Chương 7: Em theo đuổi anh được không?




Doãn Hạo Vũ cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng rất dài, trong mơ anh quay trở về con hẻm tối tăm phía sau quán bar, có một người đàn ông đứng trước mặt, mặc áo sơ mi trắng mỉm cười với anh, người đó đưa tay về phía anh, ngay tại lúc hai bàn tay chạm nhau, cảnh vật xung quanh đột nhiên tan biến, bức tường thấp lốm đốm được thay thế bằng lớp sơn màu be của khách sạn. Áo sơ mi của nam nhân nhăn nhúm, kẹp cổ tay anh đè xuống giường, tay còn lại theo vạt áo luồn vào, nhào nặn, vuốt ve vòng eo, đầu cúi xuống lần lượt đặt trên cổ anh những nụ hôn.

Doãn Hạo Vũ cảm giác được ngực bị đè nặng đến không thở nổi, anh khó chịu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người nọ, tuổi trẻ sắc bén nghiêng về phía anh, rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân kia là Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ mở to hai mắt, cảm giác quá mức chân thực chấn động làm cho anh nhanh chóng tỉnh lại từ cơn mơ, nằm trên giường hít thở mấy hơi để cho nhịp tim loạn xạ dần ổn định, tuy nhiên trên ngực áp lực nặng nề không thuyên giảm chút nào. Nhìn xuống, một cánh tay đang vững vàng khoác lên ngực anh, Doãn Hạo Vũ di chuyển cổ, một cánh tay khác đặt sau gáy làm gối cho anh, trước sau khóa chặt, đem anh giam trong vòng tay.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên phản ứng lại, ký ức trong đầu không ngừng đảo lộn, anh xoay người về phía người bên cạnh, khuôn mặt đang ngủ đến quên trời quên đất của Châu Kha Vũ được phóng đại trước mắt.

Tấm rèm che nắng hở ra một phần nhỏ, một khoảng nắng chiếu vào khuôn mặt Châu Kha Vũ, khiến một nửa khuôn mặt ngập trong ánh sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối.

Ánh mắt Doãn Hạo Vũ lướt theo đuôi mắt hạ xuống, xẹt qua cần cổ thon gầy, chui vào yết hầu gợi cảm, mấy dấu vết đỏ thẫm làm anh choáng váng, rụt cổ lại một cách bất thường.

Doãn Hạo Vũ muốn lặng lẽ lấy cánh tay ra khỏi, thừa dịp người bên cạnh còn đang ngủ thần không hay quỷ không biết rời giường, nhưng chỉ vừa định thoát ra ngoài, cánh tay trên người đột nhiên siết chặt đem cả người anh ôm vào trong lòng.
Sau đó. Một giọng nói khàn khàn vang lên kèm theo chút cáu kỉnh truyền vào tai.

"Sáng tốt lành, Doãn lão sư"

Ngay khi từ 'lão sư' được thốt ra tai của Doãn Hạo Vũ nhanh chóng đỏ bừng. Thân thể hai người trên giường dán chặt vào nhau, trên miệng lại xưng hô đạo đức, đàng hoàng, nhưng cảm giác cấm kỵ đặc biệt kích thích nhịp tim, Doãn Hạo Vũ không tự chủ được toàn thân căng thẳng, giả bộ trấn định đáp.

"Buổi sáng, hảo!"

Người bên cạnh ậm ừ trong cổ họng cũng không nói gì, hình như có ý định ngủ tiếp.

"Bỏ tay ra, tôi muốn dậy" Doãn Hạo Vũ vùng vẫy.

Châu Kha Vũ lười biếng "Tay em tê rồi, nhấc không ra~"

Doãn Hạo Vũ biết cậu cố ý, cũng lười cũng không thèm kéo theo cậu ta, giơ tay muốn đẩy cánh tay đang ôm chặt mình, lại bị Châu Kha Vũ âm thầm dùng sức đè chặt hơn, bất luận anh có đẩy như thế nào nó cũng không nhúc nhích, ngược lại bản thân thêm điểm nhức mỏi.

"Cậu thả tôi ra!" Doãn Hạo Vũ tức giận.

"Sao thầy dậy sớm như vậy chứ?" Châu Kha Vũ nhìn anh tức giận lại thấy đáng yêu, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào vành tai, môi hướng tới gần sát bên gáy anh "Tối hôm qua, không mệt sao?" (Paipai ơi mệt khum em?)

Doãn Hạo Vũ bị khí tức của cậu ta nhắm trúng tuyến thể, cả người ngứa ngáy, liều mạng vươn cổ muốn thoát khỏi hơi thở của cậu, nhưng mà bị cánh tay rắn chắc ngăn trước ngực, Doãn Hạo Vũ dùng một chút lực, thân trên còn chưa rời đi, nhưng mông lại vì phản lực mà đẩy ra sau, vô tư đụng phải vật cứng, tiểu thiếu niên sáng sớm tinh thần phấn chấn giờ phút này toàn bộ cọ ở mông của anh🙈.

Doãn Hạo Vũ toàn thân lập tức tê rần, trong tiềm thức kêu gào chạy trốn, giãy giụa thân thể lắc trái lắc phải.

"Xem ra tối qua anh thực sự không mệt" Châu Kha Vũ bị anh cọ tới khó chịu "Doãn lão sư, có phải hay không anh cố ý?"

"TÔI KHÔNG CÓ!" Doãn Hạo Vũ nhanh chóng phản bác.

"ĐỪNG CỌ NỮA!" Châu Kha Vũ âm thanh phát ra càng khàn hơn "Anh lại cọ phía dưới, em sẽ hướng bên trong đỉnh..."

Doãn Hạo Vũ nghe vậy cả người lập tức dừng lại, suýt chút nữa tự đào hố chôn mình, lưng áp vào lồng ngực phía sau, cứng đờ, muốn động không xong mà động cũng không được.

Tối về khuya không sao, nhưng anh thực sự không thể chấp nhận ban ngày sáng sớm tuyên dâm.

Châu Kha Vũ ở phía sau ôm anh một hồi lâu mới chủ động rút hạ thân, chậm rãi nói

"Hôm nay là cuối tuần, anh làm gì mà vội vàng vậy?" giọng cậu uể oải "Muốn trốn nữa sao?"

"Hả?"

"Tựa như lần trước giống nhau, ngủ một giấc xong coi như cái gì cũng không phát sinh qua".

"Tôi không có......"

Doãn Hạo Vũ có chút chột dạ, những mảnh ký ức nặng nề, đứt đoạn thông qua giấc mơ đêm qua cứ hiện lên trong tâm trí anh. Thực sự, khi bản thân phụ thuộc quá nhiều vào pheromone của Châu Kha Vũ anh đã nghĩ đến ai là alpha tối ngày hôm đó, ánh mắt và cử chỉ của Châu Kha Vũ không phải anh thờ ơ không thấy nhưng anh đang cố gắng trốn tránh nó trong tiềm thức.

Sau cùng thì tình một đêm với sinh viên của chính mình, quá hoang đường. Việc xác định thân phận thầy trò đột ngột khiến cho vấn đề này trở nên vô cùng ngớ ngẩn, điều đầu tiên anh không vượt qua nổi chính là cảm giác bức bối về đạo đức trong tâm.

"Tôi không phải cố ý cho rằng không có chuyện đã phát sinh" Doãn Hạo Vũ ngập ngừng, nghiêm tức giải thích "Nhưng quả thực không biết phải đối mặt như thế nào, thầy giáo cùng học sinh mà nói... có chút cảm thấy hoang mang"

"Hiện tại mới cảm thấy hoang mang, không phải đã có chút muộn rồi sao?" Châu Kha Vũ nhướn mày "Dù sao thì em cũng chưa bao giờ có ý định trở thành học sinh tốt của anh, đối với hình tượng thầy giáo tốt bụng trong lòng anh..." Châu Kha Vũ mỉm cười quay đầu nhìn lại "Ít nhất thì anh không nên quay lại với em"

Doãn Hạo Vũ vẫn đang đắm chìm trong bộ dáng hùng biện của chính mình và không thể tự giải thoát được, càng nghĩ về điều đó anh càng cảm thấy không nên, đôi mắt cụp xuống, cả người giống như tiểu động vật đáng thương bị mắc mưa.

"Có người a, ngoài miệng thì nói nghiêm trang , nhưng ở nơi riêng tư lại ngủ cùng học sinh của mình a" Châu Kha Vũ đến gần, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng "Anh nói cho em biết, giáo viên này phải làm sao đây?"

Tai Doãn Hạo Vũ lập tức đỏ lên.

Phải làm gì đây.....

Anh đột nghiên phát hiện mình không thích từ 'ngủ' cho lắm, hay là do anh tham lam và không muốn miêu tả mối quan hệ này là tình một đêm, sợ tiến xa thêm một bước lại càng sợ đứng yên tại chỗ. Anh không dám, không đủ cam đảm để nói thích nhưng cũng không đành lòng đẩy đối phương ra xa, mối quan hệ này trong lòng anh thủy chung là không bình đẳng.

"Tôi biết tôi là một giáo viên, cho nên là do tôi sai, nếu như cậu không phiền, tôi sẽ có trách nhiệm với cậu, còn nếu cậu cảm thấy phiền..." omega đối với alpha nói chịu trách nhiệm, Doãn Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, dừng lại trước khi tiếp tục nói "Cho dù không phải bây giờ, nếu một ngày cậu thấy phiền, tôi sẽ tận lực tránh xa cậu càng nhiều càng tốt".

Vừa dứt lời, cánh tay trên người anh đột nhiên nới lỏng, Doãn Hạo Vũ trong tâm lập tức trùng xuống, vừa muốn khổ sở thì Châu Kha Vũ nắm chặt bờ vai anh, xoay người lại.

Cậu chỉ muốn trêu chọc anh chút thôi, vẻ nghiêm túc của Doãn Hạo Vũ khiến cậu cũng có chút hoảng sợ, nhìn vào đôi mắt đen như mã não của anh, ánh mắt mang theo rụt rè và ủy khuất.

Hai người cách nhau quá gần, gần đến nỗi hô hấp cũng dây dưa chung một chỗ.

Châu Kha Vũ đem người ôm vào trong lòng, liều mạng khống chế xúc động muốn cúi đầu hôn anh.

Xung quanh có pheromone alpha nhàn nhạt trôi nổi, không mang theo chút dục vọng nào, chỉ có cảm giác nhẹ nhàng, ôn nhu.

"Anh chỉ là giáo viên trong 90 phút trên lớp, ngoài thời gian đó ra anh là Doãn Hạo Vũ, vì vậy anh có quyền làm bất cứ điều gì Doãn Hạo Vũ muốn làm" Châu Kha Vũ siết chặt vòng tay mình "Em cũng là người trưởng thành, chuyện giữa người trưởng thành với nhau, không ai nợ ai, cho nên anh không sai"

"Em không nên nhắc đến chuyện này, đừng nghĩ lung tung" Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn người trong lòng, Doãn Hạo Vũ cụp mắt xuống, lông mi rung động, gật đầu lia lịa.

Châu Kha Vũ dừng lại một lúc lâu mới mở miệng, ngập ngừng hỏi

"Vậy thì ngoài giờ học em cũng có thể là Châu Kha Vũ được không?"

Doãn Hạo Vũ nhất thời không biết nói gì, anh hiểu được ý tứ trong lời nói của Châu Kha Vũ, phát hiện bản thân vậy mà không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, anh sợ ánh mắt nóng rực của thiếu niên, sợ hãi chính mình xúc động, sợ rằng những lo lắng của bản thân sẽ không sánh bằng chàng trai thẳng thắn.

"Nếu cảm thấy khó trả lời, trước hết đừng đáp" Châu Kha Vũ cười, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của anh.

"Vậy em đổi câu hỏi, anh trả lời cẩn thận".

"Câu hỏi gì?" Doãn Hạo Vũ cúi đầu trong vòng tay của cậu, âm thanh buồn bực hỏi

"Em theo đuổi anh được không?"

Vừa dứt lời, Doãn Hạo Vũ lập tức đỏ từng từ cổ đến tận mang tai, không biết câu hỏi này hơn câu trước chỗ nào.

"Không thể trả lời đúng không? Vậy thì em sẽ thay câu..."

"Cậu đừng hỏi nữa..." Doãn Hạo Vũ vội vàng che miệng cậu ta lại, sợ cậu ta mở miệng lại hỏi ra câu hỏi khó xử nào đó.

"Em muốn hỏi một câu...." Châu Kha Vũ đem tay mình chụp lên bàn tay đang che miệng hắn, cố ý kéo dài giọng, nhìn Doãn Hạo Vũ ánh mắt bối rối, cười nói.

"Em muốn hỏi~, buổi sáng anh muốn ăn gì?"

Doãn Hạo Vũ không phản ứng trong một lúc, sững sờ hai giây trước khi định thần lại, lắp ba lắp bắp nói: "Tất cả, cái gì cũng được"

"Ừhm", Châu Kha Vũ buông người trong lòng ra, tại trán của anh hôn một cái, ngồi dậy duỗi eo, Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào đường nét trên tấm lưng của cậu, không rời mắt.

"Anh có muốn trước tiên nhắm mắt vào hay không?" Châu Kha Vũ nhìn vào đôi mắt tròn xoe của anh, có chút xấu xa.

Trước khi Doãn Hạo Vũ kịp phản ứng, alpha đã xốc chăn, trở mình xuống giường, quay lưng về phía Doãn Hạo Vũ đứng dậy, alpha toàn thân không mặc gì, vật thể kiêu hãnh đung đưa trước mắt anh.

Não của Doãn Hạo Vũ ngay lập tức bị tắc nghẽn, hận không thể ném chăn trực tiếp lên người cậu, hét lên.

"CHÂU KHA VŨ, TRƯỚC TIÊN ĐEM QUẦN LÓT MẶC VÀO ĐIIIIII!!!!"

Tất cả quần áo của Châu Kha Vũ đều trở lên nhăm nhúm trong trận chiến 1v1 ngày hôm qua, Doãn Hạo Vũ không tìm thấy bất kỳ bộ đồ lót nào phù hợp với size alpha ở nhà,  trong lúc tuyệt vọng anh chỉ có thể lôi ra một cái quần đùi rộng rãi cho cậu ta mặc vào, mặc dù cảm giác trống trải có chút kỳ quái nhưng ít nhất nó cũng ngăn không cho Châu Kha Vũ khỏa thân chạy loạn.

Khi cậu đứng dậy và đi ra ngoài, Doãn Hạo Vũ nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm. Dựa vào đầu giường bắt đầu lướt điện thoại, màn hình sáng lên một loạt tin nhắn màu xám chưa đọc, Doãn Hạo Vũ liếc nhìn, hầu như tất cả đều đến từ Khánh Liên, từ 'có cần gọi cảnh sát cho cậu không?' đến 'chú ý an toàn cho bản thân' dày đặc chất đầy màn hình.

Anh lẩm bẩm, rồi mở khóa màn hình, điện thoại vẫn đang ở giao diện cuối cùng đêm qua, là hệ thống kèm theo bản ghi âm, bản ghi đầu tiên là từ một giờ sáng đêm qua, chỉ có mười mấy giây, Doãn Hạo Vũ tò mò ấn nút play.

"Anh nói lại một lần nữa, em là ai?"

"Châu Kha Vũ"

"Anh hiện tại muốn làm gì?"

"Tôi..., tôi muốn cậu, muốn Châu Kha Vũ"

Trong đoạn ghi âm, giọng nói của Châu Kha Vũ lạnh lùng và trầm mặc, còn giọng của anh thì run rẩy, khóc lóc vì thiếu kiên nhẫn.

Khuôn mặt Doãn Hạo Vũ nóng bừng vì xấu hổ, anh hoảng sợ thoát ra khỏi phần mềm. Đây là cậu ta sợ mình lần nữa nhỏ nhặt quên mất nên lưu lại chứng cứ? Doãn Hạo Vũ sững sờ nhìn bóng lưng cậu, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi 'Vậy thì ngoài giờ học em cũng có thể là Châu Kha Vũ được không?' 'Em theo đuổi anh được không?' Châu Kha Vũ hình như không cho anh có cơ hội chạy trốn, quả bóng do cậu thiếu niên mạnh mẽ hướng anh đá tới, anh căn bản không thể tránh né.

Tâm lý học nói rằng, nếu bạn muốn đối mặt với những điều bản thân không muốn đối mặt, cách tốt nhất là giải mẫn cảm (cái này là kiểu tiếp xúc lâu với cái gì rồi thì sẽ quen với nó ấy).

Doãn Hạo Vũ đang nghĩ nếu nó áp dụng với mình, có lẽ là: Do bạn không thể chấp nhận tình một đêm với học sinh, vậy thì hãy làm vài lần nữa rồi sẽ quen. =))))

Doãn Hạo Vũ rất hài lòng với biện pháp tâm lý vô nghĩa của mình, mở chăn bông, đứng dậy đi đến phòng khách.

_________________🥱______________
Chạy deadline dịch truyện cho các cô đây!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro