4.
Sáng Chủ nhật bầu trời trong lành, ánh nắng sớm len qua khe rèm, đổ xuống sàn phòng ký túc. Tiếng chim ríu rít ngoài sân, hòa cùng tiếng nước xối trong nhà tắm.
Mí mắt Nghiêm Thành Huyền khẽ mở, đầu hơi nặng, cổ họng khô khốc. Cậu dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy. Ngay lập tức nhận ra mình vẫn mặc nguyên áo hôm qua, còn trên người phủ thêm một chiếc áo khoác đen thể dục, hơi lớn hơn với cơ thể mình.
Ánh mắt cậu rơi vào cổ áo, nơi vẫn còn vương chút Cologne. Tim cậu bỗng đập mạnh. Nghiêm Thành Huyền lật lật áo, nhìn kỹ từng chi tiết, như thể sợ nhìn nhầm. Lưng áo, ngực áo có thêu dòng tên đỏ sẫm "An Kiến Hạo."
Ngay lúc ấy, tiếng cửa mở "cạch" một tiếng.
Kim Chủ Huấn vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, không mặc áo chỉ mặc một cái quần đùi in hình người ngoài hành tinh, trông rất buồn cười.
"Cậu dậy rồi hả?" Kim Chủ Huấn vừa lau tóc vừa nhìn cậu, nheo mắt cười. "Sao rồi, còn nhức đầu không? Tối qua cậu ngủ li bì luôn đấy."
Kim Chủ Huấn hai tay lau tóc, đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cậu.
"Đầu còn hơi nhức... Nhưng không sao."
Liếc thấy động tác lén lút giấu sau lưng của cậu, Kim Chủ Huấn liền nheo mắt, cười gian: "Áo ai mà cậu ôm chặt thế hả?"
"Áo... của tớ." Nghiêm Thành Huyền giật mình, giấu vội ra sau lưng.
"Của cậu á?" Kim Chủ Huấn nhướng mày, trêu chọc. "Không có trình thì đừng xạo. Áo của cậu mà thêu tên An Kiến Hạo hả? Hôm qua là An Kiến Hạo cõng cậu về, còn tiện tay khoác áo cho cậu. Công chúa đánh rơi hài kìa, hoàng tử không đem đi trả mà còn ngồi đó ôm ấp."
"...Cậu bớt nói linh tinh đi." Nghiêm Thành Huyền quay mặt đi, vành tai đỏ ửng lên rõ mồn một.
"S-Sao cậu không dìu tớ về mà để An Kiến Hạo vậy?" Giọng cậu nhỏ hơn bình thường, pha chút trách móc. "Phiền người ta quá."
Kim Chủ Huấn đang cúi lau tóc, nghe thế thì bật cười ha hả:
"Cậu còn hỏi à? Hôm qua thằng khốn Mã Đinh uống như trâu, say xỉn xong nhất quyết không chịu đi, vừa khóc vừa cười, tay còn nắm tóc tớ không buông. Tớ với anh Phàm phải mỗi người một bên kéo cậu ta về ký túc, lưng tớ bây giờ vẫn còn nhức,"
"..."
"Còn con ma men nhà cậu thì ngồi bệt ở bờ sông, gió tạt vào mặt mà vẫn cười hì hì. An Kiến Hạo thấy vậy mới bảo tớ 'đi trước đi'. Cậu nghĩ tớ còn dám giành hả?? Trông mặt hắn lúc đó lạnh như băng, tớ mà hé răng nửa câu chắc bị đông cứng tại chỗ rồi."
Kim Chủ Huấn ném khăn lau tóc sang ghế, liếng thoắng kể khổ.
"...Tớ có làm vậy à?" Nghiêm Thành Huyền lẩm bẩm, lúng túng gãi đầu.
"Có, còn lảm nhảm hát gì đó nữa cơ."
"Không có!" Nghiêm Thành Huyền đỏ mặt bật lại ngay.
Kim Chủ Huấn bật cười lớn, giọng kéo dài trêu chọc:
"Ừ ừ, không có. Thế sao giờ lại cầm áo người ta như đang ôm kỷ niệm vậy hả, hoàng tử?"
"Cậu im đi cho tớ!" Nghiêm Thành Huyền chộp cái gối ném thẳng về phía Kim Chủ Huấn, tiếng "bộp" vang lên giữa phòng.
Cậu chạy vào nhà vệ sinh, nhìn hai tai đỏ bừng đến tận cổ của mình trong gương. Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng An Kiến Hạo cõng mình về, chỉ tưởng tượng thôi mà tim đã như bị ai gõ trống.
Trời ơi, cậu say đến mức nào mà để người ta phải cõng, thật lo lắng không biết bản thân có nói năng lung tung hay làm hành động gì thất lễ với hắn không...
Nghiêm Thành Huyền tạt nước lạnh liên tục lên mặt, rên một tiếng như mèo nhỏ bị bắt gặp làm chuyện xấu. Cậu vuốt dài mặt mình ra, chỉ mong có cái lỗ nào đó để chui xuống.
Từ bên ngoài, tiếng Kim Chủ Huấn vang lên, kéo Nghiêm Thành Huyền khỏi dòng suy nghĩ đang xoắn lấy nhau trong đầu:
"Lát nữa tụi mình đi tập luyện nhé! Phòng thanh nhạc sáng nay trống, tranh thủ tập vài bài cho hội thao. Tớ úp sẵn bát mì ngoài bàn rồi, ra ăn cho nóng."
Giọng cậu ta vừa dứt, mùi mì thơm lừng với hương hành phi lan nhẹ qua khe cửa, bụng Nghiêm Thành Huyền réo lên "ọt ọt".
Cậu hít sâu một hơi, nhìn lại khuôn mặt mình trong gương: tóc hơi rối, da vẫn còn ửng hồng vì say, mà hai tai vẫn như thể chưa hạ nhiệt. Cậu thở dài tự lẩm bẩm trấn an:
"Không được nghĩ nữa! Quên đi, mau quên đi..."
Rồi vội vàng đánh răng, tắm rửa sơ qua, rồi mở cửa bước ra ngoài. Kim Chủ Huấn đang ngồi khoanh chân trên ghế, húp mì sụp soạt, cả phòng ngập trong mùi mì gói thơm nức. Cậu ta vừa ăn vừa rung đùi, miệng nhồm nhoàm mà vẫn không quên tám chuyện cùng Nghiêm Thành Huyền.
Ăn được nửa tô, Kim Chủ Huấn chống cằm, nhìn bạn mình từ bên kia bàn, ánh mắt nửa tò mò nửa tinh quái.
"Này, cậu thấy An Kiến Hạo thế nào?"
Nghiêm Thành Huyền khựng lại, đũa gắp mì dừng giữa không trung, cọng mì rơi xuống lại trong tô, bắn lên vài giọt nước.
"Hả? Gì cơ?"
"Tớ hỏi An Kiến Hạo đó, thấy sao?"
Nghiêm Thành Huyền ngập ngừng, rồi trả lời vội:
"Thì... bình thường. Cũng là bạn học thôi mà."
"Ờ ha?" Kim Chủ Huấn nhướn mày, cười gian. "Bình thường mà hôm qua để người ta cõng về tận phòng, còn sáng nay ngồi ôm áo hắn như bảo vật à?"
"Cậu đừng nói bậy!" Nghiêm Thành Huyền vội phản bác, mặt đỏ như cà chua chín.
Kim Chủ Huấn nhai mì rột rột, thong thả nói tiếp:
"Thật lạ nha. Cậu được bao nhiêu người tỏ tình rồi, người viết thư, người tặng bánh, người tặng cả hoa hồng. Cậu toàn tỉnh bơ. Mà cứ nhắc tới An Kiến Hạo là mặt đỏ phừng phừng. Giải thích sao đây?"
"Không có! Tớ chỉ... chỉ là thấy ngại vì hôm qua phiền người ta thôi!"
"Ừ, ngại. Ngại mà cứ ôm áo hắn."
"Kim Chủ Huấn!"
"Rồi rồi~ tớ không nói nữa." Cậu ta giơ tay đầu hàng, nhưng nụ cười ranh mãnh vẫn không giấu nổi. "Tớ chỉ nói nhé, nếu 'bình thường' mà cậu ngại tới mức đó... thì đợi lúc 'không bình thường', chắc phải trốn luôn khỏi ký túc xá mất."
Nghiêm Thành Huyền không đáp, chỉ cúi đầu húp mì, vành tai đỏ rực, trong lòng lại rối như tơ vò.
Giờ đã hơn mười giờ sáng, cả hai ăn xong liền sửa soạn để ra ngoài.
Nghiêm Thành Huyền thay đồ xong sớm, trong lúc chờ Kim Chủ Huấn chuẩn bị, cậu lặng lẽ ôm áo khoác vào nhà vệ sinh giặt. Nước lạnh trôi qua tay, vải áo khoác thể dục mềm mại thấm đẫm nước. Cậu sẽ tự tay giặt thật sặt và thơm tho, trả lại cho hắn.
Cửa bỗng mở "kẹt" một tiếng. Kim Chủ Huấn ló đầu vào, tóc vẫn rối bù:
"Ê, tớ tìm cái skinny jeans phơi ở trong- "
Ánh mắt cậu ta lập tức dừng lại ở cảnh Nghiêm Thành Huyền đang cúi người, tay ngâm chiếc áo quý kia trong chậu nước.
Nghiêm Thành Huyền giật mình, tai lập tức đỏ ửng, liền nhích lưng qua để che khuất đi tầm nhìn của người kia.
"Cậu ra ngoài mau! Cấm nói gì nữa!!"
Nghiêm Thành Huyền hét lên, tim đập thình thịch. Kim Chủ Huấn khúc khích đóng cửa lại.
Cậu nhìn chiếc áo trong tay, mặt càng đỏ hơn.
Không phải như vậy mà... thật sự không phải...
.
.
Nắng đã lên cao, chiếu rực rỡ qua hàng cây trước khu ký túc.
Sau khi cả hai rời ký túc, Kim Chủ Huấn kéo Nghiêm Thành Huyền đi thẳng đến phòng thanh nhạc. Chủ nhật, bên trong tòa nhà vắng lặng, chỉ còn vài âm thanh lẻ tẻ của những người đang tập riêng.
Phòng thanh nhạc nằm ở cuối dãy khu nghệ thuật: một căn phòng rộng, có đủ các loại nhạc cụ, tường dán mút cách âm màu xám tro, sàn gỗ bóng phản chiếu ánh sáng từ khung cửa sổ lớn. Ánh nắng trưa xuyên qua tấm rèm mỏng, phủ một lớp vàng nhạt lên dãy ghế và cây đàn piano ở góc phòng.
Trên tường treo vài tấm poster cũ của các buổi biểu diễn, giấy nhạc xếp lộn xộn trên giá, micro và loa đặt gọn trong góc, dây điện cuộn lại thành từng vòng. Không khí trong phòng hơi ấm, mang theo mùi đặc trưng của gỗ, bụi phấn và thoang thoảng hương nhạc cụ cũ.
Nghiêm Thành Huyền khởi động một chút rồi ngồi xuống trước cây piano, tay đặt lên phím đàn, khẽ ngân vài nốt thử giọng.
Cậu hát một bài hát trẻ, nội dung đại khái là cổ vũ, tiếp sức cho lớp trẻ cố gắng học hỏi. Giọng hát trong trẻo vang lên, len qua từng khe sáng, rồi tan ra trong không gian như sóng nước.
Kim Chủ Huấn ngồi vắt vẻo trên bàn bên cạnh, tay cầm chai nước, gật gù theo bài hát: "Hay thật đó, tớ thấy phừng phực khí thế rồi nè."
Rồi mắt cậu ấy chợt sáng lên: "Nếu hội thao mà cậu hát bài này thì đảm bảo ai cũng phải ngồi im nghe luôn. Đảm bảo hot topic cũng thuộc về khoa chúng ta luôn!"
Nghiêm Thành Huyền bật cười, lắc đầu: "Đừng phóng đại."
"Thật đó, dù sao cũng chưa ai xung phong đảm phần kết màn. Cậu đăng kí thử xem."
"Thôi, tớ không diễn solo đâu, ngại lắm." Nghiêm Thành Huyền lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy tớ đàn cậu hát. Song kiếm hợp bích. Thấy sao?"
Chỉ đợi một cái gật đầu của Nghiêm Thành Huyền, Kim Chủ Huấn lập tức bật điện thoại, nhắn vào nhóm chat của khoa Âm nhạc:
[Kim Chủ Huấn: Đã tìm được người đảm tiết mục kết màn. Tớ đàn, Nghiêm Thành Huyền hát.]
[—: Oáaa! Hot hot hot!!!]
[—: Đỉnh quá trời , cảm ơn các cậu nhé. Khoa chúng ta cần học hỏi từ hai cậu nhiều hơn!! /Nhãn dán mèo con quyết tâm/]
[—: Giờ chỉ thiếu MC thôi ha? Phần ban nhạc mở màn tấu và hoà đã có lớp nhạc cụ nhận rồi.]
[—: Tớ đề cử Nghiêm Thành Huyền làm MC luôn. Khuôn mặt + giọng nói + khí chất đều miễn bàn.]
[—: Chuẩn luôn, hiệu ứng sân khấu khỏi bàn!]
[Kim Chủ Huấn: Haha, mọi người đồng lòng thế thì tớ cũng đồng tình.]
[Nghiêm Thành Huyền: Ơ, tớ chỉ định hát thôi mà...]
Màn hình điện thoại sáng rực với hàng loạt biểu tượng vỗ tay, tim bay và sticker cổ vũ.
Nghiêm Thành Huyền nhìn đống tin nhắn mà vừa buồn cười vừa bất lực. Cuối cùng chỉ đành thả nhẹ nhãn dán /Tôi bị ép buộc/ rồi tắt màn hình.
Sau khi chốt mọi thứ xong xuôi, Kim Chủ Huấn cùng Nghiêm Thành Huyền nán lại tập thêm vài giờ. Tiếng đàn hòa với giọng hát vang vọng khắp căn phòng trống, lúc cao vút, lúc lại trầm lắng. Khi Kim Chủ Huấn vừa dạo đàn xong đoạn cuối, bụng cậu ta bất ngờ kêu "rột rột" vang dội, phá tan không khí nghiêm túc.
Cả hai nhìn nhau bật cười, kéo nhau ra khỏi phòng thanh nhạc, tìm chút gì đó bỏ bụng đói meo.
Rời khỏi tòa nghệ thuật, cả hai men theo lối nhỏ dẫn ra khu sân trung tâm. Trời lúc này đã ngả nắng chiều, ánh nắng trải dài trên con đường lát gạch, phản chiếu lấp lánh qua tán cây.
Tiếng bóng đập "bịch bịch" vang lên từ sân thể chất gần đó. Khi đi ngang qua, Kim Chủ Huấn huých nhẹ khuỷu tay vào sườn Nghiêm Thành Huyền:
"Ơ, nhìn kìa. Hai ông thần kia còn sức mà chơi sau một đêm say xỉn hả trời?"
Trên sân, Mã Đinh và Triệu Vũ Phàm đang solo bóng rổ, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, mặt đỏ gay nhưng vẫn gào lên cười hăng. Mã Đinh vừa ném hụt quả bóng, Triệu Vũ Phàm liền huýt sáo trêu:
"Làm biếng chạy mà còn đòi dunk!"
"Câm đi cha nội, nãy trượt tay!" Mã Đinh gắt lên, rồi chạy bổ đi nhặt bóng, vẫn không quên nhe răng cười toe.
Bên hàng ghế dài cạnh sân, An Kiến Hạo đang ngồi tựa lưng, tay cầm chai nước khoáng. Ánh nắng nghiêng chiếu lên vai hắn, làm nổi bật sợi tóc hơi ướt và dáng ngồi thảnh thơi mà lặng lẽ. Nhìn qua là biết hắn bị Mã Đinh kéo đi làm tệp đính kèm cho đủ đội hình chứ chẳng hào hứng là mấy.
Nghiêm Thành Huyền vô thức bước chậm lại, tim hơi đập nhanh. Cậu cúi đầu, giả vờ chỉnh dây đeo túi, trong khi Kim Chủ Huấn liếc sang cậu, nửa cười nửa trêu chọc:
"Ơ kìa, ai kìa ta."
Kim Chủ Huấn quay sang sân bóng, vừa la vừa vẫy tay: "Mấy cậu ơi cho mình chơi cùng nha!"
"..." Cái xưng hô buồn nôn gì thế kia?
Mã Đinh đúng lúc ném trượt cú 1 điểm, liền chống gối thở hồng hộc, xua tay lia lịa:
"Thôi thôi, em chịu, mệt lắm rồi! Nghỉ, nghỉ! Đi ăn trưa thôi!"
Triệu Vũ Phàm cười khà khà, vắt khăn lên vai:
"Tưởng mày còn sức chơi anh thêm ván nữa, ai ngờ gục nhanh thế."
"Có ai nhịn đói mà vẫn chơi nổi đâu," Mã Đinh cười trừ, liếc qua hai người mới tới, "Đi chung luôn cho đông."
An Kiến Hạo lúc này cũng ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm phải Nghiêm Thành Huyền, ánh nắng nghiêng khẽ lướt qua, để lại giữa họ một tia sáng lặng lẽ.
Cả nhóm năm người rời sân thể chất, đi dọc theo lối lát gạch ra cổng sau. Mã Đinh, Triệu Vũ Phàm và Kim Chủ Huấn đi trước, nói chuyện ồn ào.
Phía sau, An Kiến Hạo và Nghiêm Thành Huyền đi chậm hơn nửa nhịp. Không khí giữa hai người im ắng, chỉ còn tiếng giày chạm nhẹ xuống gạch và tiếng cười đùa phía trước.
Nghiêm Thành Huyền do dự một lát rồi khẽ lên tiếng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
"Chuyện hôm qua... cảm ơn cậu nhé."
An Kiến Hạo chỉ nhếch môi một chút, gật nhẹ: "Ừ."
Nghiêm Thành Huyền cụp mắt, hơi cúi đầu:
"Về cái áo... Tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả cho cậu."
An Kiến Hạo chợt đi chậm lại chút, nhướng một bên lông mày, giọng đều đều, bình thản:
"Không cần."
Nghiêm Thành Huyền vội vàng xua tay: "K-Không, sao vậy được..."
An Kiến Hạo vẫn giữ vẽ mặt điềm tĩnh nhưng hơi nhíu mày:
"Sao? Không thích áo đó?"
"Không phải! Chỉ là...tôi... chỉ là..."
Nghiêm Thành Huyền nuốt nước bọt, hấp tấp cố gắng tìm cách diễn tả mà không lộ sự bối rối, tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.
"Không phải thì giữ đi." An Kiến Hạo quay sang nhìn vào mắt cậu. Ánh mắt kiên định.
Nghiêm Thành Huyền trong lòng dậy sóng. Cảm giác bản thân trở nên đặc biệt ngốc nghếch, chỉ cần đứng trước người này là tay chân liền luống cuống, suy nghĩ rối bời.
Đã mượn áo của người ta cả một đêm, còn nhờ người ta cõng về, chưa kể áo khoác kia là hàng đắt tiền, còn thêu tên của hắn lên. Sao cậu có thể nhận chứ...
Nhưng người trước mặt cứng như đá, không thể lay chuyển. Nghiêm Thành Huyền chỉ biết gật đầu, thỏ thẻ: "Cảm ơn cậu."
.
.
Cả nhóm năm người bước vào nhà ăn, tiếng xì xào, mùi cơm nóng và thức ăn thơm phức lập tức tràn vào mũi. Bàn ghế xếp ngay ngắn, ánh sáng từ khung cửa sổ lớn chiếu xuống sàn gạch bóng.
Mã Đinh, Triệu Vũ Phàm và Kim Chủ Huấn lao tới quầy gọi món, tranh nhau chọn những phần mình thích. Mã Đinh chỉ vào một dĩa gà rán: "Phải ăn món này mới đủ năng lượng!"
Triệu Vũ Phàm hùa theo: "Thêm cơm trộn, với cả canh kim chi nữa. Hôm nay tao cần nạp đầy pin!"
Kim Chủ Huấn ngồi trên ghế, tay cầm khay, mắt liếc qua Nghiêm Thành Huyền và An Kiến Hạo: "Hai cậu đi chậm vậy, chọn món lẹ đi, kẻo tụi tôi ăn hết đó nha."
Sau khi ổn định chỗ ngồi, thức ăn cũng được đem ra thơm phức. Mọi người vừa ăn vừa tám chuyện. Mã Đinh đột nhiên ngẩng lên, hớn hở: "Này, ngày mai sẽ mở đăng kí môn tự chọn đúng không?"
Triệu Vũ Phàm vừa nhai vừa gật đầu: "Ừ, anh khuyên tụi mày, chọn môn nào vui vui, đừng lao vào học môn văn hoá như anh, đớn lắm."
Kim Chủ Huấn cười toe toét: "Vậy chúng ta cùng đăng kí học chung đi!"
Mã Đinh buông đũa, hăng hái mở điện thoại. Lướt danh sách các môn tự chọn một hồi, cậu ta hào hứng la lên:
"Môn này nghe vui nè: Xác suất thống kê!"
"?"
"Xác suất thông kê?" Kim Chủ Huấn nhíu mày hỏi lại.
"Ừa."
"Làm môn tự chọn?" Kim Chủ Huấn hít một hơi.
"Đúng đúng."
"Môn vui vui...?" Kim Chủ Huấn mí mắt giật giật, cuộn tay thành nắm đấm dưới bàn.
"Ờ hớ."
Rồi Kim Chủ Huấn đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Mã Đinh, lắc lắc đe doạ: "Hớ cái cha mày. Mày đi mà học, bố không học! An Kiến Hạo và Nghiêm Thành Huyền cũng không học đâu. Đừng hòng lôi kéo tụi tao. Để coi, học xong môn đó mày còn ờ hớ nổi không!"
Triệu Vũ Phàm bên cạnh xem kịch vui, chen vào nói: "Năm đó anh mày cũng mém chút nữa lầm đường lỡ bước, cũng may được 'bề trên' soi sáng chỉ bảo."
'Bề trên' hàng real An Kiến Hạo ngồi trong cùng, ném ánh mắt hờ hững nhìn một màn náo nhiệt.
Nghiêm Thành Huyền khẽ bật cười: "Vậy để Mã Đinh học môn đó đi, chúng ta đăng kí môn khác. Tôi thấy có môn 'Kỹ năng sống' thú vị nè."
Triệu Vũ Phàm gật gù theo, miệng nhai cơm: "Nghe cũng vui đó, không phải đụng mấy con số, mà còn có trò vận động nữa."
Kim Chủ Huấn bật cười hì hì: "Vậy nhé, trừ ông Phàm đã đủ tín chỉ, và Mã Đinh dũng cảm theo Xác suất thống kê thì ba người còn lại chúng ta thống nhất đăng kí môn này nha!"
Mã Đinh nghe thế liền la oai oái: "Ê, tôi đùa các ông thôi, hì, học gì vui thế cho học chung với."
Nghiêm Thành Huyền liếc sang, chạm phải ánh mắt An Kiến Hạo, thấy hắn gật nhẹ đầu như xác nhận, trong lòng bỗng thấy vui vẻ lạ thường. Cậu lặng lẽ mỉm cười, muỗng xúc một thìa đầy cơm, híp mắt ăn.
Cả nhóm vừa ăn xong, đứng lên rời khỏi bàn. Nghiêm Thành Huyền và An Kiến Hạo như cố tình như không đi chậm hơn một nhịp cạnh nhau, rồi tách nhau ra trở về ký túc xá nghỉ ngơi buổi chiều.
.
.
Suốt một tuần kế tiếp, không khí toàn trường rất náo nhiệt, các khoa đều tất bật chuẩn bị cho Hội thao của mình. Nghiêm Thành Huyền và Kim Chủ Huấn cũng từ đó làm bạn với phòng thanh nhạc, quyết tâm phải đem đến phần trình diễn thật bùng nổ.
Sau khi đăng kí môn tự chọn cùng nhau, một nhóm chat chung cũng được Mã Đinh lập ra.
[*Bạn đã nhận được một lời mời tham gia nhóm: Sunshine Boys từ Mã Đinh*]
[Mã Đinh: Hi cả nhà!! Rất vui được làm quen. Ai thấy tin nhắn xin hãy trả lời.]
[Kim Chủ Huấn: Cái tên nhóm kinh tởm gì vậy?]
﹂[Mã Đinh: Tôi cảm thấy rất dễ thương nhé! Người đẹp xin đừng nói lời xấu!! /nhãn dán thỏ con tức giận/]
[Triệu Vũ Phàm: Sao anh mày lại chung mâm với bọn mẫu giáo vậy??]
[*Triệu Vũ Phàm đã rời khỏi nhóm.*]
[*Mã Đinh đã thêm Triệu Vũ Phàm vào nhóm.]
[Mã Đinh: Ông thì biết ngại cái chó gì? /nắm đấm//nắm đấm/]
﹂[Triệu Vũ Phàm: Tụi mày ồn lắm, tổn hại long thể thầy. /tách trà/]
﹂[Mã Đinh: Xem ai nói kìa.]
[Nghiêm Thành Huyền: Chào mọi người!!]
﹂[An Kiến Hạo: .]
﹂[Nghiêm Thành Huyền: ...?]
﹂[Mã Đinh: Con trai tôi mù công nghệ, xin thông cảm. Con trai, đây là mày đang trả lời tin nhắn. Nhắn thì bên dưới.]
[*An Kiến Hạo đã thả cảm xúc /like/ với tin nhắn "Chào mọi người!!"]
"..." Cũng không mù công nghệ cho lắm.
Nghiêm Thành Huyền nhìn màn hình điện thoại không khỏi cười thầm. An Kiến Hạo cũng có chút buồn cười, tựa cũng không quá xa cách.
Cậu vừa trở về từ tiết nhạc lý, ngồi trong phòng. Nắng chiều nhảy nhót xuyên qua khung cửa sổ. Tiếng quạt máy chạy nền trong không gian nhỏ, yên bình đến lạ thường.
Trong phòng chỉ có mỗi cậu, Kim Chủ Huấn hôm nay nghỉ học, sáng sớm nay lúc rời đi liên tục than vãn với cậu:
"Ba mẹ tớ đột nhiên nổi hứng nhớ nhung con trai. Mẹ, chẳng phải lúc trước muốn tớ nhanh nhanh vào đại học rồi đá đít đi sao? Giờ lại mua vé tàu đòi về trong ngày để ăn sinh nhật ông bô. Tớ không tin!! Chắc chắn lại muốn lôi tớ về để cằn nhằn gì đó. Bạn yêu dấu, chờ tin tốt từ tớ nhé, mai tớ sẽ quay lại bên cậu. ~~"
Nói xong, Kim Chủ Huấn còn giả vờ chặm nước mắt, vẫy tay như đang diễn một cảnh phim rồi mới rời đi. Nghiêm Thành Huyền nhìn một màn kịch đau mắt trước mặt, rất muốn ngay lập tức khoá cửa lại.
Không có cái miệng của Kim Chủ Huấn, phòng ký túc yên tĩnh lạ thường. Cậu vừa chợp mắt được nửa tiếng, điện thoại bỗng rung lên, thông bảo nhảy ra.
[*Bạn có tin nhắn chưa mở từ Sunshine Boys.*]
[Mã Đinh: @Kim Chủ Huấn @Nghiêm Thành Huyền, tối nay có ai rảnh không? Cứu bé!!]
[Kim Chủ Huấn: Buồn nôn. Không rảnh.]
[Mã Đinh: Ông đừng nói vậy! Tôi buồn!]
[Mã Đinh: Thằng trời đánh An Kiến Hạo quên chìa khoá ký túc rồi. 9 giờ tối nó mới xong huấn luyện ở trường. Hiện giờ chìa khoá đang ở chỗ tôi, tôi và ông Phàm đang huấn luyện tập trung ở nhà thi đấu. Huấn luyện viên nhất quyết không thả người, bảo sớm mai mới được trở về.]
[Mã Đinh: Ngày trong tuần bảo vệ đóng cổng trường sớm. Thằng nhãi đó tập xong không lấy được chìa khoá thì xác định sẽ đánh tôi!!]
[Mã Đinh: Ai thương bé với. Từ trường đến nhà thi đấu chỉ nhất nửa tiếng đi xe thôi...]
Nghiêm Thành Huyền nhìn Mã Đinh khóc lóc ầm ĩ trên nhóm chat. Nhìn đồng hồ mới sáu giờ, còn khá nhiều thời gian. Người kia dù sao cũng đã cõng cậu về, còn khoác áo cho cậu, cậu cũng không thể đứng yên khi người ta gặp nạn.
Nghĩ thế, Nghiêm Thành Huyền liền soạn tin nhắn.
[Nghiêm Thành Huyền: Tối nay tôi tương đối rảnh. Bây giờ tôi sẽ gọi xe đến nhà thi đấu.]
[Mã Đinh: Đa tạ đại ca!! Tôi sẽ bắt thằng An Kiến Hạo quỳ xuống cảm ơn ông!!!]
[Nghiêm Thành Huyền: Không có gì không có gì, bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường.]
.
Đường xá buổi chiều giờ tan tầm đông hơn bình thường, cả đi lẫn về đã tốn gần hai tiếng. Nghiêm Thành Huyền nhìn đồng hồ treo tường. Hiện tại đã tám giờ tối, còn một tiếng nữa An Kiến Hạo sẽ kết thúc huấn luyện.
Ngoài cửa sổ, nắng đã tắt, ánh trăng yếu ớt rọi vào phòng.
Nghiêm Thành Huyền ngồi nghĩ ngợi một lúc. Người kia huấn luyện khuya như vậy, chắc chắn sẽ rất đói bụng. Bản thân cậu cũng chưa ăn gì. Nghiêm Thành Huyền quyết định đứng lên làm bữa tối, tiện tay chuẩn bị thêm một phần cho An Kiến Hạo.
Chỉ là tiện tay thôi.
Cơm cuộn cuốn dưa chuột, thanh cua, trứng xào đơn giản, không cầu kỳ. Chợt nhớ tới An Kiến Hạo không thích cà rốt, Nghiêm Thành Huyền trề môi tiếc nuối, đặt lại túi cà rốt vào ngăn tủ lạnh, rồi tiếp tục xào xào nấu nấu.
Mãi một lúc sau mới xong, cậu cẩn thận lựa những khoanh đẹp đặt vào một hộp, để lại những khoanh xấu cho mình. Nhìn từng miếng gọn gàng trong hộp, cậu mỉm cười thầm, nghĩ bụng: "Mấy khoanh xấu thường mới ăn ngon hơn mà nhỉ."
Đồng hồ đã điểm chín giờ kém mười, Nghiêm Thành Huyền vội vàng để hộp cơm cuộn vào túi vải, tiện tay thả chùm chìa khoá vào trong, rồi chui tọt vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương, thấy đủ gọn gàng rồi mới vội vàng mở cửa.
Lúc chuẩn bị rời phòng, ánh mắt Nghiêm Thành Huyền lại dừng lại trên chiếc áo khoác thể dục, thêu tên 'An Kiến Hạo', được xếp gọn gàng đặt bên cạnh gối đầu giường của cậu.
Trời ngoài trời se lạnh, chỉ một chiếc áo mỏng là không đủ. Những áo khác của cậu vẫn còn ướt nhem, treo trong nhà vệ sinh, không thể dùng. Là An Kiến Hạo đã cho mình, vậy thì mặc thôi nhỉ...
Nghiêm Thành Huyền khẽ nhấc áo mặc lên. Áo khá vựa vặn với cậu, vạt áo có hơi dài chút, cảm giác mềm mại và ấm áp từ lớp vải phủ quanh vai, vừa đủ để xua đi một phần cái rét thấm qua cơ thể. Trong lòng cậu thoáng cảm giác ấm áp nhưng lại nhanh chóng nghĩ lại. Chỉ là áo khoác thôi mà, cậu tự nhủ.
Nhưng mà... đây là mặc áo thêu tên người ta đó. Thật sự có chút ngượng ngùng.
.
Nghiêm Thành Huyền đi bộ băng qua khu rừng. Sắp tới hội thao, con đường vốn vắng vẻ, nay lại lác đác vài sinh viên họp nhóm đi lại, tiếng nói thì thầm bàn tán chuẩn bị cho hội thao.
Ánh trăng treo cao, tròn trịa, ẩn sau dải mây mỏng, tỏa ra thứ ánh sáng bạc nhạt, lạnh lùng, lại khiến cả không gian như lặng xuống.
Nghiêm Thành Huyền khẽ đung đưa túi vải theo nhịp bước, tai nghe dây vắt trên cổ, đôi mắt dõi theo vầng trăng. Cậu vốn không thích trăng. Cái cảm giác ánh sáng chiếu chói loá tới khó chịu, như có hàng ngàn gai đâm vào trong mắt. Và như có gì đó theo dõi rình rập khiến cậu khẽ rùng mình.
Nghiêm Thành Huyền đưa tay lên dụi dụi đôi mắt đã hơi nổi chút gân máu vì mỏi và khô rát của mình, bĩu môi nghĩ ngợi.
Nếu mặt trăng pha thêm chút sắc, như sắc đỏ... Chẳng phải sẽ đẹp rực rỡ hơn sao?
.
.
Đến trước cửa toà thể chất. Đây là lần đầu Nghiêm Thành Huyền đặt chân đến nơi này. Ngay từ cổng, nhiều hồ bơi chuyên nghiệp rộng lớn, được chia thành nhiều làn, mặt nước xanh trong phản chiếu ánh đèn. Các bệ nhảy cao ở hai đầu hồ, ghế khán giả xếp ngay ngắn dọc theo thành bể. Tiếng nước bắn lộp bộp từ những vận động viên luyện tập vang lên, xen lẫn mùi clo đặc trưng.
Nghiêm Thành Huyền trong lòng bồn chồn, hội hộp. Không biết An Kiến Hạo đã huấn luyện xong chưa, người kia bận bơi lội cả một buổi chiều, không cầm điện thoại, chắc chắn sẽ không biết cậu đến để đưa chìa khoá.
Nghiêm Thành Huyền không muốn quấy rầy hắn tập luyện, ngoan ngoãn ngồi chờ ở ghế dài ngay lối ra vào, vô tình thu hút không ít ánh nhìn tò mò.
Một vài sinh viên vừa kết thúc buổi huấn luyện, khăn lau vắt trên cổ, vừa trò chuyện vừa rời đi. Khi đi ngang qua, ánh mắt họ dừng lại trên áo khoác thể dục đồng phục của đội bơi thêu tên "An Kiến Hạo" trên người cậu, tiếng xì xào bàn tán khe khẽ vang lên.
Mười lăm phút trôi qua. Huấn luyện viên cũng đã lần lượt ra về, tiếng quạt nước đã dứt hẳn. Cả toà thể chất không còn lấy một bóng người, vậy mà người kia còn chưa ra. Trong lòng cậu dâng lên chút lo lắng, liền quyết định đứng dậy, tiến vào khu vực hồ bơi chính xem thử.
Cả không gian im phăng phắc, tưởng chừng có thể nghe thấy nhịp tim đập. Từng bước chân cậu vang lên, phản chiếu âm thanh giữa bức tường kín và mặt nước.
Nghiêm Thành Huyền bước lên cầu thang, khung cảnh hồ thi đấu bơi lội rộng rãi chầm chậm hiện ra. Mùi clo nồng nặc lập tức xộc lên mũi đến khó chịu.
"Nghiêm Thành Huyền?"
Tiếng gọi làm cậu giật mình, vội quay đầu về phía phát ra âm thanh.
An Kiến Hạo đang ở dưới hồ, mái tóc vuốt hết ra sau, để lộ vầng trán sáng sủa. Làn da bánh mật ánh lên những giọt nước lấp lánh, kính bơi được kéo xuống đeo ở cổ, hai tay khoẻ khoắn bám vào thành hồ. Hắn nhấc mắt lên nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh.
"A-An Kiến Hạo."
Hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt tỏ vẻ thắc mắc về sự hiện diện của cậu.
"Cậu quên chìa khoá. Tối nay Mã Đinh không ở ký túc, nhờ tôi đem đến."
Nghe đến đây An Kiến Hạo mới giãn cơ mặt, giọng khẽ "ừm" một tiếng.
Một khoảng lặng ngượng ngùng tràn giữa hai người. Nghiêm Thành Huyền lấy hết can đảm, bước chậm rãi, cẩn thận trên mặt sàn trơn nước.
Đến khi đứng trước mặt người nọ, Nghiêm Thành Huyền mới dừng bước chân lại. Cậu hít một hơi, tự trấn an bản thân, rồi ngồi thụp xuống, hai bàn tay đặt ở đầu gối, khẽ chồm đến, kéo gần khoảng cách giữa hai người, rồi nhẹ giọng run run hỏi:
"Huấn luyện có mệt không?"
Tim An Kiến Hạo chợt đập mạnh một nhịp, đột nhiên các mạch máu trong người liền đập liên hồi, Thiên ấn sau gáy khẽ ngứa ngáy, như có ai đùa giỡn cọ vào.
Thiếu niên trước mắt hắn đẹp như một bức tranh. Khuôn mặt nhỏ nhắn, sóng mũi nhỏ, đôi môi hơi mím lại mỉm cười. Ánh mắt trong trẻo, mơ hồ nhìn thấy chút hồn nhiên ẩn nơi khoé mắt cậu. Thân ảnh cao gầy, lại còn mặc áo khoác thêu tên hắn.
Mái nhà kính trên hồ lấp lánh ánh sáng từ bên ngoài, chiếu lên làn nước trong veo. Nghiêm Thành Huyền ngồi ngược với ánh trăng, khuôn mặt đẹp đến kì lạ.
Dù có là phàm hay tiên, cũng chẳng ai thoát khỏi lòng yêu cái đẹp.
An Kiến Hạo từng chỉ ngẩng đầu vì ánh trăng trên cao. Giờ đây, lại chẳng kìm được ngẩng đầu vì nét đẹp người trước mặt.
Nghiêm Thành Huyền thoáng thấy đáy mắt hắn khẽ lay động, một giọt nước trên tóc rơi xuống mặt hồ 'tách' một tiếng, xé toạc sự im lặng.
An Kiến Hạo vội điều chỉnh lại bản thân, thu lại ánh mắt, giọng trầm ngâm trả lời: "Không mệt."
Nói rồi, hắn lặng lẽ ngụp xuống, bơi về phía cầu thang, leo lên bờ. Nước chảy dọc theo cơ thể săn chắc, từng động tác đều dứt khoát, ung dung, như thể chẳng hề có chút xao động nào vừa lướt qua.
An Kiến Hạo tiến lại băng ghế dài, lấy khăn tắm xanh lau qua mái tóc ướt sũng.
Nghiêm Thành Huyền đứng bên cạnh, trong lòng bỗng thấy mình trở nên dư thừa. Ánh nước phản chiếu lên làn da rám nắng của An Kiến Hạo, những cơ bắp rắn rỏi di chuyển theo từng động tác khiến mặt cậu nóng bừng, tim đập rộn ràng không kiểm soát.
Cảm giác gương mặt mình nóng sắp nổ tung, cậu vội vàng để lại túi vải trên ghế rồi lắp bắp:
"Vậy, vậy tôi đi trước nhé. Trong túi có chìa khoá... và cơm cuộn. Cậu nhớ ăn nhé!"
Dứt lời, Nghiêm Thành Huyền liền xoay người, định rời đi, như sợ chậm một giây là bị đối phương nhìn thấu tâm can.
Bỗng, cảm giác ướt nơi cổ tay ập đến, cổ tay bị ai đó nắm lại.
Một luồng điện mơ hồ lan dọc khắp người, khiến tim cậu nhảy lên điên loạn.
Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp, khàn khàn, gần đến mức như chạm vào da:
"Cậu định chạy đi đâu?"
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro