04
Bên ngoài trại tị nạn, một cơn gió lạnh xé qua các con phố hoang tàn kéo theo những hạt tuyết nặng trĩu rơi xuống mái nhà và đống đổ nát. Trong không gian tĩnh lặng ấy, Lee Sanghyeok từng bước di chuyển như một bóng ma không tiếng động, đôi mắt anh lạnh lùng sắc bén quét khắp mọi góc khuất tối mù mà những người khác không nhìn thấy. Từng bước chân, từng cử động đều được luyện tập qua hàng năm tháng sống sót trong môi trường khắc nghiệt, anh không cần la hét, không cần ánh sáng, chỉ cần cảm nhận và phản ứng.
Một con quái vật băng biến dị do ánh sáng mặt trời suy giảm và sự đột biến gen lặng lẽ lao ra từ một con hẻm, cái mồm dài cùng hàm răng sắc nhọn đóng băng, cặp mắt phát sáng đỏ rực. Những người sống sót thường chết chỉ trong vài giây khi gặp loại sinh vật này. Nhưng Sanghyeok thì khác, anh không hề chậm chạp, chỉ đơn giản với một cú nhảy và một nhát chém chuẩn xác bằng lưỡi dao hợp kim đặc biệt, sinh vật kia đã gục xuống mà không kịp phát ra tiếng kêu.
Anh thở nhẹ, mắt vẫn hướng về phía trại tị nạn. Những người khác không hề nhìn thấy, nhưng anh biết vẫn có người đang quan sát từ xa. Đây là cách Sanghyeok sống — âm thầm bảo vệ, sẵn sàng hy sinh mặc kệ việc có ai biết về sự hy sinh lặng lẽ đó hay không. Anh chưa từng tiết lộ lý do thật sự vì sao bản thân lại ôm lấy những việc đối đầu nguy hiểm này, nhưng một phần sự thật vẫn tồn tại trong ký ức. Tổ chức mà anh từng tham gia, tổ chức nghiên cứu lõi Trái Đất đã có những kế hoạch mà ngay cả nhân loại cũng không được phép biết đến, bí mật sẽ chôn vùi cùng sự sống và không bao giờ được tiết lộ.
Sanghyeok dừng lại trước một bức tường không còn nguyên vẹn, nơi cánh cửa hầm nghiên cứu cũ đang bị băng chặn. Anh chạm tay vào băng cảm nhận kết cấu tinh thể, rung động yếu ớt từ sâu bên dưới. Họ đã từng nghiên cứu năng lượng lõi Trái Đất, nhưng có một bí mật mà tổ chức quyết liệt giữ kín, thiết bị cổ đại không chỉ là nguồn năng lượng mà còn là “công cụ reset” — khả năng tái lập sự sống hoặc xoá sổ một phần nhân loại. Chính vì biết điều này nên Sanghyeok đã rời bỏ tổ chức, chọn đi theo con đường sống sót một mình, giấu nhẹm bí mật này trong lòng tránh để bất kỳ ai lợi dụng.
Một đợt gió mạnh thổi qua, kéo theo tuyết và mảnh kim loại rơi từ mái xưởng xuống. Sanghyeok khẽ nhún vai rồi bước nhanh, cơ thể lướt qua những bóng đen mà sinh vật băng có thể ẩn náu. Anh vẫn luôn đi xung quanh, quan sát trại tị nạn từ xa. Trong đêm lạnh, những ánh sáng nhỏ bé nhấp nháy từ các thiết bị phát sáng cuối cùng có thể hoạt động, chiếu lên tường bóng người mờ ảo. Sanghyeok có thể thấy được sự sống yếu ớt của người dân trong trại tị nạn, cũng thấy được có những người cố gắng nắm lấy sự sống ấy. Cũng có người không màng thế sự, không biết sợ hãi là gì mà đâm đầu vào tìm kiếm lời đáp bản thân mong muốn.
Sanghyeok lặng lẽ đến gần, lặng lẽ quan sát mà chẳng ai phát hiện ra. Trong ký ức, anh nhớ lại những buổi huấn luyện, những trận thử nghiệm với thiết bị, và cả những tình huống sống còn mà chỉ một quyết định sai lầm cũng có thể xoá sổ mọi thứ. Anh hiểu rằng nếu nhóm người không ngại thách thức này muốn sống sót và đến được lõi Trái Đất, họ không phải chỉ cần có lòng dũng cảm mà còn cần phải có nhiều hơn thế nữa — họ sẽ cần trí thông minh, kỷ luật và sự hy sinh. Những thứ mà anh đã từng trải qua, anh biết không phải ai cũng có thể chịu đựng.
Một tiếng động nhỏ vang lên gần đó, Sanghyeok nhấc mắt nhìn thấy một sinh vật băng tiến gần trại. Anh nín thở, cơ thể căng như dây cung rồi tung ra một loạt đòn nhanh như chớp, sinh vật gục xuống khiến lớp băng vụn trên người nó tan vỡ rơi xuống đất. Không ai ở trại nhận ra, nhưng hành động này đã cứu sống không ít người đang trú ẩn gần đó. Anh không nói lời nào, bóng dáng lặng lẽ rút lui về phía các tòa nhà đổ nát, biến mất trong màn tuyết dày đặc.
Khi đêm tĩnh lặng hơn, Sanghyeok ngồi xuống trên một tảng đá, tay chống cằm, ánh mắt xa xăm. Anh nghĩ về con đường phía trước và sự thật mà một ngày nào đó phải tiết lộ. Anh biết rằng một khi bí mật về việc reset bị lộ ra, mọi quyết định đều sẽ trở nên sống còn. Nhưng lúc này, anh chỉ giữ kín trong lòng, âm thầm bảo vệ người dân khỏi mọi nguy hiểm trước mắt.
Trong bóng tối dưới bầu trời xám xịt, mặt trời lại tiếp tục mờ thêm một chút. Nhưng ở sâu dưới lớp đất lạnh lẽo, một nhịp rung kỳ lạ vang lên, như muốn nói với Sanghyeok: Con đường phía trước nguy hiểm, nhưng cần người như cậu.
Anh nắm chặt tay, đứng dậy bước đi giữa tuyết và đống băng đổ nát. Hành trình đã bắt đầu, và anh — người sống sót biết quá nhiều — sẽ là bức tường chắn cho những người còn lại, bất kể điều gì đang chờ đợi trong lòng đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro