2

Cơn mưa chiều cuối thu vẫn rả rích ngoài cửa sổ ký túc xá của CORTIS. Gió lạnh luồn qua khe hở, làm Juhoon rùng mình và co người lại trên ghế sofa.
Cậu cảm thấy đầu hơi nặng, cổ họng rát, và toàn thân mệt nhừ sau một ngày tập luyện dày đặc.

Keonho, như mọi khi, xuất hiện đúng lúc — mắt anh sáng lên khi thấy cậu ngồi một mình, tay ôm gối, trông vừa yếu đuối vừa đáng yêu đến mức trái tim anh như muốn mềm ra.

— “Juhoon à… em sao vậy? Không khỏe à?”

Juhoon cố nở nụ cười, nhưng giọng khàn khàn và nhỏ nhẹ:
— “Chắc… chỉ hơi mệt thôi…”

Keonho bước lại gần, nghiêng đầu nhìn cậu kỹ hơn. Ánh sáng vàng của đèn trần hắt xuống, phản chiếu gương mặt cậu nhợt nhạt.
— “Chỉ hơi mệt mà trông như sắp ngã ra vậy… Em đừng giấu anh.”

Juhoon hít một hơi dài, cảm giác hơi ấm từ giọng nói của anh len vào tim. Cậu biết Keonho luôn quan tâm, nhưng hôm nay… dường như quan tâm ấy trở nên nặng nề, bao trọn cả cơ thể và trái tim cậu.

— “Thật ra… em hơi sốt.” – cậu thì thầm.

Keonho liền tiến lại, ánh mắt nghiêm túc:
— “Sốt? Ngay lập tức phải nghỉ ngơi. Anh sẽ chăm em.”

Juhoon đỏ mặt, lúng túng, muốn phản đối nhưng chỉ phát ra tiếng thở yếu ớt. Anh thật sự nghiêm túc — nhưng sự dịu dàng ấy lại khiến cậu mềm lòng, không thể từ chối.

Keonho nhanh chóng đi vào bếp, chuẩn bị một cốc nước ấm. Mùi trà nhẹ thoang thoảng, làm Juhoon cảm thấy dễ chịu hơn. Anh quay lại, đặt cốc nước trước mặt cậu.
— “Uống từ từ, nóng vừa phải thôi.”

Juhoon nhận cốc nước, đôi tay nhỏ khẽ run. Cảm giác hơi ấm từ bàn tay Keonho khi trao cốc vào tay cậu khiến tim cậu nhảy loạn nhịp.

— “Anh luôn làm vậy với em à?” – Juhoon hỏi, giọng hơi nghẹn.

— “Với em… thì luôn.” – Keonho đáp, giọng trầm, dịu như tiếng đàn piano cất lên giữa đêm yên tĩnh.

Juhoon hít một hơi sâu, cố gắng nuốt nước. Từng ngụm nhỏ ấm áp len vào cơ thể cậu, nhưng trái tim vẫn rối bời.
Cậu nhìn Keonho, thấy anh đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng và ấm áp, mà một phần nào đó… giống như muốn bảo vệ cả thế giới này.

— “Anh… em sợ…” – Juhoon thốt lên, giọng run.

Keonho ngạc nhiên, cúi xuống gần cậu hơn, bàn tay anh chạm nhẹ vào vai Juhoon:
— “Sợ gì nào?”

— “Sợ làm anh lo… sợ trở thành gánh nặng…”

Keonho mỉm cười, siết nhẹ vai cậu:
— “Juhoon à, em không bao giờ là gánh nặng cả. Anh muốn em dựa vào anh, khi em mệt mỏi hay sợ hãi.”

Juhoon ngẩng lên, đôi mắt long lanh ánh nước. Cậu cảm nhận sự chân thành trong lời nói của Keonho, sự dịu dàng mà cậu chưa từng thấy ở ai khác.
— “Anh luôn… hiểu em…”

— “Vì anh quan sát em, Juhoon. Lúc nào cũng vậy.”

Khoảnh khắc ấy, Juhoon cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ lan tỏa trong tim. Anh chìm vào hơi ấm của Keonho, cảm giác như mọi lo lắng, mệt mỏi và sợ hãi tan biến hết.

Keonho nhẹ nhàng giúp Juhoon cởi áo khoác ướt mưa, lau tóc và trán cậu bằng khăn mềm. Từng cử chỉ của anh dịu dàng đến mức Juhoon chỉ muốn ôm anh thật chặt, để cảm nhận hơi ấm ấy suốt đêm.

— “Anh sẽ ở đây, cả đêm này.” – Keonho nói, như lời hứa không cần viết ra giấy.

Juhoon không nói gì, chỉ dựa vào vai anh, mắt nhắm lại, cảm giác được an toàn.
Cơn mưa ngoài cửa rơi đều đều, tiếng tí tách như nhịp tim hòa cùng nhịp thở hai người.

Keonho cẩn thận đặt Juhoon lên giường, đắp chăn ấm, còn bản thân ngồi bên cạnh. Anh quan sát từng nhịp thở của cậu, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc Juhoon:
— “Ngủ đi, nhóc con. Anh sẽ ở đây.”

Juhoon mỉm cười, đầu nghiêng sát vai anh, giọng khàn khàn:
— “Anh… anh có biết em… yêu anh không không?”

Keonho nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mờ từ đèn bàn:
— “Anh biết rồi… Anh cũng vậy.”

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngưng lại. Chỉ còn mưa rơi, ánh đèn vàng và hơi ấm tràn ngập phòng.
Họ không cần nói thêm gì nữa. Hơi thở, ánh mắt và những cử chỉ quan tâm lặng lẽ đủ để hiểu rằng, trái tim hai người đã thuộc về nhau.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro