Chương 23: Kết thúc.

" Cậu là ai vậy?." Câu nói cất lên như xé tim cậu làm hai mảnh, vốn nó đã chẳng còn lành lặn nay lại bị một mũi dao sắc nhọn đâm vào khiến nó rách toạc ra. Hắn thật sự đã quên cậu rồi sao?.

" Anh...anh không nhớ ra tôi à?." Nani kinh ngạc đến phát hoảng, cậu chính là người đưa ra quyết định rời đi khi hắn quên mình, nhưng giờ đây lại chẳng thể chấp nhận nó. Thầm cầu mong nó chỉ là cơn ác mộng do sự mệt mỏi của cậu tạo thành.

" Tôi....."

" Anh không nhớ tôi thật sao Dew?." Thân ảnh nhuốm máu đứng như trời trồng ở đó, hình ảnh máu me đáng lí ra người ta phải hoảng sợ khi nhìn vào, nhưng giờ đây chỉ thấy sự đau lòng. Phải chăng món nợ tình kiếp trước đến đây là đã trả đủ?.

" Tôi đau đầu quá." Dew ôm đầu than đau, cậu liền chạy tới xem xét. Có lẽ câu hỏi của cậu đã động đến thần kinh của hắn.

" Anh không sao chứ? Để tôi gọi bác sĩ cho anh nhé." Nani tính chạy đi gọi bác sĩ nhưng bị hắn kéo lại, hành động nhanh chóng khiến cậu khó lòng mà phản xạ kịp. Hắn vùi đầu vào eo cậu mà dụi dụi, tay siết chặt eo giam cậu trong vòng tay to lớn.

" Anh...anh làm sao vậy?. Anh có nhớ tôi là ai không thế?."

" Làm sao mà quên được, em là vợ tôi mà. Nani Hirunkit Changkham." Lời hắn nói như chọc tức cậu, phút trước còn hỏi cậu là ai giờ lại nói rằng không quên, hắn là đang ghẹo gan cậu à?.

" Anh cút ra cho tôi. Nhớ sao không nói mà còn giả gà giả vịt?." Nani thẳng tay đẩy Dew ra, hắn lại bày ra vẻ mặt uất ức mà nói.

" Tại tôi muốn thử em thôi mà." Có lẽ do ngủ nhiều nên tính hắn cũng có chút thay đổi, nhìn hắn bây giờ giống trẻ con quá chẳng còn hình ảnh băng hà ngày trước. Nhìn thế này nói hắn hai lăm tuổi chắc chẳng ai tin.

" Thử? Thử gì?."

" Thử xem em sẽ phản ứng ra sao."

" Đem cảm xúc của tôi ra đùa giỡn anh vui lắm à?. Anh vui lắm hay sao?." Cậu ấm ức nói với hắn, hai hàng lệ cũng lăn dài trên gò má. Cậu suýt nữa đã tin hắn không nhớ ra mình, vậy mà cuối cùng chỉ là trò đùa của hắn.

" Ấy, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Ngoan không khóc nhé." Hắn lại kéo cậu vào lòng mà an ủi, xoa xoa đầu cậu rồi khẽ hôn lên đấy vài cái. Ngày hắn ngã xuống cậu cũng khóc đến khi hắn tỉnh dậy cậu cũng khóc, hắn làm cậu khóc nhiều quá rồi.

" Anh có biết tôi đợi lâu lắm không? Tôi mệt lắm anh biết không? Tôi mệt lắm Dew à." Bao nhiêu đau khổ, mệt mỏi giờ đây đã được cậu trút ra hết. Nằm trong lòng người mình yêu mà kể khổ, hắn lắng nghe hết tất cả, cậu nói nhiều đến mức nào hắn cũng lắng nghe. Em bé của hắn đã chịu khổ quá nhiều rồi.

" Em biết gì không?, em thật sự rất giỏi đấy. Không có tôi em vẫn xử lí ổn thỏa mọi việc, từ công việc đến cả gia đình và đặc biệt là em không rời bỏ tôi." Mình hắn giỏi lắm, so với độ tuổi người khác vẫn còn đang đi học thì cậu đã bắt đầu nắm trong tay một chuỗi kinh doanh lớn nhất nhì đất Thái. Một người từng chỉ là cậu nhóc cấp ba ham chơi nay đã là một chủ tịch sáng giá. Nhưng cũng chính cái sự giỏi giang, trưởng thành ấy đã tước đi nụ cười trong sáng thời ấy, vùi lấp cậu vào tận cùng của bể đời khổ cực.

" Tôi không giỏi như anh nói đâu, họ chỉ trích tôi nhiều lắm." Thoát khỏi vòng tay ấy, lau đi giọt nước mắt vẫn còn đang thừa trên má.

" Ai chỉ trích em?." Hắn vuốt má cậu mà cưng chiều. Vừa mới tỉnh, mới ôm hôn vợ có một chút mà lại nhận được tin vợ bị chỉ trích. Lòng hắn nóng rang hết cả lên, nóng vì sự tức giận đang bùng cháy trong người. Trong suốt quãng thời gian không có hắn, đã có bao nhiêu người ỷ  quyền ỷ thế ăn hiếp cậu?.

" Họ nói tôi không đủ năng lực, cho dù công ty chưa ngày nào giảm hụt nhưng họ vẫn nói thế. Suốt hai năm tôi nhậm chức họ đều chỉ trích tôi không ngừng, tôi đã cố lắm rồi Dew."

Hắn ngồi nghe tất cả những gì cậu kể, những ai đã chỉ trích, trách móc cậu hắn đều ghi nhớ rõ từng người, những gì cậu phải chịu hắn cũng khắc cốt ghi tâm. Thời gian không có hắn là quãng thời gian khó khăn nhất của cậu, được hắn nuông chiều đến hư hỏng giờ một phút buông tay đẩy cậu vào chuồng hổ.

" Càng nghe em nói tôi lại yêu em nhiều hơn, Nani à." Tất nhiên, tất cả những điều đó đều là vì hắn, kể cả việc trong giới cậu chưa từng nghe hắn nói qua nhưng vẫn hoàn thành nó một cách xuất sắc.

" Yêu? Mãi mãi không? Hay chỉ là sự thương hại cho sự khổ cực của tôi?." Cậu luôn có những suy nghĩ theo hướng tiêu cực, những thứ tích cực dường như chẳng đi vào não cậu được.

" Em nghe tôi nhé, tôi yêu em chứ không phải thương hại. Và chẳng có gì là tồn tại mãi mãi đâu em. Nó bừng sáng rồi lại vụt tắt, tình yêu cũng thế. Tuy không dám chắc sẽ yêu em mãi mãi, nhưng tôi dám chắc sẽ yêu em lâu nhất có thể, ít nhất là đến khi tôi chết."

Hắn rất thực tế, không hề dùng lời gì quá hoa mỹ nhưng cũng khiến cậu động lòng. Có lẽ cậu đã chọn đúng người rồi, đúng người yêu cậu.

Câu hỏi năm ấy nay đã có lời giải đáp, hắn yêu cậu đến nhường nào? Hắn yêu cậu vô ngần, không lời nào tả hết tấm chân tình hắn dành cho cậu.

Thế cậu yêu hắn không? Yêu đến mức nào? Đến mức nào thì không rõ nhưng chắc chắn là sẽ không kém cạnh gì hắn, yêu là điều quá rõ ràng để nhìn thấy, nếu không yêu thì cậu giữ công ty hắn làm gì? Chẳng phải chỉ cần bán đi hay nhường quyền lại cho ai đó là sẽ đỡ khổ hay sao? Không yêu thì cậu chờ hắn đến bây giờ để làm gì? Sao không giết hắn rồi chiếm hết tài sản luôn cho rồi. Không yêu sao lại chấp nhận chôn vùi thanh xuân mình ở đây mãi? Tình yêu của cậu không dùng lời nói, nó được thể hiện bởi hành động.

" Ừ, tôi cũng yêu anh." Nani nằm dụi vào hắn rồi nói, đây là lời yêu đầu tiên mà cậu nói với hắn.

" Hả? Em nói gì cơ?." Hắn dường như chẳng nghe rõ lời cậu nói.

" Tôi nói, tôi ghét anh."

" Yêu anh rồi thì nói đi cưng." Họ chọc nghẹo nhau ầm đùng trong phòng bệnh, anh thư kí và những tên vệ sĩ khác bên ngoài nhìn vào chỉ biết cười. Họ đây là không phải cười nhạo, cười bất lực mà là cười vì hạnh phúc. Đối với họ hắn và cậu không đơn thuần chỉ là chủ mà còn là gia đình, hắn đã cho họ việc làm còn nuôi gia đình của họ nữa. Cậu cũng là người xem họ như bạn bè, anh em, cậu đã thay hắn chăm sóc cho họ lẫn người thân của họ.

Cậu đã nhiều lần ghé thăm nhà bọn họ, tặng quà, đùa giỡn với các em của họ. Trong hai năm họ không thấy nụ cười của cậu thì lòng họ cũng chợt đau nhói, họ đã làm tất cả mọi thứ để lấy lại nụ cười xinh đẹp năm ấy. Nhưng sao bao cố gắng thì chỉ nhận lại nụ cười nhạt không cảm xúc. Nụ cười cậu rất đẹp nhưng cậu lại giấu nó đi, suốt hai năm trên đôi môi ấy chỉ tồn tại một nụ cười công nghiệp, nhàm chán.

Giờ đây Dew và Nani đã về bên nhau, nụ cười và sự ấm áp năm ấy lần lượt quay về. Có vài tên còn khóc do quá hạnh phúc nữa kìa.

" Phu nhân cười rồi, trời ơi tôi vui quá đi mất."

" Nín coi, bà già mày. Thân thì to như voi mà sao tâm hồn như lá lúa thế?."

" Cậu ta vẫn còn ở đây sao?." Nhiều người vẫn giữ thái độ khinh miệt dành cho cậu. Hôm nay cậu mở họp báo để thông báo về việc hắn đã tỉnh, cũng như trao quyền lại cho hắn.

" Các người có ý kiến gì với vợ tôi?." Một thân ảnh cao lớn, mặc một bộ vest đen bước ra. Đám đông lẫn cậu đều được một phen trầm trồ, chẳng phải cậu kêu hắn ở nhà sao? Sao giờ lại đến đây rồi?.

" Sao anh lên đây?." Cậu khẽ kéo hắn hỏi nhẹ.

" Không lên sao thấy em chịu uất ức như vầy? Vợ anh, anh xót!." Hắn nói thế rồi kéo cậu ra sau lưng mình, đứng lên bục và bắt đầu phát biểu.

" Xin chào, có lẽ tôi đã ngủ hơi lâu nên có nhiều chuyện tôi chưa nắm bắt hết được. Tôi nhận được vài thông báo rằng có người chỉ trích và lợi dụng vợ tôi trong quá trình em ấy tiếp quản công ty. Vậy nên tôi có một câu hỏi cho mọi người, phải hoàn hảo như thế nào mới không bị chỉ trích?." Câu hỏi của hắn không một ai dám trả lời, ai cũng cúi gằm mặt né tránh ánh mắt của hắn. Hắn có thể dịu dàng khi ở bên cậu nhưng trước xã hội độc hại này thì không bao giờ.

" Các người nên nhớ, năm ấy Nani chỉ mới mười chín tuổi. Nhớ thử xem ở độ tuổi ấy các người đang làm gì?. Với độ tuổi non nớt em ấy phải gồng mình chống đỡ hai công ty, đem lại lợi nhuận cho các người, còn các người thì sao? Buông lời trách mắng rằng em không đủ năng lực? Không đủ năng lực thì công ty tôi có tồn tại đến bây giờ không?." Sự tức giận của hắn thể hiện rõ ở giọng nói và nét mặt, mấy người này có quyền gì mà chỉ trích vợ hắn? Vợ hắn là vàng là ngọc, làm sao có thể bị đám bụi bẩn này xâm phạm.?

" Anh có bảo vệ vợ anh quá không thế? Cậu ấy làm sai thì chúng tôi góp ý, trong mắt anh vợ anh làm gì cũng đúng à?." Một người mạnh miệng đáp trả, hắn cũng chỉ nhếch mép một cái rồi trả lời.

" Tôi không phủ nhận việc vợ tôi có đôi lần mắc sai lầm, mọi người góp ý đàng hoàng thì tôi biết ơn, còn với cái loại mà hở ra là chỉ trích, trách móc thì tôi khinh. Vợ tôi sai, tôi chịu, tôi có thể trách móc em ấy nhưng không có nghĩa các người được phép làm như vậy!."

Điều đầu tiên khi hắn quay lại không phải là công bố sẽ tiếp quản lại công ty mà là lấy lại công bằng cho Nani, cậu đã phải chịu sự chèn ép này quá lâu rồi.

" Từ nay tôi sẽ tiếp quản lại công ty, và tôi mong rằng sẽ không một ai động chạm đến vợ tôi cả. Tôi và em ấy bây giờ đều có công ty của riêng mình, đừng đem tiêu chuẩn của bản thân áp đặt lên em ấy." Buổi họp báo kết thúc, Nani nãy giờ đứng sau hắn chẳng nói lời nào. Chỉ nhìn hắn nói rồi lại xem sắc mặt của mọi người, quả thật là Jirawat. Chỉ vài câu nói đã khiến họ cụp đuôi. Sự yêu thương, chiều chuộng thiếu vắng bấy lâu nay đã quay trở về, nhưng cậu thiếu niên hồn nhiên ngày trước đã chết, mãi chẳng quay về.

" Anh yêu em!." Đã không biết bao nhiêu lần hắn nói từ này, kể từ khi tỉnh dậy hầu như ngày nào hắn cũng nói.

" Em cũng yêu anh, Dew à." Nani không còn chối bỏ nó nữa, gì chứ tình yêu làm sao chối bỏ được. Kể từ ngày hôm ấy thì cũng đã hơn năm năm, họ cũng đã có một đứa con. Là con trai, được đặt cho cái tên là Ren, em giống hắn y đúc chẳng khác gì. Nếu đem đi xét nghiệm ADN chắc chắn sẽ bị bác sĩ đuổi về.

Bố mẹ cũng thương đứa cháu nội này lắm, em mang một vẻ tinh nghịch, tươi sáng của một đứa trẻ. Dù còn nhỏ nhưng tính cách của em khá tự lập, những việc tự mình làm em sẽ làm tất cả. Đôi lúc Ren sẽ giúp cậu trồng hoa, giúp hắn xếp gọn tài liệu, giúp ông bà nội bê đồ. Ren rất ngoan, Ren không có quậy đâu, Ren cũng có một người bạn thân tên là MJ nữa. Ren quý bạn ấy lắm.

Họ bây giờ đã sống với cái danh vợ chồng đích thực, không còn những màn kịch giả dối trước kia nữa. Họ cũng được mệnh danh là cặp vợ chồng quyền lực nhất đất Thái, nắm trong tay hai công ty lớn nhất nhì Thái Lan, lớn thứ hai và thứ ba thế giới. Trong giới thường hay gọi họ với cái tên, Bạch Mãng Xà và Đại Bàng. Đến với nhau vì hiểu lầm, vì thù hận và ở lại với nhau vì yêu, vì thương.

" Ba lớn ơi, hồi đó sao ba lớn với ba nhỏ quen nhau vậy ạ?."

" Ba nhỏ của con có ý định giết ba, nhưng lại bị nhan sắc này quyến rũ. Vì thế mà quyết định trao thân cho ba."

" Anh ăn nói kiểu gì vậy? Ai là người cầu xin em sinh con cho anh? Ai bị nhan sắc quyến rũ? Nói em nghe coi."

" Ờm...Là anh."

Đấy, câu chuyện thường ngày ấy mà. Họ bây giờ thật sự rất hạnh phúc, một mái ấm ba người yêu thương nhau. Sau những lần bị 'gai' đâm ứa máu thì đây là 'hoa hồng' mà họ nhận được.

" Anh yêu em!"

" Anh nói nhiều lần rồi đấy."

" Ren cũng yêu MJ lắm. "

CHÍNH VĂN HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro