9 + 10
9.
"Châu gia, ngài xem thằng nhóc này xử lí thế nào?" Một tên lính vẻ ngoài thô lỗ dò hỏi Châu Kha Vũ, miệng nói chân lại cho thằng nhóc phát báo nằm phủ phục dưới đất một đạp.
"Lục soát ra thứ gì?" Thanh âm Châu Kha Vũ hiện giờ lạnh lùng đến đáng sợ.
"Một lá thư, Châu gia." Bên cạnh có người cung kính dâng lá thư lên, ra vào dinh thự Châu gia đều phải khám xét, bị phát hiện cũng là chuyện bình thường. Chỉ là trời mưa như vậy, thế mà giấy viết thư lại không bị dính ướt.
Châu Kha Vũ mở thư, ánh mắt đầu tiên rơi xuống địa chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo. Phòng 77, khách sạn trung tâm, đường Đông Trường An. Chữ không được đẹp, xem ra lúc viết lá thư này có hơi hấp tấp, cũng chẳng biết đã viết từ khi nào.
Không nghĩ tới đứa nhỏ Patrick này còn viết được chữ Hán, xem ra lúc trước tỏ vẻ nghe không hiểu tiếng phổ thông là gạt người, hắn nào có dạy cậu viết chữ đâu. Châu Kha Vũ có chút đau đầu, thầm nghĩ nhóc ăn mày hắn tùy tiện nhặt được không phải có mưu đồ gì chứ. Nhưng hắn vừa nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Patrick trước mặt mình, lại vội vàng phủ định ý nghĩ ấy.
Nhiều đêm như vậy, cậu có vô số cơ hội giết chết hắn, không cần thiết phải do dự. Nhưng nghĩ đến việc cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này, tâm tình Châu Kha Vũ liền có chút phức tạp.
Châu Kha Vũ rũ mắt, xua hết mấy suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu đi. Ngoại trừ địa chỉ viết bằng tiếng Trung mà hắn đoán rằng để cho đứa nhỏ phát báo hiểu được, còn lại là một ít chữ tiếng nước ngoài. Chẳng qua không phải tiếng Anh mà là tiếng Thái. Châu Kha Vũ cũng thông qua điểm này để đoán ra được Doãn Hạo Vũ chính là chủ nhân bức thư, Doãn Hạo Vũ từng nói với hắn rằng cậu là người Thái.
Đương nhiên, lúc ấy Doãn Hạo Vũ tự xưng là người Thái tới Trung Quốc mưu sinh lại bị quản đốc lừa hết tiền, chỉ có thể làm một tên ăn mày đáng thương lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Hiện tại nhớ lại chuyện hôm ấy, nhất định cũng là do cậu bịa ra. Nhìn làn da trắng nõn non mềm, đôi tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng như vậy, sao có thể thuộc về một kẻ lưu lạc nghèo túng.
Nhưng mà nếu thế thì thân phận Doãn Hạo Vũ rất dễ tra ra, thứ nhất tìm theo địa chỉ này, thứ hai dịch lại nội dung bức thư ấy. Chờ tới lúc tra được, sau đó thì sao? Châu Kha Vũ không muốn nghĩ tiếp nữa.
Nói sau đi.
"Châu gia, Châu gia?" Thuộc hạ thấy hắn một lúc lâu không có động tĩnh gì, vẻ mặt cau có, sợ xảy ra chuyện nghiêm trọng bèn cắn răng hô lên hai câu.
Suy nghĩ của Châu Kha Vũ lập tức bị kéo lại. Hắn xua xua tay, ý bảo thuộc hạ mình không có việc gì.
"Trước phái người đi tra phòng 77 này là kẻ nào ở. Lại tìm người đến phiên dịch một chút." Hắn giơ lá thư trong tay lên, phóng ánh mắt về phía đứa nhỏ phát báo toàn thân đầy bụi trên mặt đất. "Còn về nó, đem ra ngoài." Vọng tưởng truyền thư ngay dưới mí mắt hắn, không xử lí được, uy nghiêm của Châu Kha Vũ hắn còn ở đâu.
"Là anh nhốt thần tiên ca ca lại! Anh là người xấu! Đồ vô sỉ!" Thằng nhóc phát báo dùng mấy câu tàn nhẫn ít ỏi mà bản thân nhớ được mắng Châu Kha Vũ, giọng điệu đã hung ác hết cỡ rồi, nhưng vào tai hắn lại mềm như bông.
Thần tiên ca ca. Trong đầu Châu Kha Vũ hiện lên gương mặt xinh đẹp của cậu, cảm thấy hình dung này thật chính xác.
"Bỏ đi." Châu Kha Vũ giơ tay ngăn hai người đang chuẩn bị kéo đứa nhỏ phát báo ra ngoài. "Nhốt vào nhà lao trước." Cứ giữ thằng nhóc này lại, biết đâu Doãn Hạo Vũ hỏi tới thì cũng có thể cho cậu một lời giải thích.
10.
Hiệu suất làm việc của thuộc hạ Châu Kha Vũ vẫn rất cao. Phòng 77 khách sạn trung tâm đường Đông Trường An hiện tại là ông trùm buôn vũ khí người Thái Lan đang ở, nhìn dáng vẻ có lẽ là cha Doãn Hạo Vũ. Người đàn ông trung niên này đang tìm đứa con trai nhỏ mất tích khắp kinh thành.
Vừa khéo, Châu Kha Vũ sắp tới muốn bàn một chút chuyện làm ăn với ông.
Cha Doãn Hạo Vũ nắm trong tay một lô vũ khí kiểu mới, trước mắt có vài thế lực muốn nuốt chửng số vũ khí này. Cùng tồn tại ở Bắc Bình có Tôn trạch, Tuân Phương Đồng ở Sơn Đông, Trương Anh Lâm ở Liêu Thẩm, còn có chính hắn Châu Kha Vũ. Cha Doãn Hạo Vũ ý định buôn bán cũng chẳng rõ ràng, treo giá là bản tính của thương nhân. Vì để nịnh bợ ông mà mấy thế lực kia đều tích cực giúp ông tìm con trai nhỏ, lật cả cái kinh thành lên mà một bóng người cũng không thấy. Châu Kha Vũ cũng đi tìm, chỉ là Bắc Bình lớn như vậy, bọn họ đều chẳng lần ra, bản thân hắn cũng lo lắng đến phát hoảng, không ngờ tới người lại ở trong tay mình.
Châu Kha Vũ không khỏi cảm thán vận mệnh sắp đặt, tùy tiện nhặt được một nhóc ăn mày thế mà lại là thiếu gia. Đem cậu tới đổi lấy quyền giao dịch vũ khí, ấy cũng là một thỏa thuận không tồi.
Chẳng qua giao dịch này sẽ phải có ngày kết thúc. Đến lúc ấy nói thế nào cũng phải thả Doãn Hạo Vũ đi rồi.
Châu Kha Vũ không muốn nhìn thẳng vào cảm xúc phát sinh trong lòng hắn, chỉ cho là bởi Doãn Hạo Vũ rời đi hắn sẽ lại phải tìm đối tượng qua loa lấy lệ khác mà cảm thấy phiền lòng. Rốt cuộc tù nhân vừa nghe lời vừa xinh đẹp đơn thuần giống như Patrick, không biết đến nơi nào mới có thể tìm ra.
Nội dung bức thư cũng rất nhanh đã được phiên dịch.
Hai tờ giấy đặt ở cạnh nhau, một bên là tiếng Thái lẫn lộn với vài chữ Hán sứt sẹo, một bên là văn bản dịch được sao chép chỉnh tề.
"Gửi cha, ngày ấy con đuổi theo tên cướp không cẩn thận rơi xuống hố bùn, sau đó bị một người tên Châu Kha Vũ bắt nhốt. Dường như hắn có thân phận rất cao. Hiện tại con vẫn an toàn, nhưng hy vọng cha sớm nghĩ cách đến cứu con thoát khỏi đây."
Châu Kha Vũ không nhịn cười nổi. Hóa ra Patrick rơi xuống hố bùn mới biến thành bộ dạng lôi thôi lếch thếch chẳng khác gì một tên ăn xin. Thật đúng là đứa ngốc không hơn không kém.
Tên thuộc hạ đưa tin sợ hãi nhìn Châu Kha Vũ nở nụ cười. Gã theo Châu gia đã mười năm mà gần như chưa từng thấy qua hắn cười như vậy. Dáng vẻ Châu Kha Vũ ngày hôm nay thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Tìm mấy người hầu tới phục vụ ta uống rượu." Lúc Châu Kha Vũ nói lời này cũng không ngẩng đầu nhìn thuộc hạ lấy một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro