Ep 8
Vẫn là tôi, ly thứ hai giảm nửa giá, đây chính là Thánh Đại.
Cuối cùng thì cũng đến ngày diễn ra chương trình nghệ thuật, khán phòng rộng lớn chật kín học sinh. Để theo dõi các học sinh khác, tôi ngồi ở hàng cuối cùng, chuẩn bị viết tất cả các học sinh lôi lôi kéo kéo vào hết quyển sổ trên tay tôi.
Buổi biểu diễn bắt đầu rồi. Có những người chơi sôna, có người chơi trống, cũng có người đánh bass và hòa tấu cello, còn có mội vài người mặc áo cổ lỗ vây quanh chiếc trống vừa rap vừa cãi nhau. Nói chung tất cả đều tuyệt vời, và nhìn thấy tất cả các học sinh tràn đầy năng lượng này tôi đã vỗ tay vui mừng. Cho đến khi buổi biểu diễn của lớp thầy Khương Vân Thăng bắt đầu, tôi tinh ý quan sát thấy thầy Khương đột nhiên lùi lại một cách có chiến thuật và có vẻ như không muốn đối mặt với buổi biểu diễn của lớp mình.
Tấm màn trên sân khấu từ từ mở ra, Trương Gia Nguyên quấn tạp dề rách nát dùng giẻ lau sàn dùng kỹ năng diễn xuất không có một chút nào biểu diễn tiếng khóc của mãnh nam.
"Woo woo woo, tôi là Lọ Lem tội nghiệp, tôi có một người mẹ kế độc ác và hai chị em gái khắc nghiệp. Họ đối xử tệ bạc với tôi, luôn bắt tôi phải làm việc mỗi ngày, và họ đã chôn vùi tám tác phẩm của tôi. Còn để tôi giặt những đôi tất hôi hám của họ nữa."
Lúc này, hai chị em bước lên sân khấu với những chiếc váy khổng lồ, Sa Nhất Thinh đeo mặt nạ đau đớn thoải mái hỏi: "Cô bé Lọ Lem, rèm cửa nhà em ở đâu, ánh nắng gay gắt đã làm tổn thương làn da của tôi rồi."
Trương Nghị Thành: "Cô bé Lọ Lem, chiếc váy mới của tôi đi đâu, đó là chiếc váy màu hồng yêu thích nhất của tôi."
Trương Lọ Lem Gia Nguyên thờ ơ nói: "Tôi đã đổi nó thành cây lau nhà hết rồi."
Sau đó hai chị em hét lên một tiếng, cả 3 bắt đầu cãi nhau với nhau.
Nhìn ba người trên sân khấu đánh thành một đoàn, tôi chấn kinh đến nỗi nói không ra lời.
Lúc này, bà mẹ kế hung ác Châu Kha Vũ đã mặc chiếc váy corset cổ cao, chắp tay và nghiêm trang bước lên sân khấu với vẻ mặt khinh thường.
Khóe miệng lại cứng đờ.
"Đừng đánh nhau nữa, thục nữ thì lên có dáng vẻ của thục nữ." Mẹ kế cao lãnh lên tiếng.
"Quốc vương gần đây muốn tổ chức một buổi vũ hội, mời các thiếu nữ khắp nơi đến xem. Kỳ thực là muốn chọn thê tử cho thái tử."
"Oa ~" Trương Nghị Thành cảm thán một tiếng: "Vậy vương phi không phải chính là tôi sao!"
"Ngươi thật không biết xấu hổ, vương phi rõ ràng là tôi." Sa Nhất Thinh chỉ vào Trương Nghị Thành và nói lời thoại của mình với vẻ mặt trống rỗng.
Mẹ kế Châu Kha Vũ không khỏi trợn mắt nói: "Vậy chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi vũ hội."
Sau đó Trương Lọ Lem Gia Nguyên kéo cánh tay mẹ kế của mình và hỏi: "Vậy thái tử có phải là lão già xấu xí không?"
Mẹ kế dường như nhớ lại một chút và gật đầu, Trương Lọ Lem Gia Nguyên tiếp tục hỏi: "Vậy thì con có thể đi không? Mẹ kế thân mến?"
"Nếu nguyện ý đi thì đi, có liên quan gì đến tôi?" Mẹ kế Châu Kha Vũ khó hiểu nhìn anh.
"Không được, mẹ không thể để con đi." Trương Gia Nguyên gần như lo lắng. "Mẹ đi đi, dù sao tôi không đi, tôi sẽ ở nhà làm bài tập." Châu Kha Vũ hiển nhiên vẫn còn đang khó hiểu.
Nhìn khuôn mặt xanh mét của Trương Gia Nguyên cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Khương lão sư lại miễn cưỡng như vậy.
Trương Lọ Lem Gia Nguyên ngồi trên mặt đất bắt đầu lăn lộn, "Mẹ không được cho tôi đi ! Làm sao mẹ có thể cho tôi đi được chứ!" . Sau đó Châu Kha Vũ nói: " Muốn đi thì đi không đi thì thôi, có bệnh sao." Nói rồi anh nghiêm trang bước xuống sân khấu.
Trương Gia Nguyên không nói nên lời, nhưng niềm tin mãnh liệt đã giúp anh tiếp tục phần biểu diễn tiết mục này. Hắn yếu ớt nằm trên mặt đất, mãnh nam bắt đầu khóc: "Woo woo woo, tôi cũng muốn đi lễ hội, tôi cũng muốn cùng thái tử khiêu vũ."
Lúc này từ dưới sân khấu có một người chậm rãi đi lên, Lâm Mặc xuất hiện với một đôi cánh to trên lưng. "Đừng khóc, ta là thần tiên đỡ đầu của ngươi, ta biết ảo thuật, có thể cho ngươi đi tham gia vũ hội."
Trương Gia Nguyên nhúng ngón tay vào miệng và bôi dưới mắt anh hai lần để giả vờ chảy nước mắt, và hỏi Lâm Mặc: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, đừng nghi nghờ phép thuật của ta." Lâm Mộ nghiêm túc nói: "Mami Mami yo, thái lượng lão quân vội vàng nhận lệnh, biến!" Sau đó, không biết từ đâu hắn lấy ra một chiếc xe đạp gấp, đặt nó mở ra và nói với Trương Lọ Lem Gia Nguyên, "Đây là chiếc xe bí ngô của ngươi."
"... Nó trông giống một quả bí ngô ở điểm nào?"
"Màu sắc của nó là màu của bí ngô đó."
"Mẹ đỡ đầu, mẹ đỡ đầu, nhưng con không có giày đẹp để đi."
Lâm Mặc không nhanh không chậm lấy ra một đôi giày vải cũ của Bắc Kinh, giới thiệu: "Đây là giày vải của chỗ ta, một thương hiệu có tuổi đời hàng thế kỷ, mang đặc trưng dân tộc. Mang chúng là một loại biểu tượng của địa vị." Nói xong anh ấy còn giơ ngón cái để chứng tỏ sự uy tín của mình.
Trương Gia Nguyên:...
Trương Gia Nguyên: "Mẹ đỡ đầu, mẹ đỡ đầu, con cũng chưa có quần áo đẹp nào để mặc."
"Đều đã chuẩn bị cho ngươi hết cả rồi." Lâm Mặc lấy ra chiếc váy công chúa sặc sỡ mà Lưu Chương tự tay may cho Lọ Lem xem.
"What, cái này là cái quái gì?" Trương Gia Nguyên không thể giả bộ được nữa, anh ta bắt đầu lật thẻ bài, chỉ vào bức chân dung lớn thêu trên váy của Châu Kha Vũ, mắng: "Tranh thêu chữ thập trên áo mẹ kế còn không có xấu như vậy, ai dám mặc bộ y phục xấu xí này đi dự lễ hội chứ!"
Tôi vốn dĩ xem đến nỗi ngu ngốc rồi, nhưng trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông báo thức, làm bao cát để trút giận có thể giải thích được, nhưng cái này làm sao mà giải thích được? Chẳng lẽ Lưu Chương thực sự thích Châu Kha Vũ? Tôi nghiêng người về phía trước để nhìn kỹ hơn.
Lâm Mặc cho rằng như này là đã được rồi sau đó cưỡng bức Trương Gia Nguyên mặc nó. Sau đó Trương Gia Nguyên đi đôi giày vải theo Châu Kha Vũ đi xe đạp xuống sân khấu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro