của các khu vực lớn. Họ thường xuyên trò chuyện bằng tiếng Anh vụng về, nhờ vào công cụ dịch tự động mà vẫn có thể hiểu nhau.

Trong nhóm còn có rất nhiều huấn luyện viên, họ sẽ kết bạn riêng và hẹn thi đấu giao hữu xuyên khu vực. Ví dụ, DMD là tuyển thủ của khu vực Thái Lan, trong mùa giải chính nếu hẹn các đội trong khu vực để thi đấu, dù thắng hay thua tâm lý các tuyển thủ khi gặp lại đối thủ sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng nếu là giao hữu với các đội từ Bắc Mỹ, Châu Âu, Hàn Quốc, thì hoàn toàn không ảnh hưởng gì.

Mitchell gửi liên tiếp ba video.

Video đầu tiên là trận đấu của tân binh đội anh gặp phải bộ đôi “Sun Moon”, hai người này chơi chiến thuật liên kết cặp đôi Phi Thiên.

Video thứ hai là trận đấu giữa JamesSu, Kim Min Jun và bộ đôi “Sun Moon”, nhưng lần này hai người chơi chiến thuật Hắc Lang Vương và Bạch Hồ Vương.

Video thứ ba là trận đấu giữa đội châu Âu và bộ đôi này, vẫn là đôi Hắc Lang Vương và Bạch Hồ Vương đã thể hiện kỹ năng tuyệt vời, phá vỡ đường dưới chỉ trong 10 phút.

Mitchell hỏi trong nhóm: “Đến từ khu vực nào?”

Ngay lập tức, các tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu vào cuộc điều tra, hỏi nhau.

Cuối cùng, khu vực châu Âu đưa ra kết luận: “Khu vực của chúng tôi không có hai người này.”

Hàn Quốc: “Chúng tôi cũng không có.”

Nhật Bản: “Chắc không phải là người của chúng tôi, vì các tuyển thủ của chúng tôi lúc 9 giờ sáng vẫn chưa dậy.”

JamesSu nói: “Chắc cũng không phải của khu vực Thái Lan chúng tôi đâu, vì tuyển thủ của chúng ta thường phải đến 10 giờ sáng mới dậy.”

Khi Thomas xem video: “……?”

Cậu chắc chưa James?

Tại sao tôi lại có cảm giác rất kỳ lạ vậy?

Chắc chắn không phải tuyển thủ Thái Lan, nhưng mà… chúng ta có một vài tuyển thủ dậy sớm, có phải không? Thực ra, có một người.

Cậu ta tên là Mochi, các cậu quên rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro