Chương 4
"Trong đầu tôi là hạnh nhân đắng."
1
Đêm khuya.
Trung thu đang đến gần, mặt trăng ngày càng tròn hơn.
Hai tấm rèm trên tầng hai của hiệu sách Ẩn nấp đang mở rộng, ánh trăng trong vắt như nước xuyên qua cửa sổ tiến vào trong nhà, bóng của cây quýt trải lên sàn nhà, mông lung, mờ ảo.
Rikimaru đặt chiếc đèn ngủ lên bàn, quấn một chiếc chăn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn vào màn hình máy tính phía trước với vẻ mặt dịu dàng.
Nếu ngày thường đôi mắt anh như một mảnh băng lạnh, thì giờ phút này đây nó là một hồ nước. Chỉ với người trong gia đình hoặc bạn bè cực kỳ gần gũi mới khiến anh mới có sự biến hóa này.
"Riki, gần đây cảm giác thế nào?"
Trên màn hình video call, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, mày rậm mắt to, đầu tiên nở một nụ cười và vẫy tay với anh, sau đó mang theo ngạc nhiên, nói:
"Sao lại quấn thành như thế này, bên đó lạnh như vậy sao?"
"Không phải."
Rikimaru lại xoa xoa chóp mũi đã ửng đỏ lên, cơ thể co lại vào trong chăn:
"Ngày hôm qua mắc mưa, có lẽ bị cảm lạnh."
Ngày hôm qua trong lúc dọn chậu hoa anh đã bị dính mưa, lúc đi mua đồ ăn lại gặp một trận gió lạnh, ăn cơm xong còn vì Châu Kha Vũ ăn vạ không chịu đi nên không kịp thời tắm và thay quần áo. Vì thế buổi sáng thức dậy, anh cảm thấy đầu rất nặng, ngồi trong tiệm cả ngày hai mắt đều sưng lên, mũi cũng bị ngẹt, trạng thái cứ mơ mơ hồ hồ.
"Anh là thể hàn thì càng nên chú ý giữ ấm nhiều hơn, lúc nào cũng nhắc anh mà anh toàn coi như gió thoảng bên tai......"
Trên màn hình, người con lai tóc đen kia lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, nhịn không được bắt đầu lôi sổ ra nhắc nhở, dây thẻ đeo trên ngực không ngừng đung đưa, ở bên trên viết tên và thông tin của hắn–
Bác sĩ chuyên khoa Tâm thần và Tâm lý học
Kazuma Mitchell
Quật Xuyên Hòa Mã
"Ngoài ý muốn."
Rikimaru lơ đãng điều chỉnh độ sáng của đèn ngủ bên cạnh, trong miệng thốt ra ba chữ để lừa gạt người đang lải nhải kia.
Kazuma là bác sĩ của anh, cũng là một thiên tài.
Ở tuổi 21, Kazuma đã là trợ lý của bác sĩ, hỗ trợ Rikimaru làm trị liệu. Sau khi tốt nghiệm thuận lý thành chương đảm nhận toàn quyền trị liệu cho Rikimaru. Trong bảy năm quen biết, hắn vẫn liên tục thông qua trực tuyến và ngoại tuyến quan sát để ổn định bệnh tình của Rikimaru. Tất nhiên, với tư cách là một bệnh nhân, mấy năm nay Rikimaru đã cung cấp cho Kazuma rất nhiều tài liệu nghiên cứu về tình trạng suy giảm nhận thức cảm xúc.
Ở bên kia bờ đại dương, Kazuma từ lâu đã quen với những chiêu trò của Rikimaru, mỉm cười nhún vai rồi hỏi thăm vài câu như thường lệ, vừa lật xấp tài liệu dày cộp trên bàn, vừa cẩn thận lắng nghe câu trả lời của Rikimaru.
Cuối cùng, Kazuma nhẹ nhàng gật đầu, đặt chồng tư liệu lên trên cuốn sách ở góc bàn, trong lòng hiểu rõ —— vẫn như mọi khi, không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Tiếng thở dài khó thể phát hiện, Kazuma bóp gáy, chìm vào suy nghĩ. Cửa sổ bên cạnh mở hé, hồ sơ bệnh án bị gió thổi kẽ bay bay, ở trang giấy có thể mơ hồ nhìn thấy tên bệnh được in đậm:
Tổn thương hạch hạnh nhân bẩm sinh, sau này biến chứng thành rối loạn nhân cách tâm thần phân liệt, suy giảm nhận thức tình cảm và các bệnh tâm lý khác.
Amygdaloid, hay còn gọi là hạch hạnh nhân, là nhân chất xám hình hạch hạnh nhân ở đáy não, đóng vai trò sản xuất, nhận biết và điều chỉnh cảm xúc.
Nếu là có hạch hạnh nhân bị tổn thương, cũng không đến mức không nhận thức được cảm xúc và tình cảm. Mấu chốt ở chỗ, trong quá trình trưởng thành căn bệnh bẩm sinh của Rikimaru biến chứng thành rối loạn tâm thần phân liệt, căn bệnh tâm thần này là nguyên nhân trực tiếp khiến anh gặp khó khăn trong việc nhận biết cảm xúc.
Theo Kazuma, hệ thống xử lý cảm xúc của Rikimaru là một khoảng trống không, cho dù người ngoài có miêu tả hay truyền dạy như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể biến nó thành cảm xúc của chính mình, anh chỉ có thể tự mình trải nghiệm và nhận ra nó.
May mắn thay, khiếm khuyết về phương diện tình cảm của Rikimaru đã chuyển hóa thành chỉ số thông minh cao, năng lực học tập của anh rất mạnh, đến tuổi 27, anh xem như dần hình thành nhận thức về tình thân và tình bạn. Tuy rằng tình cảm này cũng mờ nhạt nhưng có còn hơn không.
Đối với tình yêu,
Rikimaru không rõ lắm, cũng chưa bao giờ có trải nghiệm trực tiếp.
Mấy năm nay, Rikimaru nghe theo bác sĩ kiến nghị, ý đồ từ trong sách và phim ảnh quan sát cảm giác tình yêu, những người khác tại sao có thể yêu đến tê tâm phế liệt như thế, anh cũng dửng dưng. Theo quan điểm của anh, tình yêu ở xã hội hiện đại này, chỉ là một thứ tình cảm dư thừa, cuối cùng rồi sẽ biến chất.
Mặc dù tận mắt chứng kiến vụ tai nạn ngoài ý muốn 5 năm trước, nhưng Rikimaru đối với tình yêu cũng không có nhiều hiểu biết. Tuy nhiên, tác động đối với giác quan khi trực tiếp đối mặt với cảnh đó đã bất ngờ để lại một dấu ấn khó phai trong anh - ngửi được những mùi hương kỳ quái.
Kể từ đó, mỗi khi nhận thấy tình cảm tương tự tình yêu đơn phương, mùi hạnh nhân đắng nhàn nhạt liền tràn ngập chóp mũi, mãi không tiêu tan, đây cũng có thể được coi là một loại phản xạ có điều kiện gián tiếp cảm giác được tình yêu.
Suy tư một lát, Kazuma thử thăm dò, hỏi:
"Gần nhất có phải anh làm quen với bạn mới đúng không? Hoặc là có người lạ nào thường xuyên xuất hiện xung quanh anh không?"
Rikimaru sửng sốt một chút, nhưng anh thật sự nhớ đến người nào đó, ký ức không tự chủ được nhớ tới tối hôm qua......
Xoạt ——
Kéo rèm cửa ra, Rikimaru mở hé cửa sổ, để gió và mưa thổi vào, xua tan mùi thức ăn trong phòng.
Châu Kha Vũ đột nhiên hoàn hồn, từ khi nghe được câu nói kia của Rikimaru, hắn không biết chính mình đã đắm chìm trong hoảng hốt bao lâu trong khi vẫn giữ nguyên tư thế cầm quả quýt này.
Cảnh trong cửa hàng giặt quần áo và trong con hẻm nhỏ như một cuốn phim chiếu ở trước mắt, và một số nghi ngờ không biết diễn tả như thế nào mơ hồ có đáp án.
Suy giảm nhận thức tình cảm......
"Tương tự với, vô cảm?"
Châu Kha Vũ không xác định mà nói ra một danh từ.
"Không sai biệt lắm."
Rikimaru cân nhắc xem lý giải của đối phương có ý tứ gì, cũng lười tiếp tục giải thích.
"Tại sao lại như vậy?"
"...... Hạch hạnh nhân bị tổn thương."
Đón lấy mưa bụi từ cửa sổ thổi vào, anh im lặng một lát, Rikimaru lười biếng phát ra vài từ đơn giản, thanh âm bởi vì cảm lạnh hơi khàn khàn.
Đối mặt với ánh đèn mờ ảo và làn sương mù, khiến anh nhớ đến mẹ anh đã nói với anh khi còn nhỏ: "Trong đầu mỗi người đều có một quả hạnh nhân ngọt, mà Riki-kun cùng bọn họ không giống nhau, là hạnh nhân đắng..... Nhưng điều đó không quan trọng, nó có nghĩa con là quả hạnh nhân độc nhất vô nhị."
Nghĩ đến đây, Rikimaru vô ý thức mà lẩm bẩm:
"Trong đầu của tôi, là hạnh nhân đắng."
Rikimaru thanh âm rất thấp, thực nhẹ, nhưng Châu Kha Vũ vẫn là nghe được câu nói kia, đồng thời, một loại cảm xúc chua xót khó có thể diễn tả chiếm cứ trái tim hắn. Hắn tuy không hiểu lắm, nhưng cũng biết rằng đây không phải căn bệnh tâm lý thông thường, Vẫn luôn sống trong thế giới không có cảm xúc, Rikimaru khẳng định chịu đựng những dày vò mà hắn vô pháp tưởng tượng ra.
"Anh......"
Châu Kha Vũ có quá nhiều nghĩ suy trong đầu, không biết mở miệng như thế nào. Khi vừa nghĩ đến chính mình nói anh là động vậy máu lạnh, Châu Kha Vũ bị cảm giác tội lỗi, áy náy vây quanh.
"Nếu anh không có bạn bè, tôi có thể......"
"Có, rất nhiều."
Rikimaru ngắt lời hắn, quay đầu nhìn về vào mắt Châu Kha Vũ:
"Cậu không cần thương hại tôi."
Thậm chí còn dùng những lời Châu Kha Vũ vừa nói với anh.
Châu Kha Vũ sửng sốt, hắn lại bị cự tuyệt? Trong lòng cảm thấy bất lực, đành phải thay đổi chủ đề:
"Vừa mới nói anh máu lạnh, rất xin lỗi, tôi không có ác ý."
Hôm nay, hai người bọn họ dường như bị cuốn vào vòng luẩn quẩn, cứ xin lỗi qua xin lỗi lại.
"Cậu nói không sai, tôi chính là động vật máu lạnh, cho nên tôi đối với đời sống riêng tư của các người một chút cũng không có hứng thú. Hơn nữa, tôi cũng không sở thích tiết lộ chuyện riêng tư của người khác. Nếu cậu là muốn lợi dụng tình cảm của tôi......"
Đôi mắt to đẹp của Rikimaru nheo lại:
"Tôi sợ là làm cậu thất vọng rồi."
"Ái muội, tình yêu, tình dục, với tôi mà nói không có gì khác nhau, tình yêu mà cậu nói, là bản năng mà tôi thiếu, là thứ tình cảm mà tôi vĩnh viễn không học được. Quan hệ giữa Lý Uyển và cậu sẽ không tạo ra bất kỳ tác động nào đối với tôi."
Châu Kha Vũ hiểu rằng con mèo kỳ quái này không ngần ngại nói ra bí mật của mình cho hắn, chính là ám chỉ hắn không cần trêu chọc mình, và bây giờ đang giơ móng vuốt ra cảnh cáo.
"Tôi lại không nghĩ như thế."
Châu Kha Vũ quét đi những u buồn vừa rồi, khóe môi nhếch lên, ánh sáng rực rỡ lóe lên trong mắt hắn. Từ trên ghế đứng dậy, Châu Kha Vũ dùng đôi chân dài chậm chậm bước đến gần Rikimaru, đứng cách anh một chút, sau đó cúi người đến gần bên tai anh, cố tình hạ giọng, chậm rãi nói:
"Tôi thực sự cảm thấy, tôi có thể dạy anh về tình yêu......"
Đối với lời cảnh cáo của Rikimaru, Châu Kha Vũ hoàn toàn làm ngơ, còn chưa thử thì làm sao biết được. Bên cạnh đó, hiện tại hắn tiếp xúc với Rikimaru, cũng không phải tất cả đều là vì Lý Uyển. Càng gần gũi với cuộc sống của Rikimaru, hắn càng là tò mò, mà càng là tò mò, liền càng muốn tới gần. Huống chi, sự tĩnh lặng tích tụ trên người Rikimaru, như có như không mùi mộc hương, giống như thuốc an thần cho hắn.
Nhìn Rikimaru rụt cổ lại vì hơi thở của mình, Châu Kha Vũ vừa lòng lùi lại, chọc chọc cánh tay mềm mại của anh:
"Có thể cho tôi biết tên của anh được không?"
"Cần thiết?"
Rikimaru vừa mới giật mình vì sự tiếp cận đột ngột của Châu Kha Vũ, lúc này nhìn hắn như kẻ địch, dùng đôi mắt tròn xoe trừng hắn.
"Nói anh có thể đi." Châu Kha Vũ chớp lấy thời cơ, nói nhanh.
"Tôi có thể......"
Rikimaru nhíu mày, nói xong mới ý thức được có gì đó sai sai.
Nguyên lai con mèo mặt lạnh này có thể bị khống chế, biểu tình cũng tươi tắn hơn rất nhiều. Thanh niên lưu manh Châu Kha Vũ nở nụ cười đầy ngạo mạn, phảng phất như đã nắm giữ được bí kíp đối phó với loài mèo.
Rikimaru không tình nguyện đi đến kệ sách ở sát tường, từ trong một cái hộp nhỏ đặt trên kệ, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ vẻ mặt đắc ý mà tiếp nhận, cúi đầu nhìn lướt qua:
Chikada Rikimaru
Cận Điền Lực Hoàn
Người Nhật Bản?
Châu Kha Vũ có điểm kinh ngạc, tiếng Trung của anh rất tốt, nghe không ra một chút khẩu âm của người Nhật Bản, ngược lại còn có một chút giọng địa phương.
Bất quá,
Lực Hoàn, Lý Uyển......
Ngay cả tên cũng tương tự nhau.
Rikimaru thấy Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm danh thiếp như lên đồng, cũng không quản hắn, xoay người đi xuống tầng một sắp xếp lại sách. Châu Kha Vũ phản ứng lại, cũng theo xuống lầu, giống như chú chó lớn đi theo đuôi Rikimaru vòng quanh hiệu sách.
"Lực Hoàn, tôi có thể gọi anh như vậy sao? Hoặc là Riky?"
"Riky?"
Hắn cao hơn Rikimaru một cái đầu, nhìn từ bên trên xuống, anh càng cảm thấy Rikimaru nhỏ nhắn đáng yêu, mắt thấy chú mèo con đang vừa thở hổn hển vừa dọn đống sách cao đến nửa người, đi tới đi lui giữa những giá sách, Châu Kha Vũ đơn giản vòng đến trước mặt anh, cướp một nửa chồng sách trong tay, nụ cười như có như không, nhìn chằm chằm vào cặp mắt tròn xoe kia:
"Để tôi giúp cho."
Rikimaru nhìn hắn vài giây, không tiếng động thỏa hiệp, đi đến khu văn học nước ngoài gần chỗ cửa sổ.
Châu Kha Vũ cười trộm theo sau, dường như không có việc gì nói một câu:
"Tối nay tôi có thể ngủ ở đây không?"
Rikimaru dưới chân mềm nhũn, trán thiếu chút nữa liền xuất hiện emoji💢, buột miệng thốt ra:
"Không thể."
"Vì sao?"
"Tôi chỉ có một chiếc giường." Rikimaru liếc mắt nhìn hắn, đến những sợi tóc nâu nâu cũng tản ra hơi thở kháng cự.
"Không thành vấn đề, chúng ta có thể ngủ cùng nhau."
Châu Kha Vũ lại nhích lại gần bên người Rikimaru, vẻ mặt cầu xin.
"Châu tiên sinh, những điều tôi vừa nói với cậu đều là vô ích sao?" Rikimaru dừng lại bước chân, đem sách để lên chiếc bàn gần đó, ngước mắt nhìn Châu Kha Vũ, trong ánh mắt tỏa ra tia lửa.
"Hay là cậu có thói quen vừa nhìn mặt liền ngủ luôn với người ta?"
"Ừm...Nói như vậy cũng không phải không thể ~"
Châu Kha Vũ nhướng lông mày lên, nhếch lên khóe miệng đùa giỡn Rikimaru, lại ngoài ý muốn bắt được cảm xúc dao động trong mắt anh.
"...... Mời."
Mắt phải của Rikimaru không nhịn được chớp chớp một chút, phảng phất đã tiêu hết kiên nhẫn, nâng cằm hướng về phía cửa, ý bảo Châu Kha Vũ đi ra ngoài.
Châu Kha Vũ thấy Rikimaru giống như một chú mèo bị chọc giận, càng nổi lên hứng thú trêu chọc anh, miệng cố ý nói:
"Anh không thương tôi à? Tôi bị cự tuyệt lạnh lùng như vậy, còn mắc mưa, thể xác và tinh thần đều mệt, thu lưu chú cún bị dính mưa này đi, được không?
Sự xuất hiện của Châu Kha Vũ gần như phá vỡ hoàn toàn các quy luật xã giao ổn định mà Rikimaru đã hình thành trong nhiều năm. Châu Kha Vũ theo lẽ thường mà ra bài, chỉ cần cùng hắn ở bên nhau, Rikimaru sẽ phải thường xuyên đối mặt với những lời trêu chọc ái muội, động tay động chân của hắn. Anh bị choáng ngợp, không biết ứng phó ra sao, trong lòng chỉ cầu Châu Kha Vũ cách mình xa một chút.
"Xin lỗi, tôi không cảm nhận được. Hơn nữa,"
Rikimaru chỉ chỉ quả quýt đang nằm trong túi áo hoodie của đối phương,
"Tôi đã cho cậu sự chăm sóc nhân đạo rồi."
Châu Kha Vũ cúi đầu, nhìn những ngón tay nho nhỏ ngắn ngủn của Rikimaru đang cách một tầng vải chọc chọc quả quýt kia, nhịn không được vươn tay nắm lấy đầu ngón tay màu hồng nhạt lành lạnh kia, cười nhạo ra tiếng:
"Phụt ~ anh đáng yêu thế......"
......
"Riki? Riki? Đang suy nghĩ gì vậy?"
"A... Không có gì, bác sĩ Kazuma."
Rikimaru ánh mắt mơ hồ, nhất thời cũng tìm không ra lý do.
"Riki, nếu cơn đau đầu phát tác, hoặc cảm xúc biến hóa khiến anh không quen, nhất định phải nói với em." Ánh mắt chân thành và tha thiết của Kazuma xuyên thấu qua màn hình nhìn vào đôi mắt của Rikimaru.
"Em không chỉ là bác sĩ của anh, mà còn là bạn bè của anh."
"Anh biết," Rikimaru ngoan ngoãn gật đầu, nhìn người đang cười ấm áp kia nhẹ giọng nói:
"Kazuma, cảm ơn em."
2
Cuối thu, Ngự Hoa Viên.
Núi đá lởm chởm, những hàng phong đỏ lay lắt, xào xạc trong tiếng gió, có tiếng sáo dễ nghe đứt quãng truyền đến.
"Điện hạ, điện hạ ngài đừng sinh khí, tức giận đến bọn nô tỳ đều gấp."
"Ngươi nha, ta nơi nào sinh khí?"
Lý Hoàn nghe tiểu cô nương nói liền không nhịn được mà bật cười.
"Này...... Mới vừa rồi từ trong cung của hoàng hậu nương nương đi ra sắc mặt của ngài liền không tốt, nô tỳ còn tưởng rằng ngài ở vì việc hòa thân mà sầu lo......"
Lý Hoàn nghe vậy, rũ mắt xuống, ảm đạm mở miệng:
"Sinh trong gia đình đế vương, việc hôn sự đâu có thể do chính mình làm chủ......"
"Chính là, ngài còn không có gặp qua tiểu hoàng tử kia, vạn nhất hắn chính là phu quân của điện hạ thì sao?"
"Liễm Thu, ngươi còn nhỏ, nghĩ quá đơn thuần," Lý Hoàn thở dài,
"Cuộc liên hôn này mang quá nhiều sứ mệnh, làm sai có thể có tình cảm chân thành được."
Tiểu nha hoàn như suy tư gì đó, không nói chuyện nữa, yên lặng đi theo sau Lý Hoàn.
Chủ tớ hai người vòng qua núi giả, tiếng sáo càng thêm rõ ràng du dương, Lý Hoàn nghỉ chân, nhéo nhéo tay tiểu nha hoàn hỏi nàng:
"Ta chưa từng nghe qua giai điệu này, đây nhạc sư mới vào cung sao?"
"Điện hạ, nô tỳ cũng không biết. Bất quá nghe như phát ra từ bên kia, Liễm Thu đỡ ngài qua đi nhìn xem?"
Lý Hoàn nhẹ nhàng gật đầu, hướng tới đình nghỉ cách đó không xa.
Theo tiếng sáo dần dần to hơn, một thân ảnh vạt áo trắng phiêu phiêu xuất hiện ở dưới mái cong của sơn đình.
Lý Hoàn đến gần đình, không đành lòng tiến đến gián đoạn tiếng nhạc, liền đứng ở lối vào lặng lẽ đánh giá. Nam tử kia ước chừng mới nhược quán, người mặc bạch y, cổ tay áo có một mảnh băng lam như thủy mặc. Tóc đen được ngọc quan buộc cao lên, khuôn mặt bất đồng với người Trung Nguyên, thâm thúy, ôn nhuận tuấn dật cùng mị hoặc cùng xuất hiện trên mặt y, thế nhưng không hề gây ra cảm giác khó chịu. Một chiếc sáo ngọc để ở bên môi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển ở trên lỗ âm.
Bỗng nhiên, tiếng sáo dừng lại, nam tử áo trắng quay đầu, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Lý Hoàn.
"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ."
Doãn Hạo Vũ đem sáo ngọc thu vào trong tay áo, mặt mày cong lên, hướng Lý Hoàn khom người hành lễ.
"Các hạ tài nghệ tinh vi,"
Cảm xúc của Lý Hoàn dâng trào, giọng nói mang theo sự phấn khích khó có thể phát hiện:
"Khúc phổ này bản công chúa thế nhưng chưa từng nghe qua, ta mạo muội hỏi, các hạ có phải là nhạc sư mới tiến cung?
Doãn Hạo Vũ nghe xong, hơi mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"May mắn được điện hạ ưu ái, nếu điện hạ không chê, tại hạ nguyện bêu xấu thêm một khúc."
Lý Hoàn sóng mắt lưu chuyển, hơi lộ ra vui sướng,
"Các hạ xin cứ tự nhiên."
Doãn Hạo Vũ lấy sáo ngọc đặt bên môi, hai người nhìn nhau cười. Theo sau thanh âm du dương của tiếng sáo, rải rác khắp đình viện.
Đứng ở cánh cổng tròn cách sơn đình không xa, Châu Khả Dư người mặc triều phục, đứng lặng ở đó thật lâu, bên dưới mũ quan, lông mày dài hơi xếch lên, đôi mắt phượng như thủy mặc, tia sáng trong mắt chợt tắt, bất động đứng nhìn hai người trong đình.
......
Tinh ——
Di động trong túi áo hoodie khẽ rung kéo Rikimaru trở về thực tại.
Rạng sáng, giữa tiếng chuyển động vù vù của máy giặt, Rikimaru ngồi ở chiếc bàn dài, bàn tay đè lên cuốn sách mỏng, nhưng lực chú ý hoàn toàn đặt lên chiếc tivi treo trên tường. Thật lâu sau đó, anh cũng không biết là anh đến giặt quần áo vẫn là đến xem phim truyền hình....
Không sai, tối nay bộ phim của Châu Kha Vũ cùng Lý Uyển hợp tác biểu diễn 《 Song Hương 》 ra tập mới.
Đã qua hai tập, nam nữ vai chính cuối cùng cũng chạm mặt.
Thành viên của nhóm nhạc nam nổi tiếng kiêm diễn viên mới Doãn Hạo Vũ, chính là người đóng vai hoàng tử dị vực Doãn Hạo Vũ —— đối thủ của nam phụ khổ tình Châu Khả Dư, đối tượng hòa thân của trưởng công chúa Lý Hoàn, có thể nói chính là nam chính của bộ phim này.
Nguyên tác của bộ phim chính là tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, cưới trước yêu sau, ở giữa còn trộn lẫn những xung đột lợi ích, tranh giành quyền lực, sự dây dưa tình cảm giữa ba nhân vật, giữa một bên là đất nước, một bên là tình yêu khiến khán giả không thể cưỡng lại.
Tự bản thân nguyên tác đã mang nhiệt, khâu casting cũng rất hài lòng, việc khán giả đặt nhiều kỳ vọng vào bộ phim cũng là điều bình thường.
Rikimaru từ trong túi lấy ra di động, tầm mắt từ trên người Doãn Hạo Vũ đang thổi sáo chuyển qua màn hình di động, là ba tin nhắn Wechat từ 『 Châu Daniel 』 ——
Châu Daniel
【 Rikimaru? 】
Châu Daniel
【Riky? 】
Châu Daniel
【 Anh có đang xem phim không, vừa ra tập mới đó 】
Đây là tin nhắn đầu tiên xuất hiện trên khung chat Wechat của hai người, Rikimaru nghĩ thầm, đã không trả lại sách thì thôi, lúc này lại tới làm phiền anh. Nhìn chằm chằm vào ba tin nhắn kia trong chốc lát, Rikimaru gửi đi ba chữ.
Rikimaru
【ing】
Châu Daniel
【 Về nam thứ khổ tình, có ý kiến gì không? 】
Rikimaru
【 Vừa dư thừa, vừa thiết yếu. 】
Châu Daniel
【 Ách, rất tàn nhẫn 】
Rikimaru không trả lời lại, khi ngẩng đầu lên, phát hiện đang chiếu đến nhạc phim rồi, trong lòng dâng lên một chút bất mãn, đều do Châu Kha Vũ quấy rầy anh xem phim...... Lúc này, di động lại lần nữa rung lên.
Châu Daniel
【 Đang ở phòng giặt sao? 】
Châu Daniel
【 Anh bình thường tới đây vào lúc nào? 】
Rikimaru không hiểu, tại sao Châu Kha Vũ vẫn tiếp tục tiếp cận anh ngay cả khi hắn biết rằng anh mắc chứng suy giảm nhận thức tình cảm, Chẳng lẽ hắn thật sự muốn dạy anh về tình yêu sao? Ngẫm lại anh tránh còn không kịp. Vì thế Rikimaru đem điện thoại đặt lên bàn, ngón trỏ một chút một chút nghiêm túc gõ mấy câu ——
Rikimaru
【 Châu Kha Vũ, 】
Rikimaru
【 Cậu ở trong tim có một người,
Trong lòng lại ôm rất nhiều người, 】
Rikimaru
【 Đừng trêu chọc một cái người bệnh. 】
"A... Trêu chọc?"
Châu Kha Vũ nhẹ nhàng khịt mũi, ánh mắt tập chung nhìn vào tin nhắn cuối cùng trong khung chat.
Một câu nói thật, ngắn gọn và đơn giản, giờ phút này đặt ở trong mắt Châu Kha Vũt, lại chấn động trái tim hắn. Những làn sóng như thủy triều đập mạnh vào tim, hóa thành lốc xoáy sắc bén.
Châu Kha Vũ không biết cảm xúc đột ngột này là gì, hắn chỉ không muốn đóng vai một kẻ vô tâm trong cuộc sống của Rikimaru, không muốn Rikimaru trốn tránh hắn giống như tránh ôn thần.
Mím môi, Châu Kha Vũ lại tiếp tục gõ màn hình.
Châu Daniel
【Riky, áo hoodie của anh hôm nay đẹp dã man 】
Châu Daniel
【 Màu hồng tím? 】
Rikimaru
【Hoàng hôn tím. 】
Rikimaru ấn gửi đi mới đột nhiên phản ứng, mày nhăn lại, hắn như thế nào biết được?
Đúng lúc này, giữa tiếng vù vù yếu ớt của máy giặt và bài nhạc cuối phim đột ngột có tiếng đập cửa kính xen vào, Rikimaru giật mình, ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp Châu Kha Vũ đứng ở bên ngoài cửa, đôi mắt tràn đầy ý cười. Hắn mặc một chiếc áo len không cổ mỏng màu đen, đeo khẩu trang, che bản thân đến kín mít, trên tay cầm một quyển sách dày cộp.
Sau đó, Châu Kha Vũ đẩy cửa tiến vào trong tiệm, đi thẳng đến bên cạnh Rikimaru, trong cơn mê man, Rikimaru phảng phất lại thấy được "Cô bé lọ lem" bỏ chạy đêm hôm đó.
Nhìn Châu Kha Vũ ngày càng đến gần, Rikimaru bỗng nhiên nhớ ra, mới vừa rồi hắn hỏi "khi nào thì tới" mà không phải là "khi nào thì đi", xem ra hắn đã đứng ở bên ngoài tiệm giặt một lúc rồi.... Ngay sau đó, trong lòng liền sinh ra cảm giác biệt nữu vì bị hắn trêu chọc.
Châu Kha Vũ tùy ý đặt cuốn sách lên bàn, không chút do dự dựa gần Rikimaru đang ngồi ở bên cạnh, kéo xuống khẩu trang, hai mắt đón được tia sáng nhàn nhạt trong mắt của Rikimaru, nhướng mày cố ý giảm tốc độ nói:
"Không—phải!"
Bên ngoài tiệm giặt, một chiếc xe màu đen thong thả quẹo vào.
Lý Uyển dựa vào ghế sau, trong lúc lơ đãng khóe mắt quét đến hai khuôn mặt quen thuộc, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía tiệm giặt nơi hai người đang ngồi, lông mi dài khẽ rung động, trong tích tắc, đôi mắt thanh tú hiện lên vẻ kinh ngạc......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro