3
Thông báo đến vào một ngày thứ Tư, ngay sau giờ ăn trưa.
Cô Kim đứng trước bảng trắng, vỗ tay nhẹ để gọi lớp chú ý.
“Được rồi, các em. Bài giữa kỳ lần này sẽ làm theo cặp. Cô sẽ ghép ngẫu nhiên, nên đừng có mà phàn nàn nhé.”
Tiếng rên rỉ vang vọng khắp phòng, theo sau là vài tiếng thở dài dài dằng dặc như tận thế vừa ập đến. Seonghyeon thì không nghĩ ngợi nhiều — dù sao cậu cũng quen làm một mình rồi. Ngẫu nhiên nghĩa là sẽ được ghép với một người chẳng hề để ý đến mình.
Vậy thì cũng ổn.
Hoặc là đáng lẽ phải như vậy.
“Seonghyeon ghép với…,” cô Kim lướt qua danh sách, rồi mỉm cười.
“… Keonho.”
Chiếc bút tuột khỏi tay cậu.
Một vài cái đầu quay lại. Ngay cả Keonho cũng có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi nét mặt anh lại nhanh chóng dịu lại thành nụ cười dễ mến như không có chuyện gì xảy ra.
Khi chuông vừa reo, anh đã kịp đuổi theo cậu trước cửa lớp.
“Vậy là tụi mình làm chung rồi,” anh nói, giọng nhẹ như gió thoảng. “Cậu ổn chứ?”
“Ừm… ổn. Không sao đâu.”
“Vậy tốt.”
Và ngay lúc đó anh cười — và thế giới lại đảo lộn một lần nữa.
Buổi làm việc đầu tiên hơi gượng gạo theo kiểu lịch sự mà đầy im lặng.
Cả hai ngồi trong thư viện, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tiếng lật trang sách xen lẫn vài tiếng bút chạm giấy của Keonho.
Anh nói chuyện rất tự nhiên, nhẹ nhàng mà chắc chắn. Seonghyeon thì chủ yếu gật đầu, viết những thứ chẳng mấy quan trọng.
Nhưng Keonho dường như không hề khó chịu với sự im lặng ấy. Thật ra, anh trông có vẻ thoải mái sự im lặng ấy như thể biết cách lấp đầy nó mà chẳng cần lời nào.
“Cậu tập trung ghê,” Keonho cười khẽ sau một lúc. “Người khác mà ngồi yên thế này chắc chán chết.”
Seonghyeon dừng bút. “Tớ… thích yên tĩnh.”
“Vậy à?”
Keonho ngả người ra ghế, nhìn cậu. “Vậy chắc tớ phải tập im lặng nhiều hơn.”
Seonghyeon không biết trả lời thế nào — nhất là khi Keonho nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, khó đoán như muốn chạm đến nơi sâu thẳm bên trong cậu.
Đến buổi gặp thứ ba, không khí đã khác hẳn. Không hoàn toàn thoải mái, nhưng cũng đỡ ngượng ngùng, căng thẳng.
Keonho mang snack đến. Seonghyeon mang bút và giấy dự phòng. Cả hai nói chuyện nhiều hơn — về bài tập, âm nhạc, và những chuyện nhỏ nhặt tưởng không quan trọng nhưng kỳ lạ thay lại rất ý nghĩa.
Có lúc Seonghyeon bật cười vì một câu nói vu vơ của Keonho, và mỗi lần như thế, ánh mắt anh sáng lên như thể anh vừa thấy được điều gì đó quý giá lắm.
Rồi đến một buổi chiều thứ Sáu, trời đổ mưa.
Thư viện chuẩn bị đóng cửa. Họ đang thu dọn thì tiếng sấm đầu tiên vang lên.
“Ôi trời, thật luôn…” Keonho đứng cạnh cửa kính, nhìn mưa xối xả. “Mưa đúng hôm tớ quên mang dù.”
Seonghyeon chớp mắt, rồi lí nhí: “Tớ… có mang.”
Keonho quay lại, đôi môi cong thành nụ cười cảm kích. “Cậu đúng là một vị cứu tinh.”
Họ chạy dưới chiếc ô duy nhất, vai chạm vai, tiếng cười bị nuốt mất trong mưa xối xả.
Đường đến trạm xe buýt không xa, nhưng hôm nay lại dài lạ thường — mỗi giây đều kéo thêm sự gần gũi, sự im lặng, và một thứ xao động mềm mại giữa hai người.
Có lúc Keonho nghiêng ô nhẹ về phía Seonghyeon. “Cậu ướt rồi.”
“Cậu cũng vậy,” Seonghyeon nhỏ giọng nói.
Keonho bật cười. “Chắc tụi mình không giỏi chia sẻ lắm.”
Nhưng chẳng ai tránh ra cả.
Khi đứng dưới mái hiên trước cổng, hai người thở dốc và áo của cả hai đã ướt sũng, họ chỉ đứng đó nhìn cơn mưa làm mờ ánh đèn.
Không còn ngượng ngùng.
Không còn trống trải.
Mà là một cảm giác nặng nề ấm áp.
“Seonghyeon,” Keonho khẽ gọi.
“Hm?”
Giọng Keonho giờ đã nhẹ nhàng hơn. “Tớ thích làm việc với cậu. Cậu… khiến tớ thấy dễ chịu.”
Tim Seonghyeon lỡ một nhịp. Cậu nuốt khan. “Tớ— ừ. Tớ cũng vậy.”
Trong khoảnh khắc, Keonho nhìn cậu thật lâu, khóe miệng nhếch lên — không phải kiểu nhìn thích thú, mà là kiểu nhìn đầy dịu dàng. Đủ để Seonghyeon quên cả thở.
Rồi anh nói, rất nhẹ, như sợ làm hỏng khoảnh khắc: “Thấy chưa? Cậu vẫn nói chuyện… khi cậu muốn mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro