Có người thường nói cậu thật giỏi...phải...giỏi vì chịu đựng những lời lẽ chỉ mãi hóa thành một con dao sắc nhọn xuyên thẳng qua nơi trái tim vẫn còn đang đau nhói. Author: VaJKirCác bạn thân mến, do là bộ này mình viết lúc bản thân vẫn chưa viết tốt, văn phong vẫn còn rất ngượng nhưng mà do là tác phẩm đầu tay mình viết một cách nghiêm túc nên là mong rằng các bạn có thể đón nhận nó thật nhiều.…
Tựa Trung: 重生后他被迫营业Tựa Việt (tạm dịch): Sau khi sống lại bị ép tương tác tốt.* Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ - 猫界第一噜(*)被迫营业, một cụm tiếng lóng, tùy trường hợp mà mang các nghĩa khác nhau. Đa phần trong giới giải trí là việc thần tượng cập nhật trạng thái để tương tác với fan, giữ độ nóng..vv Bản gốc: 75 chương + 3PN hoàn chính vănBản edit: Hoàn chính văn, lết phiên ngoạiEditor: Đâylàclone[Một]Máy bay gặp sự cố, tỉnh khỏi cơn mơ, Bạch Đường Sinh quay về năm hai mươi hai tuổi, năm thứ hai bản thân bước vào giới giải trí, scandal bay đầy trời.Người khác sống lại một lần đều nghĩ xem làm sao dùng chuyện mình biết mà sang trang cuộc đời. Cậu không như thế, kể từ khi biết mình sống lại tới nay Bạch Đường Sinh làm chuyện đầu tiên, là giúp Ô Bách Chu có ân với mình vượt qua một đêm khó quên.Chuyện thứ hai cậu cầm con dao trên tay tên bắt cóc, mặt không đổi sắc đâm mạnh một nhát vào nơi tim của mình.[Hai]Nhiều năm về sau, sau khi Bạch Đường Sinh công khai tình yêu tham gia một cuộc phỏng vấn.MC hỏi: Có người nói lúc trước cậu ở bên thầy Ô, chỉ là thích tiền của thầy, đối với chuyện này cậu thấy thế nào?Bạch Đường Sinh bình tĩnh nhìn camera: "Người đó nói đúng, tôi thích tiền của anh ấy."Dưới vẻ mặt ngây ra như phỗng của MC, cậu chậm rãi nở một nụ cười: "Nhưng tôi cũng chỉ thích tiền của "anh ấy"."Quan trọng là anh ấy, không phải là tiền.-------Qt: WikidthRaw: Tấn Giang (jjwxc)…
Tên gốc: Dưỡng phụ Tác giả: Thủy Thiên Thừa Thể loại: Đam mỹ hiện đại, ngụy phụ tử, cường công cường thụ, đại thúc thụ, lính đánh thuê, dưỡng thành, nhân thú , HETình trạng : Hoàn*Mình post truyện để đọc offline, không vì mục đích thương mại. Nếu nhà edit lên tiếng thì mình sẽ gỡ…
Văn án: Đại hôn ngày đó bị hưu, thân là đích nữ của phủ Thừa tướng - Âu Dương Vũ vì thế mà bị toàn bộ Đông Tấn quốc cười nhạo vào mặt . Nàng - là một đặc công khét tiếng của thế kỉ 21 không ngờ lại có thể xuyên không đến cái thời cổ đại này.. Cái gì? Hưu ta , ta vui mừng còn không hết thì cái tên Dạ Trọng Hoa- Nhị hoàng tử của Tây Lăng quốc lại lấy sáu tòa thành của mình ra làm sính lễ ... để cưới nàng? Hừ, bổn cô nương ta, ngươi nghĩ muốn cưới là cưới được sao? Đại hôn ngày đó, nàng tìm cách chạy trốn, bỏ mặt Dạ Trọng Hoa một mình. Được......Giỏi lắm! Trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Dạ Trọng Hoa chợt cong lên ý cười nhàn nhạt mà lạnh lùng . Để xem hắn đuổi bắt nàng về như thế nào rồi sau đó từ từ mà dạy dỗ !! [ Đoạn ngắn thứ nhất ] Âu Dương Vũ: Vì sao lại tốt với ta như vậy? Đáng giá sao? Dạ Trọng Hoa: Tiểu Vũ của ta , vì sao nàng lại không tin ta . Đời này kiếp này, Dạ Trọng Hoa ta chỉ yêu duy nhất một người. Không phải nàng thì là ai? [ Đoạn ngắn thứ hai ] Âu Dương Vũ: Ngươi có thể cho ta cái gì? Dạ Trọng Hoa: Chỉ cần ngươi muốn và chỉ cần ta có. Âu Dương Vũ: Ngươi có thể cho ta cả thiên hạ sao? Dạ Trọng Hoa: Ta không thể cho ngươi thiên hạ này, nhưng toàn bộ thế giới của Ta đều cho ngươi. [ Đoạn ngắn thứ ba ] Dạ Trọng Hoa:"Tiểu Vũ, nếu như có kiếp sau ngươi nguyện hóa thành vật gì?" Âu Dương Vũ nghĩ nói :"Hoa điệp trùng ngư, phi cầm điểu thú."…
Một kế hoạch được sắp xếp từ hai mươi mấy năm, bày mưu tính kế, không biết vô hình hay cố ý đưa hắn cùng cô vướng mắc cùng một chỗ. Hắn có chứng bệnh lạ trong người, mà cô lại chính là thuốc giải của hắn. Vì thoát khỏi cơn đau đầu thường xuyên bộc phát, hắn đem cô giam cầm ở bên người, nhưng cô lại cứ phản nghịch không ngoan. Hắn phải làm gì với cô đây…
Phòng bên cạnh chuyển tới một mỹ nam kiêu ngạo, tự đại, IQ=max, EQ=0. Ngay từ đầu tiên đã bị hắn đưa vào đồn cảnh sát nên Tô Song Song quyết định thù này không báo không phải nữ tử, không ngờ kế hoạch trả thù rất thuận lợi, thế nhưng hắn lại nói "Cô làm hỏng hôn sự của tôi nên cô phải dùng chính mình để đền..."…