Chương 3
---
"Martin, mày phải giúp tao!"
Seonghyeon kéo tay Martin trong thư viện, giọng đầy tuyệt vọng. "Hắn biết chỗ làm, biết chỗ ở, biết cả mày nữa! Tao sắp chết rồi!"
Martin rút tay lại, mặt mày đau khổ: "Mày ơi, mày muốn tao giúp kiểu gì? Đấm nhau với hắn. Hay là mày muốn tao hô biến cho mày tàng hình?"
"Ít nhất... ít nhất thì mày đi cùng tao mọi lúc mọi nơi đi!" Seonghyeon nài nỉ.
"THÔI!" Martin hét thầm, "Cả trường đã đồn tao với mày là gay couple rồi! Mày muốn tin đồn thành sự thật à? Hơn nữa, tao còn có cuộc sống riêng của tao, có em xinh đang cần tao quan tâm, không phải lúc nào cũng rảnh để làm bodyguard cho mày đâu!"
"Em xinh?" Seonghyeon chớp mắt, "Mày đang tán tỉnh ai? Sao tao không biết?"
Martin đỏ mặt: "Cô bé năm nhất dễ thương lắm! Nhưng cứ vài phút mày lại kéo tao đi, làm tao không thể nào tán tỉnh nổi! Mày đang phá hoại hạnh phúc của tao đó!"
Seonghyeon im bặt. "Đm... thằng bạn thân vì gái mà phản bội tao..."
"Vậy là mày bỏ rơi tao?" Seonghyeon hỏi với giọng điệu đầy tổn thương.
Martin thở dài, vỗ vai Seonghyeon: "Nghe này, thằng cha Keonho đó, nhìn thì đáng sợ nhưng hình như nó không có ý làm hại mày. Nó còn chở mày về nhà cơ mà. Có khi nào... nó để ý mày thật?"
"CLGV?!" Seonghyeon hét lên, khiến mấy đứa xung quanh quay lại nhìn, hắn vội hạ giọng, "Mày bị điên à? Nó là trai thẳng! Và tao cũng thẳng! Hơn nữa, hắn chỉ muốn trả thù vì cú đá đó thôi!"
"Ừ, cứ nghĩ vậy đi," Martin lắc đầu, "Tao nói trước, từ giờ mày tự xử. Đừng kéo tao vào nữa. Tao còn phải đi tán em xinh đây."
Nói rồi, Martin đứng dậy, bỏ đi một mạch, để lại Seonghyeon ngồi đó, cảm thấy bị phản bội và cô đơn vô cùng.
"Tốt thôi... tốt thôi... một mình thì một mình. Tao sẽ chiến đấu đến cùng!" – Seonghyeon tự nhủ, nhưng trong lòng thì hoang mang như một con chim non rơi khỏi tổ.
***
Trong khi Seonghyeon đang vật lộn với cảm giác bị bỏ rơi, thì Keonho lại đang có một kế hoạch hoàn toàn khác.
Hắn không hề bận tâm đến thằng Martin kia. Trong mắt hắn, Martin chỉ là một cái bóng mờ, một chướng ngại vật nhỏ không đáng lo ngại. Mà đúng hơn, sự xuất hiện của Martin càng khiến hắn thấy thú vị hơn. Nhìn thằng tiền bối kia cố gắng bám víu vào một thứ gì đó để trốn tránh mình, thật là... buồn cười.
Hôm đó, Keonho quyết định không "rình rập" nữa. Hắn sẽ chủ động tấn công, nhưng theo cách của riêng hắn.
Buổi trưa, Seonghyeon đang ngồi một mình trong căn tin, gặm nhấm bát mì gói đắng nghét (cảm giác bị bạn thân phản bội còn đắng hơn), thì một bóng người cao lớn lại đứng trước mặt.
Seonghyeon ngẩng lên, và lập tức muốn khóc. Lại là hắn.
Keonho không chờ mời, tự nhiên ngồi xuống đối diện. Trên tay hắn cầm một khay thức ăn toàn món đắt tiền: sườn nướng, cơm trộn thượng hạng, canh rong biển...
"Tiền bối," Keonho lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng, "Ăn mì gói mãi không tốt. Thiếu dinh dưỡng."
Seonghyeon nhìn bát mì của mình, rồi nhìn khay thức ăn của Keonho, cảm thấy tổn thương sâu sắc. "Mày đang khoe khoang à?"
"Tao thích ăn mì." Seonghyeon cố chống đỡ.
Keonho không nói gì, dùng đũa gắp một miếng sườn to đùng, bỏ vào bát của Seonghyeon.
"Hả? Mày làm gì vậy?" Seonghyeon giật mình.
"Tôi mua nhiều, ăn không hết." Keonho nói, mắt không rời khỏi Seonghyeon, "Đừng lãng phí."
"Lý do nghe quen quá? Đây không phải là chiêu mà các cô gái hay dùng sao?" – Seonghyeon thầm nghi ngờ.
Nhưng mùi thơm của miếng sườn quá hấp dẫn. Dạ dày nó đói meo kêu lên một tiếng "ục ục" đầy xấu hổ.
Seonghyeon hơi ngượng, cúi đầu xuống, lầm bầm: "Cảm ơn."
Rồi nó bắt đầu ăn. Miếng sườn thật sự rất ngon. So với mì gói, nó như một thiên đường.
Keonho nhìn nó ăn, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Bạn thân của tiền bối đâu? Sao hôm nay không thấy?"
Seonghyeon nuốt ực miếng thịt, giọng đầy oán hận: "Nó... nó bận đi tán gái."
"À," Keonho gật đầu, "Vậy là tiền bối bị bỏ rơi rồi."
Câu nói đó chạm đúng vào nỗi đau của Seonghyeon. Nó bỗng cảm thấy mình thật tội nghiệp.
"Không phải bỏ rơi! Chỉ là... mỗi người có cuộc sống riêng!" Seonghyeon cố gắng giữ thể diện.
"Ừ," Keonho lại gật đầu, không bình luận thêm. Hắn chậm rãi ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Seonghyeon. Hành động tự nhiên đến mức khiến Seonghyeon có chút... hoang mang.
*"Cái thằng này... nó đang làm cái quái gì vậy? Nó không giận tao vì cú đá nữa sao? Hay đây là kiểu hành hạ tinh thần mới?"*
Bữa trưa trôi qua trong một bầu không khí kỳ lạ. Keonho không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của hắn khiến Seonghyeon không thể nào thờ ơ được.
Khi ăn xong, Keonho đứng dậy, nói: "Tối nay, tôi lại đón tiền bối đi làm về."
"KHÔNG CẦN!" Seonghyeon lập tức phản đối.
"Vậy tôi sẽ đi bộ cùng tiền bối." Keonho lại dùng chiêu cũ.
Seonghyeon muốn khóc không thành tiếng. "Mày đúng là quỷ sứ!"
"Tại sao? Tại sao mày cứ phải bám theo tao?" Seonghyeon gần như van nài.
Keonho dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Seonghyeon, ánh mắt sâu thẳm: "Bởi vì tôi quan tâm đến sức khỏe đôi chân của tiền bối. Nó còn phải chịu trách nhiệm cho... kỷ niệm đầu tiên của chúng ta."
Seonghyeon mặt đỏ bừng vì tức giận hay cái thứ gì khác(?). "Kỷ niệm đầu tiên? Cái cú đá đó á? Nói nghe sao mà mơ hồ vậy hả ?"
Trước khi Seonghyeon kịp phản ứng, Keonho đã quay người bỏ đi, chỉ để lại một câu: "Tối gặp lại.Giờ có tiết."
Seonghyeon ngồi đó, nhìn bóng lưng cao lớn khuất dần, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
"Quan tâm? Kỷ niệm? Thằng chết tiệt này... nó thực sự muốn gì?"
***
Tối hôm đó, đúng như dự đoán, chiếc Sedan đen lại xuất hiện trước cửa hàng tiện lợi.
Seonghyeon lần này không chạy trốn nữa.Nó biết mình không thể thoát. Nó bước lên xe với vẻ mặt cam chịu.
Trên đường về, Keonho bất ngờ hỏi: "Tiền bối có thích mèo không?"
Câu hỏi khiến Seonghyeon giật mình. "Sao hắn biết?"
"Tao... tao ghét mèo." Seonghyeon nói dối. "Chúng nó hay cào người."
"Vậy sao?" Keonho nhìn thẳng về phía trước, giọng có chút mỉa mai, "Tối hôm đó, tôi thấy có một người rất giống tiền bối đang cho một con mèo mun ăn pate sau cửa hàng này."
Seonghyeon toát mồ hôi lạnh. "Hắn thấy rồi! Hắn thấy hết rồi! Vậy ra hôm đó hắn đang ở trong bụi cây vì con mèo?"
"Không... không phải tao!" Seonghyeon vẫn cố chối.
"Con mèo đó," Keonho không để ý đến lời chối của nó, tiếp tục nói, "Tôi đã nhận nuôi nó rồi."
"Gì?! Mày nói cái gì?!" Seonghyeon quay sang nhìn hắn, mắt tròn xoe.
Keonho khẽ cười: "Tôi nói, tôi đã nhận nuôi con mèo mun đó. Hiện giờ nó đang ở trong phòng tôi. Rất khỏe mạnh."
Seonghyeon im bặt. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Vừa mừng vì con mèo đã có chỗ ở tốt, vừa lo lắng vì bí mật của mình đã bị phát hiện, và còn có một chút... cảm động?
"Sao... sao mày lại nhận nuôi nó?" Seonghyeon hỏi, giọng nhỏ đi.
"Bởi vì tôi thấy có một kẻ ngốc nghếch ngày nào cũng lén lút cho nó ăn," Keonho nói, giọng điệu bình thản, "Nhưng rồi lại đá nhầm người ta vì nó. Tôi nghĩ, nếu tôi nhận nuôi nó, thì kẻ ngốc đó sẽ không phải lo lắng nữa, và cũng... không đá nhầm người khác nữa."
Seonghyeon cảm thấy mặt mình đang nóng lên. "Hắn... hắn đang quan tâm đến tao? Thật sao? Và quan tâm cái kiểu gì kì vậy?"
"Và," Keonho tiếp tục, "Nếu tiền bối muốn gặp nó, lúc nào cũng được. Nó ở phòng tôi, ký túc xá Khu A, phòng 508."
Seonghyeon không biết nói gì hơn. Trái tim nó loạn nhịp. Tất cả những gì nó từng nghĩ về Keonho - lạnh lùng, đáng sợ, muốn trả thù - dường như đang sụp đổ.
Xe dừng trước ký túc xá. Lần này, Seonghyeon không vội vã chạy đi. Nó ngồi đó, do dự.
"Keonho," lần đầu tiên Seonghyeon gọi tên hắn, "Cảm ơn... vì nhận nuôi con mèo."
Keonho quay sang nhìn hắn, ánh mắt dưới ánh đèn đường dường như dịu dàng hơn một chút. "Không có gì. Về nghỉ đi."
Seonghyeon gật đầu, mở cửa bước xuống. Lần này, nó đứng đó, nhìn chiếc xe rời đi.
Trong lòng nó giờ đây là một mớ hỗn độn. Sợ hãi, hoang mang, và một thứ cảm xúc mơ hồ khác mà nó không biết là gì.
Còn Keonho, khi lái xe đi, trên môi nở một nụ cười đắc thắng.
"Rồi đó. Con mèo chính là chìa khóa. Giờ thì anh không thể chối cãi được nữa rồi, Seonghyeon tiền bối."
Hắn biết rằng, trận chiến này, hắn đã tiến thêm một bước quan trọng.
Và Seonghyeon, đứng trong đêm, tự hỏi: "Có lẽ... Martin đã đúng? Nhưng không, không thể nào! Tao phải tỉnh táo lại!"
Nhưng mà... con mèo... nó thực sự rất muốn gặp lại.
(Ây da toi đi ngủ đây mai còn đi làm nữa 😭🙏. Có thể là xuống mồ sớm luôn , mặc dù mới có 26 tuổi nhưng cảm giác toi bệnh như 50 tuổi lận đó hichic;(((, nhưng mà toi quý mn lắm nên phải cố gắng hoàn thành nè ❤️🔥❤️🔥❤️🔥 🫵🫵🫵)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro