𑣲 1 : ấm ức nhìu chút.

sáng hôm ấy, martin vội vã chạy qua cổng trường khi tiếng trống đã vang lên. cậu thở hổn hển, tóc rối bời

" má cay thế nay lại muộn học "

ngay lúc ấy, có một giọng nói nghiêm nghị xen chút xù lông đáng iu vang lên sau lưng.

" cái cậu cao cao kia, đứng lại "

martin quay phắt lại, tim đập như tiếng trống dồn dập hồi nãy.
" chết con mẹ rồi "

đứng trước mặt cậu là một bạn con trai thấp hơn cậu một cái đầu ( vì do chiều cao của martin cao quá ), trên tay đang cầm quyển sổ sao đỏ chờ cái tên trong miệng câu nói ra — rõ ràng là sao đỏ mới, nhìn lạ hoắc. ánh mắt người ấy sắc lạnh, thật ra không có sát thương nào, nhưng giọng nói lại có chút dịu dàng khiến martin thấy nhẹ lòng đi.

" tên cậu là gì "

trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, martin buột miệng nói đại thằng cốt của mình.
" h-hả, ahn keonho "

juhoon gật đầu, tay cầm bút ghi nhanh vào sổ, giọng cố gồng lên một cách nghiêm nghị nhất có thể.
" lần này tôi nhắc nhở nhẹ, lần sau mà có chuyện này thì không ổn đâu "
martin thở phào, tính ra đứa sao đỏ này không hung dữ như mấy con quỷ khác, chắc mới chuyển vào — nhưng không hề biết rằng, chỉ ít lâu nữa thôi, sẽ có chuyện để cho cả trường hóng.

𐔌՞. .՞𐦯

giờ học tiết 1, cả lớp đang ồn ào bàn tán chuyện, cô giáo chủ nhiệm bước vào với vẻ mặt không hài lòng lắm. ánh mắt cô dừng lại trên ahn keonho — học bá của trường, con trai duy nhất của một gia đình quyền thế và giàu có.

"ahn keonho, hôm nay em đi muộn sao?" – cô hỏi nhẹ nhàng xen lẫn rụt rè nhưng rõ ràng.

keonho khẽ cau mày. cậu thấy không đúng, rõ ràng nay vẫn đi học đúng giờ. giọng cậu lạnh tanh, mệt mỏi mở miệng.
" em không đi muộn? cô lại nói linh tinh gì nữa ? "

cả lớp xôn xao, một vài ánh mắt nhìn nhau đầy khó hiểu. giọng bực dọc của keonho khiến cả lớp thêm ồn hơn. cô giáo thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẹ nhàng.
" cô thấy em bị ghi trong sổ hôm nay đi muộn sáng nay, cô chỉ muôn hỏi xác nhận em xem đúng không "

câu nói ấy khiến keonho im lặng một lúc, nhưng trong đầu cậu bắt đầu dậy sóng. bố con thằng nào gan trời dám khai tên cậu bậy bạ. cậu vốn không phải người thích đôi co, nhưng chuyện bị phê bình vô cớ khiến lòng tự tôn của học bá đây thêm tức tối. tối đó, về nhà, keonho nói lại chuyện trên lớp cho bố mẹ.

sáng hôm sau, chiếc xe sang trọng dừng trước cổng trường. bố mẹ keonho đích thân đến gặp cô giáo. keonho muốn giải quyết cho rõ ràng nên đã bảo hẳn bố mẹ lên trường. chuyện gì cũng tới cũng sẽ tới, sao đỏ trực buổi sáng hôm qua - kim juhoon - bị mời lên phòng để nói chuyện

juhoon đứng thẳng, tay nắm chặt, em vẫn còn khi lo lắng mới chuyển trường đã có chuyện, ánh mắt rụt rè khi nghe cô giáo hỏi:
" em có ghi nhầm học sinh đi muộn sáng hôm qua không?"

" thưa cô, em nhớ rõ. một bạn học sinh cao cao, tóc vàng, còn vểnh vểnh như con nhím. bạn ấy nói tên là ahn keonho và bạn ấy đi học muộn"

căn phòng bỗng lặng, cô giáo và bố mẹ keonho nhìn nhau, rồi quay sang hướng lớp học. ít phút sau, martin được gọi lên.

martin cúi đầu, mặt không để rõ vẻ sợ hãi. cậu thừa biết cậu sẽ không bị trừng phạt.
martin nhếch nụ cười nhẹ khi câu chuyện xử lí xong, thằng cốt là ahn keonho thì sợ chó gì. bố mẹ của martin và keonho cũng là bạn thân, à không siêu thân.

kết quả, kim juhoon vẫn bị trách và bị cô giáo nói vì "thiếu cẩn trọng trong kiểm tra tên học sinh". cậu còn bị yêu cầu phải trực tiếp xin lỗi ahn keonho để " gắn kết lại tình bạn "

juhoon siết chặt tay, cảm giác uất ức dâng tràn trong ngực.  rõ ràng là có làm gì sai đâu, đã thế lại còn là học sinh mới. thôi cậu cũng nhận ra, có tiền thì mọi chuyện sẽ thật dễ dàng. cậu nghiến răng, ánh mắt tối lại và kể từ giây phút đó, cái tên martin đã khắc sâu vào trí nhớ của juhoon như một vết gợn chẳng thể xóa.

buổi chiều, sau giờ học, juhoon bước đến khu vực phòng học đặc biệt nơi lớp của ahn keonho học —  hay nói dễ dàng hơn là lớp học cho các gia đình có kinh tế, căn phòng có điều hòa riêng, bàn ghế sáng bóng và không khí yên ắng đến mức nghe rõ tiếng bước chân. em hít sâu, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rối bời.

" mình chẳng làm gì sai cả... mà vẫn phải xin lỗi,"

cửa lớp được mở ra, keonho đang ngồi đọc sách bên cửa sổ, ánh nắng chiều rọi qua khiến tóc cậu ánh lên màu nâu nhạt. khi thấy juhoon, keonho khẽ nhướng mày — khuôn mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt ẩn chút thích thú

" cậu đến đây có chuyện gì, à sao đỏ hôm qua à?"

juhoon gật đầu, cố nói theo trí nhớ cô quy định
"cho tớ xin lỗi... vì đã ghi nhầm tên cậu. t-tớ không kiểm tra kỹ."

giọng juhoon run nhẹ, nghẹn lại nơi cổ họng, nghe mềm và ấm như tiếng mèo con bị giành mất kẹo. em cúi đầu, bàn tay siết chặt, từng từ phát ra đều mang theo chút ấm ức khó kìm.

keonho khẽ nghiêng đầu, sao mà đáng yêu thế nhỉ, mèo con giả danh con người đúng không ? cậu vốn nghĩ người phê bình mình sẽ là một đứa ngang ngược hoặc kiêu căng nào đó mà không biết ahn keonho đây là ai, nhưng điều khiến keonho đáng chú ý hơn là người đang đứng trước mặt lại có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng sáng và... mùi hương ngọt dịu như sữa em bé. trái tim cậu bất giác lỡ một nhịp.

" cậu là học sinh mới? "
" ừm "
em mím môi, giấu đi cảm xúc thoáng qua, chỉ khẽ nói:
" có gì cậu đừng trách tớ nữa, tớ không biết, tớ xin lỗi "
" không sao, tôi không trách."

juhoon ngẩng đầu, ánh mắt vẫn có chút bướng bỉnh. em quay đi thật nhanh, chẳng để ai thấy vành mắt hơi ửng đỏ của mình.

tối hôm đó, martin kể hết mọi chuyện cho keonho — từ lúc bị sao đỏ chặn cổng đến lời nói dối kia. keonho nghe xong chỉ tựa người ra ghế, bật cười khẽ.
" ra là anh à, đồ gan to. tưởng đứa nào dám mạo danh tên em chứ. "
nhưng trong lòng keonho, hình ảnh chàng sao đỏ tóc nâu nhẹ, đôi mắt sáng và giọng xin lỗi nhỏ nhẹ ấy cứ lặp lại mãi không chịu rời.

ᶻ 𝗓 𐰁 ngủ ngon ná ><

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro