Blind

Chiều nay bầu trời xanh thơ lên đỉnh cao vút không một gợn mây, gió trời lồng lộng ùa vào lòng bàn tay một hơi mát rượi. Một ngày đẹp trời hiếm thấy sau chuỗi ngày Bắc Kinh đổ mưa rả rích, âm u và lạnh lẽo. Căn biệt thự kiểu Âu được thiết kế như cung điện hoàng gia thuở xưa to lớn tọa lạc giữa con phố của giới thượng lưu, trên thủ đô Bắc Kinh tráng lệ. Trong một căn phòng nhỏ đã tối mịt mờ không có chút điểm sáng, dáng vẻ một người con trai ngồi thu lu một góc trên chiếc giường êm ái trắng mượt. 

Bộ dạng ủ rũ buồn bã dường như đã hóa tuyệt vọng cho đến tận cùng, không còn trong mong gì thêm vào sự đời sau này rồi sẽ xảy ra thế nào hay số mệnh của bản thân liệu sẽ ra làm sao. Hoàn toàn đều đã phó thác sinh mệnh của mình vào tay đất trời.

Đến cả một chút tia sáng mờ nhạt âm thầm len lỏi vào khung cửa sổ cũng chẳng nhìn thấy, vậy thì còn gì đâu để mà hy vọng? Chi bằng cứ lặng lẽ chịu đựng như thế, rồi rất nhanh thôi thiên thần sẽ đến và giải thoát cậu. Ngày ấy, thật tốt biết bao.

Có tiếng bước chân lạnh lẽo vang lên, người đàn bà một thân khoác trên mình tây trang hàng hiệu cao cấp cùng đôi giày cao gót đỏ chói đắt tiền. Cậu bé loạng choạng đưa tay vịn vào thành giường đứng dậy, phút chốc liền không để ý mà suýt vấp vào đôi dép nhỏ đang nằm lăn lóc dưới sàn. 

Cánh cửa khe khẽ mở toang ra, người đàn bà cầm trên tay một chén cơm nhỏ bước vào. Bà ta khép hờ đôi mắt dửng dưng nhìn cậu, ánh nhìn khinh thường ghét bỏ như người trước mặt chính là một đứa phế vật. 

Doãn Hạo Vũ, đứa trẻ mười sáu tuổi trước mặt bà, quả là một đứa nhóc tội nghiệp.

Vốn từ thuở lọt lòng đã được mang danh là đại thiếu gia của tập đoàn nghìn tỷ Artemis lớn mạnh nhất nhì đất nước Trung Hoa, Doãn Hạo Vũ sớm đã trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình khi từ nhỏ đã mang dung mạo tươi sáng, đầu óc lại nhạy bén sắc sảo, xứng danh thiên tử kế thừa tập đoàn. 

Nhưng sóng gió lại bắt đầu đổ ập tới liên tục, đúng vào đêm mừng sinh nhật chín tuổi của cậu.

Đứa trẻ ấy, đã một mình chứng kiến cảnh mẹ ruột của mình qua đời trong cô độc lặng lẽ tại căn phòng lớn rực rỡ băng rôn sắc màu, và bố mình lại trở về nhà trong tình trạng say khướt bên cạnh một cô gái trẻ trung khuôn mặt xinh đẹp. Môt ngày mưa rơi cuối thu, người ta có vô tình lướt qua một nhà tang lễ chỉ thấy một đứa trẻ thơ đơn độc đeo chiếc khăn tang trắng trên đầu. Đôi mắt cậu vẫn ngây thơ hồn nhiên, trong veo như tia nắng hạ, nhẹ nhàng như cơn gió chớm mùa thu.

Nhưng rồi chưa đầy một năm sau, một tai nạn đã tàn nhẫn cướp mất đi ánh sáng duy nhất của cuộc đời Doãn Hạo Vũ.

Chín tuổi mất đi mẹ hiền, mười tuổi mất đi ánh sáng. Mười hai tuổi... cậu lại nghe tin bố mình sẽ tái hôn, cưới một người phụ nữ khác về nhà, theo lý sẽ được lên chức anh trai cùng cha khác mẹ với một đứa nhóc con khác đang chuẩn bị đón ngày chào đời. 

Doãn Hạo Vũ là một đứa trẻ cực kỳ hiểu chuyện, cậu cũng đã đủ nhận thức rằng điều kiện sống của bản thân mình so với những đứa trẻ cùng tuổi chính là vượt xa. Nhưng có lẽ cũng vì thế... mà cậu thậm chí còn cô đơn hơn chúng nó gấp cả bội phần.

Nhưng dẫu cho có nghĩ suy thế nào, Doãn Hạo Vũ vẫn chính là người thừa kế của tập đoàn nghìn tỷ Artemis. Và em trai của cậu, nghĩa là con trai của mẹ kế, chỉ được thừa hưởng một phần nhỏ trong khối tài sản đồ sộ khổng lồ của Doãn Kiên Lương.

Lại nghĩ đến đây, người đàn bà ấy lại không khỏi tức giận bốc hỏa, con mãnh thú đã bị cất giấu tận sâu trong người bấy lâu nay đã tới thời cơ trỗi dậy. Doãn Kiên Lương đã đi công tác nước ngoài rồi, vậy đây chính là thời điểm cực kỳ thích hợp để kết liễu nó.

Bà cố gắng nặn ra cho mình một nụ cười hiền từ mà đưa bát cơm đến trước mặt cậu, nhẹ giọng nói.

"Dì mang cơm lên cho con đây, đúng món thịt bò con thích nhé."

Doãn Hạo Vũ biết hết tất cả rốt cuộc bà ta đang muốn làm gì, nhưng trái với điều đó, cậu vẫn mang một vẻ điềm tĩnh như có như không mà trả lời lại.

"Dì cứ để trên bàn đi, một chút nữa rồi con sẽ ăn."

Bà ta lập tức ra vẻ quan tâm đáp lại.

"Không được, dì sợ con không nhìn thấy đường rồi lại xảy ra những chuyện không mong muốn. Để dì giúp con nhé."

Bà ân cần sắn một miếng cơm nhỏ, đưa lên miệng cho cậu. Mùi hương của miếng thịt bò bắt đầu tỏa ra thơm đến nức mũi chỉ sợ rồi sẽ thèm thuồng, nhưng thoang thoảng xen lẫn với nó... có mùi hải sản.

Doãn Hạo Vũ cắn chặt cánh môi đến suýt bật máu, hốc mắt bất chợt đỏ hoe bỏng rát.

Sinh mệnh này đã để yên mặc cho ý trời phó thác, ông trời muốn gì cũng đã là chuyện thường tình. Cậu không muốn níu giữ bất cứ điều gì, bởi lẽ trần gian này đã chẳng còn gì tốt đẹp để trái tim cậu luyến lưu.

Doãn Hạo Vũ run run mở miệng, tình nguyện nuốt miếng cơm ấy vào hết trong bụng. Mùi hải sản xộc thẳng lên cánh mũi, theo từng ngõ ngách mà len lỏi hết vào trong dạ dày cậu, theo từng nhịp bắt đầu khuấy đảo. Cơn ho chực trào truyền tới như sa, kéo lên từng hồi liên tiếp dồn dập. Cậu ngã quỵ xuống nằm lăn trên đất, hơi thở nhẹ tênh như không như có, rồi ngất lịm đi từ lúc nào không hay.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro