Chương 59
Kết thúc quá trình xăm hình vào khoảng chín giờ tối, bắt đầu từ lúc tan học, thực hiện trong vòng bốn tiếng. Chị Kinh dẫn Doãn Hạo Vũ đến trước một bức tường phủ vải đen, dùng máy ảnh SLR(*) chụp cho cậu, hai bên còn có hai ngọn đèn lớn, trông rất chuyên nghiệp.
(*) Máy ảnh phản xạ ống kính đơn, khác với dòng DSLR là dòng máy ảnh kỹ thuật số – thường được dùng phổ biến hơn hiện tại. Trong thời đại kỹ thuật số phát triển như bây giờ, SLR trở thành đồ sưu tầm, trưng bày của rất nhiều nhiếp ảnh gia.
Doãn Hạo Vũ quay lưng về phía ống kính, rất mất tự nhiên muốn che ngực nhưng cảm thấy làm vậy thì hơi buồn cười. Chị Kinh lại cực kỳ hưng phấn, miệng cứ bảo mảng da này đẹp thật, đúng là tác phẩm hoàn mỹ, mình đúng là thiên tài.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, hai người quay đầu lại nhìn, Châu Kha Vũ đang khoanh tay nhìn họ
"Đây là?"
Kinh Lâm trợn mắt:
"Em đừng có vờ vịt, tiệm này anh trai em mở em còn không rõ chắc? Chụp ảnh lưu giữ các thành phẩm là quy tắc cũ."
Châu Kha Vũ đi tới giường xăm cầm áo của Doãn Hạo Vũ lên đưa cho cậu:
"Không có quy tắc này, đừng nghe chị ấy nói."
Kinh Lâm sắp tức chết:
"Đâu có thấy mặt, như thế cũng không được sao? Bạn học này vẫn chưa nói mình không muốn chụp nhé."
Doãn Hạo Vũ nghe thấy liên quan đến mình túm áo nghĩ thầm, đương nhiên là cậu chọn bạn trai rồi! Cậu lắc đầu nói:
"Em không chụp đâu."
Nói xong, cậu lại áy náy nói với chị Kinh:
"Em xin lỗi."
Kinh Lâm thật sự không cam lòng, dụ dỗ thêm:
"Chị vốn định tính phí cho em ba tiếng thôi vì có quen Tiểu Châu, em cân nhắc thử xem, không chụp không có giảm giá nha."
Vậy mà Doãn Hạo Vũ dứt khoát cầm điện thoại lên chuyển khoản cho cô, âm thanh thông báo chuyển tiền vang lên, ván đã đóng thuyền. Kinh Lâm tức giận nhìn về phía Châu Kha Vũ, nói:
"Chẳng phải em cần đi làm sao? Sao còn ở đây hả?"
Châu Kha Vũ quan sát Doãn Hạo Vũ mặc áo, anh nhìn chằm chằm cậu tròng áo qua lưng rồi kéo xuống, tóc vểnh lên. Anh mỉm cười đi tới, vừa sửa tóc cho cậu vừa đáp:
"Đổi ca, muộn em mới đi."
Kinh Lâm không tán thành lắm:
"Lúc nào cũng làm khuya, hôm nay đừng có đi nữa, bảo anh trai em báo cho Thường Mục một tiếng. Người có làm bằng sắt cũng không chịu được như vậy, đúng không bạn học nhỏ?"
Bạn học nhỏ Doãn Hạo Vũ đang ló đầu ra để Châu Kha Vũ sửa tóc cho mình, nghe vậy bĩu môi nói:
"Cậu ấy cũng không nghe em."
Châu Kha Vũ sửa tóc xong cho cậu, tiện tay nhéo vành tai cậu, xoa nắn vành tai mềm mại man mát đến khi nó nóng lên khiến Doãn Hạo Vũ bịt hai tai nhìn anh bằng ánh mắt lên án. Lúc này anh mới không nhanh không chậm nói:
"Ai nói anh không nghe em?"
Kinh Lâm ở trong phòng xăm mà ngấy hết cả người, thật sự không nhìn nổi nữa:
"Đủ rồi đủ rồi, đi nhanh lên! Không đi là chị cũng gọi cái vị kia nhà chị đến phòng xăm đấy, cho cái mùi yêu đương chua loét này lan khắp phòng."
Doãn Hạo Vũ bị nói đến ngượng ngùng, bèn đi tìm cặp sách của mình:
"Đi thôi."
Châu Kha Vũ đòi xách giúp cậu nhưng cậu không cho, Doãn Hạo Vũ vừa mới có một anh bạn trai nên vẫn chưa kịp thích ứng. Sau khi xuống tầng hai người sóng vai nhau, lững thững đi bộ trên con phố huyên náo, cũng không nắm tay, bầu không khí vẫn cứ mập mờ như thế, giống như được bọc trong bong bóng màu hồng.
Phố đi bộ rất náo nhiệt vào buổi tối, có tốp học sinh vừa kết thúc giờ tự học buổi tối nên tụ tập ăn khuya, tiếng xào rau, tiếng hát vang vọng, tiếng rán bánh, tiếng trò chuyện, tất cả tạo nên một khung cảnh cực kỳ sôi nổi.
Quá nhiều người nên hai người họ không thể nắm tay, Doãn Hạo Vũ nhìn cánh tay buông thõng của Châu Kha Vũ, nghĩ có vẻ nắm sẽ rất thích, khi nào mới có thể nắm tay anh đây?
Cậu cứ theo đuổi dòng suy nghĩ miên man, còn trộm nhìn Châu Kha Vũ, ánh đèn neon màu đỏ rọi sáng sườn mặt dịu dàng của anh trong đêm tối, dường như cả người anh cũng phát sáng. Châu Kha Vũ cảm nhận được liền nhìn sang, Doãn Hạo Vũ vội vàng rời tầm mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Anh cười nói:
"Em trốn cái gì?"
Doãn Hạo Vũ không thừa nhận, cậu nhìn một quán trà sữa gần đó:
"Uống sữa lắc không?"
"Lại vị dâu tây? Chua lắm."
Doãn Hạo Vũ vừa định bắt bẻ chua chỗ nào, sau đó từng khung hình hiện lên trong đầu cậu như một thước phim. Châu Kha Vũ nhéo ngón tay cậu, buồn cười nhìn lướt qua môi cậu. Doãn Hạo Vũ lập tức đỏ mặt, im thin thít như người câm đến quán trà sữa. Doãn Hạo Vũ tự ý gọi cho cậu một ly trà sữa nóng ngọt ngào, không phải sữa lắc. Đầu cậu vẫn đang trong trạng thái xì khói, không có sức lực ngăn cản.
Đợi đến khi nâng trà sữa ngọt trong tay lên uống một ngụm, cuối cùng Doãn Hạo Vũ cũng tìm lại được trạng thái, muốn cất tiếng cười to, muốn khắp cả thiên hạ đều biết, cậu yêu rồi, người yêu cậu là Châu Kha Vũ.
Thế này có thể coi là Châu Kha Vũ tỏ tình với cậu đi, vậy có phải Châu Kha Vũ thích cậu trước không? Anh thích cậu từ bao giờ? Yêu thầm cậu bao lâu? Ôi chao người đàn ông tâm cơ này, chắc chắn đã phải lòng cậu từ lâu lắm rồi.
Doãn Hạo Vũ vừa nghĩ vừa thấy vô cùng hạnh phúc, miệng cứ tủm tỉm cười trộm mãi thôi, đến khi Châu Kha Vũ ra khỏi quán trà sữa, tay anh nắm chặt lấy tay cậu không buông mà cậu vẫn chẳng hề nhận ra, cậu được dắt đến trạm dừng taxi để đón xe.
Doãn Hạo Vũ tỉnh táo lại, hai người lên taxi, cậu vội nói:
"Đưa anh về nhà trước đã, bác tài, tới chung cư XX."
"Cuối cùng cũng hoàn hồn rồi à? Nghĩ gì mà cứ cười ngây ngô thế?"
Có người ngoài ở đây nên Doãn Hạo Vũ không dám nói, cậu cầm ly trà sữa sau đó lại nói:
"Vừa rồi anh nói em có thể quản anh, vậy tối nay anh ngoan ngoãn về đi ngủ đi."
Châu Kha Vũ dịu dàng đồng ý:
"Được."
Doãn Hạo Vũ có chút đắc ý, hất cao cằm lên:
"Sau này đều nghe em sao?"
Châu Kha Vũ lại không theo ý cậu
"Còn phải xem chuyện gì đã."
Doãn Hạo Vũ bị đả kích trở về nguyên hình
"Gì cơ... Chỉ nghe lần này thôi ư?"
Sau đó hai người đều không nói tiếp nữa, trong xe quá yên tĩnh, bác tài còn bật nhạc, cũng không thể ôm ấp nói lời ngon tiếng ngọt với nhau, đây đâu phải phong cách của một cặp tình nhân vừa mới quen nhau chưa nổi một ngày? Theo lý thuyết mà nói, hai người phải trong sáng thuần khiết một chút, ai ngờ Châu Kha Vũ hôn cậu trước, còn hôn đến là thô bạo điên cuồng, môi cậu sưng cả lên rồi.
Cậu lấy điện thoại ra gửi một đống nhãn dán cảm xúc cho Châu Kha Vũ, có người ngoài ở đây nên không thể nói chuyện, chỉ đành âm thầm nhắn tin trên WeChat thôi, tiện thể lướt lịch sử chat, kéo được nhiều hơn một chút rồi, có cảm giác thành tựu.
Châu Kha Vũ trả lời:
[Châu Kha Vũ : ?
Doãn Hạo Vũ: "Chị ấy biết chuyện của chúng ta rồi, anh không thấy à?"
Châu Kha Vũ: "Ừm."
Doãn Hạo Vũ: "Anh không thể trả lời nhiều chữ hơn được à? Ví dụ như Ừ hứ(*)?"
Châu Kha Vũ: "Ừ hứ."]
(Cái nết nhắn tin tức ghê)
(*) Châu Kha Vũ hay đáp là Ừm (嗯), còn cậu chê anh hay nói ngắn quá nên muốn anh nói từ Ừm hứm Ừ hứ (嗯呐) cho dài thêm, về cơ bản nghĩa như nhau, nhưng từ 嗯呐 thường dùng để thể hiện sự dễ thương và sắc thái thoải mái khi nói.
[Doãn Hạo Vũ: "... Không được, anh cứ nói ngắn gọn thế em vẫn chưa thể thích ứng được."]
Châu Kha Vũ cầm điện thoại muốn thở dài, Doãn Hạo Vũ lại mặt dày nhắn hỏi:
[Doãn Hạo Vũ : Anh khai thật đi, có phải anh yêu thầm em rất lâu rồi không? Hầyy em biết mà, làm gì có ai dẫn người mình mới gặp lần đầu tiên về nhà ăn mỳ chứ."]
Châu Kha Vũ không nói gì một lúc lâu, cũng không đánh chữ, bên kia lại hùng hổ nhắn dài cả tràng:
[Doãn Hạo Vũ: Chẳng trách sau đó anh vẫn luôn từ chối em, có phải anh sợ mất khống chế không?"
Châu Kha Vũ : "..."
Doãn Hạo Vũ: "Ba chấm là có ý gì?"
Châu Kha Vũ: "Ừ hứ, anh sợ anh không khống chế được."]
Doãn Hạo Vũ nhận được đáp án cảm thấy thẹn thùng quá, vốn không định trả lời đâu mà giờ cậu lại không nhịn được:
[Doãn Hạo Vũ: "Khụ khụ, anh chú ý một chút, đang trên xe taxi... Nhưng anh có thể âm thầm nắm tay em nha."]
Vừa mới nhắn xong cậu bèn chìa tay sang, còn lắc lắc trước mặt Châu Kha Vũ, chỉ lo anh không nhìn thấy tay cậu trong khoang xe tối om.
Sau một tiếng cười khẽ, tay Doãn Hạo Vũ được anh nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau, ngón cái của Châu Kha Vũ còn xoa vào lòng bàn tay cậu, khiến cả mảng da tê tê. Không đợi cậu khép bàn tay lại, tay cậu đã được anh giơ lên hôn một cái, vừa chạm vào là rời đi ngay, giống như bị điện giật, nửa người Doãn Hạo Vũ trở nên mềm nhũn.
Châu Kha Vũ khẽ giọng nói:
"Ngọt."
Được hôn lên mu bàn tay khiến Doãn Hạo Vũ vui như mở cờ trong bụng, thậm chí cậu còn muốn xuống xe cùng Châu Kha Vũ, tiễn bạn trai vào tận cửa nhà. Nửa người còn chưa thò ra khỏi xe đã bị ấn trở lại, Châu Kha Vũ nói:
"Ngoan nào, ngủ ngon."
Doãn Hạo Vũ trông mong nhìn anh:
"Em tiễn anh về nhà."
Châu Kha Vũ lại biến thành người đàn ông lạnh lùng vô tình, từ chối cậu chẳng nể nang:
"Đã làm xong hết bài tập chưa? Còn nhớ anh nói sẽ kiểm tra không?"
Đúng là bầu không khí chẳng có chút lãng mạn gì cả, Doãn Hạo Vũ nghĩ đến số bài thi mình mới làm được một nửa, giả vờ đáng thương nói:
"Anh nỡ lòng phạt em sao?" Em là bạn trai nhỏ của anh mà.
"Nỡ chứ, một trang không làm xong thì phạt thêm một trang nữa."
Anh đóng cửa xe lại, nói rất ngầu:
"Về đi thôi."
Tài xế khởi động xe, mãi cho đến khi Châu Kha Vũ không còn xuất hiện trong gương chiếu hậu nữa cậu mới nhớ đến chấn thương ở mắt cá chân của anh, trong cặp sách cậu còn chai xịt. Mặc dù nói với Trương Tinh Đặc mình sẽ nhịn không dâng đến cửa nữa, nhưng lúc tan học buổi trưa cậu vẫn đi mua. Cậu quên chưa đưa cho Châu Kha Vũ, vì thế cậu bảo tài xế quay xe.
Khi xe trở lại cửa chung cư, Doãn Hạo Vũ mở cửa xuống xe, chạy chậm vài bước mới tìm thấy bóng lưng Châu Kha Vũ. Người ban nãy còn tự nhiên cất bước trước mặt cậu, giờ đây lại tập tà tập tễnh, từng bước chân đi rất chậm. Bây giờ Doãn Hạo Vũ mới tỉnh ngộ, hóa ra vừa nãy Châu Kha Vũ luôn cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt cậu. Trong lòng cậu xót xa, cũng không mở miệng gọi anh, chỉ dõi mắt nhìn Châu Kha Vũ vào chung cư rồi mới quay trở lại xe.
Cậu biết Châu Kha Vũ bị thương, biết nguyên nhân anh vờ tỏ ra bình thường trước mặt mình, dù gắng gượng khó khăn biết bao nhưng vẫn nhất quyết không chịu cho cậu tiễn anh về cửa nhà. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, lòng tự trọng cao một cách khó hiểu. Nhưng lần này Doãn Hạo Vũ có thể hiểu được, bởi vì không ai mong muốn sẽ phơi bày dáng vẻ chật vật của bản thân trước mặt người mình thích cả.
Thực ra cậu muốn nói với Châu Kha Vũ, cho dù anh có bộc lộ sự yếu đuối của mình, cậu sẽ không ghét mà chỉ càng thương, càng thích và càng yêu anh hơn.
Cậu cầm điện thoại lướt lại lịch sử chat ban nãy, mặc dù hình dung bằng cách này có vẻ buồn cười, cũng không công bằng với Hạ Phù, nhưng cậu luôn cảm thấy anh là mối tình đầu của mình, lần đầu tiên trong đời cậu thích một người đến vậy.
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ Doãn Hạo Vũ đã dậy rồi. Cậu ôm điện thoại cuộn mình trên giường, ngọt ngào nhắn tin WeChat:
"Em đến trường cùng anh được không?"
Châu Kha Vũ trả lời rất nhanh, còn chụp ảnh bà ngoại:
"Anh đến bệnh viện rồi, muộn mới đến trường, em cứ đi trước đi."
"Em đến bệnh viện đón anh nhé? Chúng ta cùng ăn sáng."
"Không cần đâu, anh bị muộn rồi."
"Em cũng không sợ đến muộn."
Châu Kha Vũ hết cách với cậu, chỉ đành nói:
"Em tới đi, mặc nhiều áo vào buổi sáng lạnh lắm."
Doãn Hạo Vũ cười híp mắt buông điện thoại xuống, cuộn người trong chăn lăn một vòng rồi chậm rãi xoay người. Tình yêu có thể khiến con người ta chiến thắng được cơn buồn ngủ, cậu lẩm bẩm câu này trong lòng, cảm thấy mình mới yêu đương thôi mà đã trở thành thi nhân được rồi.
Cậu hân hoan đánh răng rửa mặt, sửa sang đầu tóc gần nửa tiếng, lại chọn một chiếc áo khoác khá phong cách từ bên trong tủ quần áo, khoác ra bên ngoài áo đồng phục, xuống nhà bỏ từng món ăn sáng mà thím Trương làm vào trong hộp cơm.
Thím Trương vội la lên:
"Cậu chủ, bữa sáng nên ăn ở nhà, ăn nguội sẽ không ngon. Cậu không cố gắng ăn sẽ lại hạ đường huyết đấy."
Doãn Hạo Vũ nhét một miếng sủi cảo vào miệng đối phó:
"Ăn rồi ăn rồi, mấy món khác đóng gói lại. Cháu phải đến trường sớm đây, chú Trương đã đến chưa?"
Thím Trương nói:
"Để tôi gọi anh ấy giúp cậu, ăn từ từ thôi, gấp cái gì!"
Doãn Hạo Vũ càn quét một lượt bữa sáng trên bàn, đi bỏ hai chai sữa vào trong lò vi sóng rồi cất vào trong chiếc túi vải nhạt màu. Chiếc túi ấy là do thím Trương tự làm, trên bề mặt còn thêu hoa nhí. Doãn Hạo Vũ vuốt ve bông hoa, nhớ đến bộ kim chỉ hình hoa của Châu Kha Vũ thì thấy buồn cười. Cái này có tính là cặp đôi yêu nhau cùng phong cách trá hình không?
Yêu đương khiến mạch não con người ta trở nên thiếu logic, bây giờ Doãn Hạo Vũ nhìn thấy hai con chim đang bay trên đường cũng có thể liên tưởng đến cậu và Châu Kha Vũ. Anh chàng đẹp trai Doãn Hạo Vũ vốn ăn diện theo phong cách preppy(*), bây giờ tay trái xách hộp cơm nhiều tầng, tay phải xách túi hoa nhí, trông hình tượng xuống cấp vô cùng. Thế nhưng cậu mặc kệ, cậu muốn Châu Kha Vũ phải ăn nhiều lên, buổi tối chờ anh đến dạy kèm còn bảo thím Trương ninh thêm một nồi móng giò heo để bồi bổ chân.
(*) Một thuật ngữ trong lịch sử được sử dụng để mô tả tiểu văn hóa gồm những thanh niên thuộc tầng lớp thượng lưu sinh ra ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Phong cách thời trang này cũng có một số nét đặc trưng, được lấy nguồn cảm hứng từ cách ăn mặc của những học sinh, sinh viên giàu có trong xã hội và Ivy League – top 8 trường Đại học hàng đầu thế giới như Harvard, Princeton, Yale,...
Lên xe cậu bảo chú Trương đưa đến bệnh viện. Chú Trương là người trầm lặng ít nói, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, công việc chính của ông là đưa đón Doãn Hạo Vũ. Nghe thấy yêu cầu ngoài ý muốn của cậu, ông cũng không nói gì thêm. Sau khi xuống xe, Doãn Hạo Vũ nói với chú Trương:
"Chú đi ăn sáng đi, khi nào ra cháu sẽ gọi cho chú."
Chú Trương đỡ tay lái gật đầu.
Buổi sáng ở bệnh viện rất lạnh lẽo, sắc trời xanh thẳm, hành lang yên tĩnh, đèn led nhấp nháy, giống như cảnh phim ma ngoài hiện thực.
Doãn Hạo Vũ cầm điện thoại của mình, vốn định cầu cứu bạn trai nhưng nghĩ đến Châu Kha Vũ đang què nửa chân thì vẫn kiên cường tự tìm được phòng bệnh, đẩy cửa ra định chào bà ngoại một câu thật nhiệt tình.
Vậy mà bà ngoại lại ngủ mất rồi, gặp phụ huynh thất bại. Châu Kha Vũ dém góc chăn cho bà ngoại, mỉm cười với cậu, giơ tay lên gọi cậu qua rồi nhéo mặt cậu, sau đó hôn "chốc" một tiếng lên môi cậu:
"Hôm nay mặc đẹp thế này để gọi mời ai đây?"
Doãn Hạo Vũ nín thở lườm Châu Kha Vũ, dùng ánh mắt ra hiệu: Sao anh có thể trêu em trước mặt bà ngoại?
Giọng Châu Kha Vũ vốn đã trầm thấp, bây giờ còn nói ra khỏi miệng:
"Ngủ rồi."
Quả nhiên, bà ngoại phát ra tiếng ngáy khe khẽ, ngủ rất say.
Châu Kha Vũ định đỡ đồ trong tay cậu, Doãn Hạo Vũ không chịu, anh đành phải dẫn cậu ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại rồi nói:
"Ra căng tin ăn nhé?"
Doãn Hạo Vũ gật đầu sau đó chìa tay ra, Châu Kha Vũ ngẩn người, tưởng cậu muốn nắm tay, kết quả anh vừa mới nắm lấy tay cậu thì đã bị cậu giãy ra. Cơ thể ấm áp kia rướn lên dựa tới, ôm lấy cánh tay anh.
Doãn Hạo Vũ ngó nghiêng xung quanh, rất tốt, không có ai! Cậu kiễng chân hôn lên má Châu Kha Vũ một cái:
"Chào buổi sáng Châu lão sư, bạn học Doãn của anh hôm nay đến làm gậy nhỏ cho anh đây."
Châu Kha Vũ ngẩn ra, mãi mới bật cười rồi nói:
"Nói linh tinh gì đó?"
"Linh tinh đâu, anh mới bị trật chân có mấy hôm, bị thương nặng có khi phải mất cả trăm ngày để hồi phục ấy. Anh cũng không phải siêu nhân, sao có thể khỏe nhanh như thế được?"
Cậu tưởng Châu Kha Vũ sẽ bướng bỉnh không chịu, đang suy nghĩ phải dùng thân phận bạn trai ép anh một chút thì cảm nhận Châu Kha Vũ rút cánh tay ra khỏi tay mình, sau đó khoác lên bả vai cậu ôm cậu vào trong ngực.
Cả người Doãn Hạo Vũ dựa vào lồng ngực Châu Kha Vũ, cậu còn cảm giác anh tì cằm lên tóc cậu cọ cọ, anh nói:
"Phải đỡ thế này này, gậy nhỏ."
Thế này nào có giống đỡ mà phải là ôm. Châu Kha Vũ vẫn giành lấy đồ trong tay cậu, xách bằng một tay. Không chờ Doãn Hạo Vũ kháng nghị, anh ra lệnh cho tay phải đang để không của cậu:
"Đặt tay lên eo anh."
"Hả?"
"Không muốn dìu anh à?"
Anh nhìn chằm chằm vào cần cổ dần ửng hồng của Doãn Hạo Vũ rồi lại nói tiếp:
"Tay em chỉ cần ôm eo anh thôi, không cần phải làm gì khác."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro