Tồn tại
Khi ở một mình, tôi có thể quan sát bản thân một cách rõ ràng – ngay tại thời điểm này.
Không tin ư? Hãy thử ngừng lại một chút. Ngay bây giờ.
Cảm giác cô đơn trong những dòng suy nghĩ.
Bởi tính cách tò mò hầu hết thời gian, tôi dùng để truy vết những sự thật – những điều tôi chưa từng được hiểu nhưng lại phải đối mặt với chúng mỗi ngày, thật đau đầu.
Buộc phải viết ra, tôi cần một gì đó hiện hữu, có thể nhìn thấy, não như được trút bỏ gánh nặng, những suy nghĩ được tuông trào, sự nhẹ nhõm là thứ đến ngay sau đó.
Tôi đắm chìm vào thế giới của sự không hiểu biết, lúc này tôi hoàn toàn tách mình ra.
Tại đây, khoảng lặng đã chia làm hai, thế giới bên trong tồn tại cùng thế giới bên ngoài.
Vì sao bạn nhận thấy? Tôi không thể giải thích nhưng biết rằng thế giới bên ngoài quá rộng lớn so với thế giới bên trong của mình.
Có thể nói, thời gian lặng đi của tôi... rất dài.
Tôi dần có xu hướng thu mình lại khỏi mạng xã hội.
Ít tiếp xúc, ít tương tác – tôi dần rút khỏi thế giới ồn ào.
Rồi đến một ngày, khi trở về thực tại, tôi bỗng nhận thấy thế giới... hỗn loạn.
Mọi thứ dường như chuyển động quá nhanh, quá nhiều tiếng nói, quá nhiều thứ để quan tâm, để trả lời, để giải thích.
Nhưng tôi thì không muốn vội vã, lặng lẽ với những câu hỏi chưa có câu trả lời.
Tôi nhận ra, bản thân muốn để lại dấu chân trong thế giới này – không bằng tiếng, không bằng vinh quang, mà bằng những dòng chữ nhỏ, những suy nghĩ âm thầm, và bằng chính sự có mặt của mình – khi không ai thấy.
Bên trong tôi như tồn tại hai thế giới song song.
Luân phiên hai trạng thái hoà nhập đồng thời một khoảng không gian tách biệt thế giới bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro