Phi Nhung ngoan anh Thương
Phi Nhung giật mình nhìn điện thoại trong tay mình mỉm cười. Cuộc gọi vừa kết thúc. Hoá ra, khi cô ngủ quên anh vẫn giữ như vậy.
Cô đi vào trong rửa mặt, cũng sắp đến giờ tan làm rồi.
Vừa bước ra, cô mở điện thoại lên xem. Đến tận ba cuộc gọi nhỡ từ mẹ. Cô lo lắng, ấn gọi lại.
Rất nhanh bên kia đã nghe máy. Giọng bà có chút buồn bã.
[Tiểu Nhung! Mẹ muốn gặp con có được không?]
Phi Nhung nhíu mày.
- Mẹ sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
[Tối nay, mẹ và em con phải trở về nhà Nên mẹ muốn gặp con ăn bữa cơm tạm biệt. Có thể lâu lắm mới có thể gặp lại con.]
Phi Nhung siết chặt điện thoại trong tay.
- Được! Mẹ nhắn địa chỉ sang cho con. Con sẽ đến ngay.
[...]
Cuộc gọi kết thúc, Phi Nhung nhìn địa chỉ mím môi. Mới gặp lại mẹ vậy mà sắp phải rời xa nữa rồi. Cô lấy chiếc túi xách bước ra ngoài.
Vừa đến cổng, cô nhìn thấy Tô An Kiều bước ra khỏi phòng nhân sự.
- Tô An Kiều sao lại xuất hiện ở đây?
Nhưng cô cũng không mấy bận tâm, bước lên xe.
[...]
Vừa bước khỏi xe, đi vào trong.
Mẹ cô đang ngồi cùng Trần Tiểu Linh.
Vừa trông thấy cô, bà liền đứng dậy.
- Con đến rồi.
Phi Nhung đi đến ôm bà.
- Mẹ sao lại gấp gáp như vậy. Con có thể giúp gì cho mẹ không?
Lời nói của cô khiến bà không tự nhiên nhìn xuống Trần Tiểu Linh.
- Không cần đâu. Chỉ một chút việc riêng thôi. Ngồi xuống đi.
- Vâng!
Món ăn rất nhanh đã mang ra.
Bà gấp rất nhiều món ăn vào chén cô dịu giọng.
- Ăn nhiều vào.
- Cám ơn mẹ.
Tất nhiên, cô sẽ không nghi ngờ gì.
Hai người nhìn nhau khi thấy Phi Nhung cho thức ăn vào miệng.
Trần Tiểu Linh nhếch môi. Ăn cho no vào. Rồi xem cô còn ăn nổi nữa không.
[...]
Mạnh Quỳnh đến QN nhưng lại không có cô. Bảo vệ chỉ nói thấy cô gấp gáp rời khỏi.
Anh muốn cho cô sự bất ngờ nhưng giờ đến anh lo lắng rồi.
Lấy điện thoại ra gọi đi.
Bên kia.
Phi Nhung cảm giác có hơi buồn ngủ, đầu hơi choáng. Cố gắng mở mắt ra để lấy điện thoại.
Nhưng lại bị Trần Tiểu Linh giữ lại.
Điện thoại rơi xuống nền gạch. Phi Nhung muốn đưa tay nhặt lên nhưng không thể.Cô mơ mơ hồ hồ gục xuống bàn. Cô vẫn chưa hoàn toàn mất bất tri thức .Đã xảy ra chuyện gì, sao mình không còn sức lực gì cả.
- Chắc nó đã ngắm thuốc rồi. Giờ phải làm sao đây?
Lại nghe giọng người mẹ mà cô tin tưởng thốt lên những lời khiến tim cô rất đau. Nước mắt cô rơi xuống.
- Mẹ giúp con đưa nó đến khách sạn A đi. Rồi sao đó chúng ta cứ chờ kết quả là được.
-;Nhưng... Có ổn không?
- Mẹ đừng lo. Con đã sắp xếp cả rồi. Cảnh nó được đàn ông chăm sóc sẽ vô cùng sắc nét. Con sẽ cho người gửi cho anh ấy xem. Đến lúc đó, xem nó còn mặt mũi gì để gặp Louis. Anh ấy chỉ có thể là của con.
Điện thoại vẫn hiện lên cuộc gọi. Nhưng họ không thể nào làm gì được đành cất vào trong túi xách mặc cho nó reo lên.
Hai người bịt kín mặt, đỡ lấy cô ra ngoài.
[...]
L
Mạnh Quỳnh nhíu mày nhìn vị trí của cô rõ ràng đang di chuyển. Rồi mất hết tín hiệu.
- Mẹ kiếp!
Tiêu Quang vừa nhận được lệnh liền cho người truy xuất camera tất cả đoạn đường không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa nhìn thấy boss nhà mình chưa kịp kinh ngạc đã bị doạ sợ đến nơi rồi.
Cuối cùng cũng tìm đến chiếc xe mà cô đã lên trước đó.
Mạnh Quỳnh tóm lấy áo tên tài xế, lạnh giọng.
- Phi Nhung ở đâu?
Người đàn ông nuốt nước bọt lắp bắp. Người gì mà đáng sợ như vậy. Ông ta rung rẩy chỉ đến căn phòng ăn mà trước đó cô đã vào.
Bị ném sang một bên.
Mạnh Quỳnh cùng Tiêu Quang bước vào trong. Những người còn lại ở bên ngoài chờ.Ai cũng nuốt nước bọt nhìn nhau. Vào nhà hàng sao lại sát khí như vậy.Đạp cửa đi vào trong.Mạnh Quỳnh tóm lấy cổ áo tên quản lý.
- Người đâu?
Ông ta nuốt nước bọt.
- Vừa, vừa rồi ở trong này mà. Tôi... Tôi, tôi sẽ cho người xem lại camera. Quỳnh tổng bước giận.
Mạnh Quỳnh vuốt tóc lên. Muốn chết mà... Tôi sẽ cho tất cả cùng chết một lượt.
Tiêu Quang chưa bao giờ thấy boss nhà mình như vậy cả. Phu nhân hiền lành như vậy ai lại muốn hãm hại cô ấy chứ.
Hình ảnh mờ không rõ ràng nhưng Phi Nhung không còn tỉnh táo.
- Boss! Chuyện này...
Mạnh Quỳnh bước ra ngoài. Vừa lên xe đã tìm được vị trí hai người đã đưa Phi Nhung đi.
Tiêu Quang bên cạnh cũng toát mồ hôi.
- Boss! Phu nhân hiền lành như vậy sẽ không sao. Sẽ sớm tìm được phu nhân thôi.
Mạnh Quỳnh cố gắng bình tĩnh.Rất nhanh, một vài hình ảnh có liên quan đã được gửi đến.
- Boss Quỳnh!
Mạnh Quỳnh nhíu mày. Tay anh siết chặt lại.
- Lái nhanh lên.
- Vâng!
Tăng hết công suất. Với hy vọng sẽ không đến muộn. Nếu phu nhân thật sự xảy ra chuyện không biết boss sẽ nổi điên thế nào.
Mạnh Quỳnh thật sự rất sợ... Lần đầu tiên, anh sợ như vậy. Nếu như anh chậm một bước, Tiểu Nhung của anh sẽ ra sao đây.Phi Nhung bị mang đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Hai mẹ con đặt cô lên giường.
Trần Tiểu Linh lấy điện thoại ra gọi đi.
- Xong rồi. Anh đến đi. Quay thật tỉ mỉ vào. Khi xong việc gửi sang cho tôi.
Tắt máy, cô ta cười khuẩy.
Lâm Tú Quyên nhìn Phi Nhung nằm trên giường mím môi. Xin lỗi con Phi Nhung. Sau này, mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.
Trần Tiểu Linh kéo tay bà.
- Đi thôi mẹ. Đừng để người ta trông thấy.
- Ừm!
Hai người rời khỏi căn phòng .Cánh cửa khép lại.
Phi Nhung mơ mơ hồ hồ chẳng còn sức lực gì. Cố gắng mở mắt nhưng lại không thể. Tại sao lại đối xử với con như vậy?
[...]
Khách sạn A.
Hà Duy nhìn căn phòng trước mặt cười nham nhở. Nghĩ đến cảm giác mơn trớn trên người cô thôi là hắn ta đã phấn khích rồi. Rồi xem, cô có thể hạnh phúc được không. Dám xem thường tôi.Quan sát xung quanh xác định không có ai.
Hắn ta mở cửa bước vào.
Phi mơ nằm trên giường vô cùng an tĩnh. Kiểu như mặc cho anh ta dày vò vậy.
Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, liếm môi. Anh ta tiến lại gần bò lên giường.
Anh ta đưa tay ra bắt đầu cởi áo cô ra.
- Phi Nhung ơi Phi Nhung! Không biết khi cô tỉnh dậy biết mình đã bị tôi chơi đến mức... Không biết, cô sẽ thế nào đây.*Giọng cười ghê tởm vang lên*
Giật mạnh chiếc áo mỏng bên ngoài ném sang một bên.Tay vừa định chạm vào ngực cô bị một tiếng động làm khựng lại.
Chưa kịp phản ứng đã bị ai đó tóm lấy cổ áo ném xuống nền gạch.
- Ai...
Lời vừa thốt lên liền biến mất. Giọng anh ta rung rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi nuốt nước bọt.
Chồng của Phi Nhung không phải là... Sao có thể.
Mạnh Quỳnh không một động tác thừa lấy áo phủ lên người cô. Quay lại ánh mắt lạnh lẽo, tay siết chặt lại.
- Xem thường lời nói của tôi. Hôm nay, tôi sẽ cho anh biết.*Vừa dứt lời. Mặt Hà Duy đã ăn trọn từng cú đấm. Máu trào ra trong khoang miệng*
Anh tóm lấy tóc Hà Duy lạnh giọng.
- Tay nào chạm vào cô ấy.
Hà Duy rung rẩy, miệng không ngừng chảy máu.
- Nói!
Hà Duy sợ hãi đưa tay phải mình vừa cởi áo cô ra.Âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên.
- A... Tay... Đau... Đau quá... A... Tôi,
chưa chạm được, a... Làm ơn, tay tôi...
Mạnh Quỳnh giẫm lên, ánh mắt lạnh lẽo như thần chết đòi mạng.
Tiêu Quang vừa chạy vào cũng đứng hình. Boss ôn nhu thật sự biết đánh người. Mà còn ra tay tàn nhẫn không một động tác thừa.
Hà Duy bị đánh đến không có sức phản kháng, tay thì...Tiêu Quang thấy vậy liền ngăn cản.
- Boss Quỳnh! Đưa phu nhân về trước. Chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết.
Mạnh Quỳnh dừng lại ném anh ta ra một bên.Tiêu Quang vội vàng lấy khăn.
Mạnh Quỳnh lau sạch sẽ vết máu trên tay mình ném xuống bên cạnh Hà Duy.
- Phế nó! Từ nay muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Vâng!
Mạnh Quỳnh đi đến bên mép giường cúi xuống bế cô lên, dịu dàng.
- Anh ở đây.
Dù biết cô không thể nghe thấy nhưng anh vẫn nói.
***
Phi Nhung mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, hoảng loạn kiểm tra cơ thể mình.Lúc còn mơ màng cô đã nghe họ muốn.Nhưng nơi này...Cánh cửa mở ra.
Phi Nhung hốt hoảng ôm lấy cơ thể mình rung lên.
- Đừng qua đây! Đừng qua đây!
Cô ném chiếc gối về phía cửa.
- Là anh!
Nghe giọng nói quen thuộc ấm áp, nước mắt cô nhoè đi.Một giây sau, cô ngẩng mặt nhìn thấy người bước vào thì sững sờ đến quên cả phản ứng. Mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân dài thẳng tắp ấy.
Mạnh Quỳnh ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng. Rồi dỗ cho bé nhà nín chứ mà để chắc khóc trôi Mạnh Quỳnh đi mất
- Không sao rồi. Bé Nhung ngoan anh thương...Anh xin lỗi! Anh không bảo vệ tốt cho em.
Phi Nhung áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh... Cuối cùng, cô cũng bật khóc ôm chặt lấy anh.
- Ông xã! Em... Họ muốn, em... Hức...
- Không sao cả. Qua rồi.
Giọng cô nghẹn ngào.
- Tại sao, tại sao lại đối xử với em như vậy. Em đã làm gì sai. Hức...
Niềm vui hạnh phúc của cô khi gặp lại mẹ mình. Tất cả, chỉ là sự giả dối.Cô ngẩng mặt đẫm lệ nhìn anh.
- Em...
Anh lau khoé mắt cô.
- Ngoan! Em còn có anh. Chỉ cần anh còn một hơi thở cũng sẽ là điểm tựa cho em. Mãi như vậy.
Phi Nhung mím chặt môi gật đầu. Anh chính là nhà... Nơi bình yên nhất.
Hít sâu một hơi, áp xuống tiếng nấc nghẹn ngào. Cô sờ soạng lên chân anh.
- Chân anh... Có phải em bị hoa mắt không?
Vừa rồi cô nhìn thấy anh đi về phía mình. Có phải là thật không?
Mạnh Quỳnh xoa xoa má cô.
- Là thật. Em xem!
Anh đứng dậy.
Phi Nhung chưa bao giờ dám nghĩ đến việc này... Thay vào giọt nước mắt sợ hãi, đau khổ. Giờ đây, cô khóc vì hạnh phúc. Cô ôm ngang eo anh.
- Mạnh Quỳnh! Anh khỏe lại rồi. Khoẻ lại rồi.
Mạnh Quỳnh vuốt mái tóc cô dịu dàng
- Muốn cho em niềm vui bất ngờ. Lại khiến em gặp nguy hiểm. Là anh không tốt.
Phi Nhung lắc đầu.
- Em không sợ... Em biết anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em.
Mạnh Quỳnh nắm lấy tay đang ôm eo mình ra khụy xuống giường.
Áp lên môi cô.
[...]
Sau tất cả việc mình đã làm. Đến lúc, những người đó phải trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro