Chương 9: Trong chiếc xe buýt đầy sinh viên, anh cùng cậu hôn môi
Một số trường đại học tốt trong thành phố đã ký kết hỗ trợ với các làng xung quanh.
Không chỉ khoa Ngoại ngữ, hầu hết mọi khoa chuyên ngành có liên quan mật thiết đến môn học đều cử sinh viên đến, cả một chuyến xe chật kín người, bao gồm cả bạn cùng phòng học âm nhạc của Châu Kha Vũ.
Hai người lên xe từ sớm, vào vị trí ngồi. Châu Kha Vũ chân dài không có chỗ nào để nằm kẹt cứng trên ghế nhỏ khó chịu muốn chết, Oscar bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, thân cao 1,8m lại phải ôm cây đàn to, hai người chỉ có thể ngồi nghiêng, song song đưa hai chân ra ngoài.
Châu Kha Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không quan tâm. Cậu đã không gặp thầy Doãn của mình trong nhiều ngày. Doãn Hạo Vũ tuần này dường như cực kỳ bận rội, ngay cả lớp giao tiếp chuyên nghiệp của họ cũng được thay thế bằng giáo viên khác, mỗi lần gửi wechat cho anh ấy luôn mất vài giờ để rep lại, luôn nói rằng nhà trường có nhiệm vụ bổ sung cho anh, cũng không biết đó là sự thật hay là qua loa đối phó cậu trước.
Châu Kha Vũ không thể không nhớ đến điều mà Doãn Hạo Vũ đã một mực thuyết phục cậu hỗ trợ việc dạy học ngày hôm đó, vốn dĩ người bắt đầu là mình lại chính mình cô đơn, vắng vẻ, trong lòng bỗng có chút bực bội, ngay sau đó một tháng cũng không thấy người, người này không phải là hối hận muốn đổi ý đấy chứ?
Nghĩ đến đó, cậu thở dài trong vô vọng, nói lại thì Doãn Hạo Vũ chưa hứa với cậu điều gì, vậy thì hối hận ở đâu ra?
Bạn cùng phòng bên cạnh ngược lại tâm trạng rất tốt, kéo tay Châu Kha Vũ, nhiệt tình nói: "Huynh đệ, nghe nói hoàn cảnh ở thôn bên kia khá tốt, có núi, có nước, có rừng, có cây, có đền Nguyệt Lão mấy trăm năm tuổi. Mấy năm trước, khi mở núi có một hang động được phát hiện. Đến lúc đó sẽ gọi thêm mấy người, chúng ta cùng đi thám hiểm?"
Châu Kha Vũ im lặng gật đầu.
Oscar nói với cậu một loạt những lời bàn tán mà hắn ta không biết nghe thấy từ đâu. Một lúc sau, các bạn học khác cũng lần lượt lên xe, Oscar thấy cậu không cao hứng cũng dừng lại, quay đầu lại nói với người bên cạnh.
Những âm thanh ồn ào xung quanh cứ thế vang lên, Châu Kha Vũ buồn bực đến mức rút tai nghe ra đeo vào, đồng thời vặn to âm lượng để giảm bớt âm thanh xung quanh một chút. Cậu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau một vài bài hát, tiếng ồn xung quanh bỗng trở nên yếu hơn, sau đó là một luồng điện xì xì lạp lạp vang lên.
Ai đó đã kết nối micrô trên xe buýt, một giọng nói sắc bén truyền vào tai. Châu Kha Vũ nhận ra giọng nói này, đó là cố vấn chuyên nghiệp của Oscar, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, có chút thanh tú của nam sinh Beta. Châu Kha Vũ biết rất rõ người này, mới khai giảng hơn một tháng, cái vị tiểu thanh tú này đã tịch thu hai nồi lẩu điện trong khí túc xá của bọn họ.
Hình như còn có một người ngồi bên cạnh, nhưng sau mấy hàng ghế, đám người đông đến mức không nhìn rõ. Vị phụ đạo viên kia đứng đầu xe buýt như hướng dẫn viên du lịch điểm danh, sinh viên đang hớn hở như đi du lịch thì xe buýt bỗng trở nên hỗn loạn.
"Yên lặng và yên lặng!"
Người hướng dẫn cầm mic gõ gõ vào lưng ghế, một giọng nói buồn tẻ, nặng nề truyền đến bên tai khiên người ta run rẩy, nhức nhối
"Ồn ào cái gì, cho mấy đứa đi dạy học không phải đi chơi xuân, có rất nhiều thứ phải biết"
Sau cùng, lại lấy ra một xấp giấy các hạng mục cần chú ý để đọc từng tờ một, dài ba trang. Ban đầu học sinh thảo luận sôi nổi vài câu, càng về sau càng nghe càng chán, nói qua nói lại đều là mấy câu khách sáo, cả xe trở nên buồn tẻ.
Châu Kha Vũ cũng cảm thấy nhàm chán, quay đầu nhìn Oscar bên cạnh, hắn đã ngủ gật với cây đàn guitar trên tay. Cuối cùng đợi người hướng dẫn đọc xong bản thảo, Châu Kha Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe ông ta hắng giọng nói:
"Lần này, ngoài tôi là giáo viên dẫn dắt đội, còn có giáo viên ngoại ngữ Doãn của chúng ta, các giáo viên khác sẽ đến sau. Chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành xuất sắc hoạt động thực tiễn kì này!"
Ông ta đứng phía trước tự mình phấn khích một hồi, nhưng không ai đáp lại, ho sặc sụa và đưa micro sang bên cạnh.
"Nào, thầy Doãn, thầy cũng tới nói hai câu"
Châu Kha Vũ sững sờ, kéo tai nghe xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu thực sự quá dễ làm người khác chú ý, ngồi ở đó so với những người xung quanh cao hơn nửa cái đầu, Châu Kha Vũ vừa ngẩng đầu lên, Doãn Hạo Vũ đã bắt gặp ánh mắt của cậu, thấy cậu nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, sau đó là một khoảnh khắc vui mừng, nhưng nháy mắt nó lại trở nên lạnh lẽo.
Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ: xong đời, tám chín phần mười là tức giận rồi.
Doãn Hạo Vũ hướng cậu phụng phịu, coi như dỗ dành, các học sinh xung quanh đang buồn ngủ, không có người phát hiện, anh nhìn Châu Kha Vũ biểu lộ biến hóa, thậm chí còn tự bổ não đến mức nghe thấy cậu 'hừ' một tiếng nhẹ nhàng.
Doãn Hạo Vũ cầm lấy micro vỗ nhẹ vào nó, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
"Để thầy làm ngắn gọn truyện dài nhé. Đối với chuyến thực tế ở nông thôn lần này, bạn sinh viên nào có thắc mắc, có nhu cầu thì nêu ra, thầy sẽ giải quyết cho các bạn", phía dưới đám sinh viên ồn ồn, ào ào hỏi.
Lại thảo luận.
Doãn Hạo Vũ lớn lên rất đẹp mắt, trên người có khí chất thiếu niên sạch sẽ, khiến người ta không nhịn được muốn đến gần. Các sinh viên nói chuyện ngày càng nhiều, nhưng họ đều hỏi họ sống ở đâu? Ăn ở đâu? Doãn Hạo Vũ kiên nhẫn trả lời từng vấn đề nhỏ nhặt như vậy.
"Thưa thầy" đột nhiên, Châu Kha Vũ hô lên khỏi chỗ ngồi của mình.
Giọng cậu xuất hiện rõ ràng và mạnh mẽ giữa tiếng ồn. Những người xung quanh lập tức im lặng, nhìn cậu. Oscar, người đang ngủ gật bên cạnh, cũng bị đánh thức. Châu Kha Vũ nhìn anh một cái, còn Doãn Hạo Vũ thì có chút lo lắng khi nhìn cậu.
Cậu chậm rãi nói, nhưng chỉ vào Oscar bên cạnh
"Lão sư, Vương Chính Hùng nói cậu ấy bị say xe, muốn cùng thầy đổi vị trí phía trước"
Nói xong liền duỗi chân ra và đá vào người bạn cùng phòng bên cạnh một cước, Oscar đau đớn không kìm được 'ngao' một tiếng. (thương anh Hùng)
"Thầy, người xem, thầy ơi, bây giờ anh ấy bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi"
Oscar vừa mới tỉnh dậy, bị Châu Kha Vũ làm cho kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu.
"Chú em, Châu Kha Vũ ngươi đang làm gì vậy? "
Châu Kha Vũ trầm giọng nói:" Huynh đệ, ngươi ngồi ở phía trước đi"
"Tại sao?"
"Đã quá muộn để giải thích, giang hồ cứu gấp"
"Tôi không..."
"Trang phục trong vương giả vinh diệu, ngươi tùy tiện chọn"
"Bên cạnh thầy ấy là người cố vấn của ta. Hôm qua..."
"Hai cái!"
"Thưa thầy!" Oscar giơ tay lên, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhìn Doãn Hạo Vũ, "Em bị say xe, muốn đổi lên phía trước ạ" (có ai say xe mà tươi thế chưa)
Xe buýt chạy trên đường cao tốc dần dần rời khỏi thành phố. Các học sinh trên xe buýt được chia thành tám nhóm và đi đến tám làng khác nhau.
Châu Kha Vũ và nhóm của cậu cách điểm đến một đoạn khá xa. Họ phải đi một con đường đất dài ra khỏi tỉnh lộ rồi vào thị trấn, trước trước sau sau mất hơn 3 giờ.
Các học sinh đã ngủ gật.
Doãn Hạo Vũ như ngồi trên đống gai nhọn, có thể cảm nhận được ánh mắt Châu Kha Vũ đang nhìn mình, nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, tự hỏi mình nên nói gì để giảm bớt sự bối rối, có nên nói một lời xin lỗi? Doãn Hạo Vũ nhìn xung quanh với lương tâm cắn rứt, những học sinh xung quanh anh đã ngủ đến bảy tám phần, một vài trong số họ vẫn còn thức chơi game với cái đầu đờ đẫn, sẽ không ai để ý đến anh.
Anh lo lắng nuốt nước miếng, lông mi dài rũ xuống, nhìn xuống tay Châu Kha Vũ bên cạnh, vươn ngón tay mảnh khảnh khều khều lòng bàn tay Châu Kha Vũ, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu, dùng khẩu hình nói 'Tôi sai rồi'. Nói xong, anh cố nén chặt miệng mình thành một chữ duy nhất, đảm bảo rằng biểu cảm của anh vừa đủ ngây thơ vừa đủ đáng thương.
Châu Kha Vũ nghiến chặt răng hàm, thật sự là ngứa ngáy, cậu đột nhiên nhận ra mình dường như bị người đàn ông này ăn thịt cho đến mất mạng rồi, cho dù anh có lỗi, cho dù sở hữu tất cả chân tướng, miễn là Doãn Hạo Vũ nhìn cậu nhướng mày ôn nhu, cậu liền mềm nhũn, nếu người này hành động giống như một con mèo, thì cái đuôi sau lưng cậu cho dù lập trường có vững chắc đến đâu cũng lập tức quơ trái quơ phải.
Như bây giờ Doãn Hạo Vũ thấy cậu vẫn còn vẻ mặt lạnh lùng nên nghiêng người, ghé vào tai cậu, thì thầm "Kha Vũ, tôi thật sự sai rồi. Tôi muốn cho em một bất ngờ. Tha thứ cho tôi, được không?" anh cố ý vừa nói vừa thổi khí tới, trước là vì sợ người khác nghe được, còn để cho mình mỗi lần nói đều ở bên tai Châu Kha Vũ thả nhẹ hơi thở, Châu Kha Vũ lỗ tai mẫn cảm, anh đã phát giác từ lâu. Được khí tức ấm áp xung quanh đột ngột tới, quả nhiên lỗ tai run lên không ngừng, Doãn Hạo Vũ hài lòng nhìn tai của cậu dần dần đỏ lên, lập tức vô tội kéo xa khoảng cách.
Trong khoảng khắc đó, đại não Châu Kha Vũ dường như tự bổ, phảng phất ngửi được mùi pheromone đào, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên ôn nhu lại ẩn nhẫn, chung quanh có nhiều người như vậy, hắn thật sự không dám đối với Doãn Hạo Vũ như thế nào, chỉ có thể duỗi tay ra sau lưng ôm eo của anh, nhân tiện, dùng đầu ngón tay nhéo thắt lưng phát tiết oán khí, Châu Kha Vũ xuống tay có chút nặng, anh nhịn đau không được khẽ hừ một tiếng.
Doãn Hạo Vũ vội vàng che miệng, kinh hãi ngồi thẳng người, cẩn thận liếc nhìn xung quanh, cũng may không có ai chú ý tới anh. Anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút hưng phấn xen lẫn sợ hãi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Châu Kha Vũ, đồi núi trập trùng ngoài cửa sổ tương phản với đồng tử trong trẻo dưới ánh mặt trời biến thành màu hổ phách, đường nét lông mày của cậu trông rất đặc biệt thanh tú.
Anh vừa muốn nói chuyện, đột nhiên hai mắt tối sầm, bên tai vang lên tiếng ù tai, xe buýt chạy vào đường hầm trong núi. Trong xe lập tức tối om, và chỉ có một ánh sáng đường hầm vụt qua.
Nhịp tim của Doãn Hạo Vũ bất giác hoảng loạn, anh cảm giác được trong bóng tối hương tuyết tùng của alpha đang đè ép tới đây, sau đó, một cảm giác ấm áp truyền ra từ môi anh, nụ hôn của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng mơn chớn, sau đó là cắn nhẹ.
Trong chiếc xe buýt đầy sinh viên, anh cùng cậu hôn môi.
Dây thần kinh trên toàn thân của Doãn Hạo Vũ lập tức xoắn lại, trái tim loạn nhịp theo từng đụng chạm ở môi, tất cả đều hỗn loạn. Bóng tối không rõ ràng đã phóng đại các giác quan của anh, làm cho sự mềm mại dây dưa dường như rõ ràng không gì sánh được. Đường hầm này thực sự rất dài, như thể thời gian đã bị đóng băng trong cuộc dây dưa của họ.
Nụ hôn của Châu Kha Vũ kết thúc ngay trước khi xe buýt ra khỏi đường hầm. Doãn Hạo Vũ mặt đỏ lên, giương mắt trừng hắn
"Nhiều người như vậy, em đừng có cáu kỉnh."
"Đừng lo lắng, sẽ không có người phát hiện" cậu trầm giọng nói.
Cậu nhìn dáng vẻ khó chịu của Doãn Hạo Vũ, đột nhiên tâm trạng cảm thấy tốt hơn, hệt như một cậu bé mới lớn, trêu chọc người mình thích, nở một nụ cười thành công. Cậu cởi chiếc áo khoác mỏng phủ lên tay anh, sau đó từ bên dưới thò vào, xoa nắn mu bàn tay, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ rồi nắm chặt.
Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, những người bên cạnh đều đã nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Dưới lớp áo khoác, Doãn Hạo Vũ xoay hướng lòng bàn tay của mình, ngón tay lướt qua ngón tay của alpha, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
_______________☀️_____________
Vài phút nữa là hết năm 2021 rồi, người đọc truyện vui vẻ
Happy New Year!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro