Chương 5

"She had never imagined that curiosity was one of the many masks of love."

—— Gabriel García Márquez

1

Rạng sáng, trời cao, sương dày, không khí ẩm ướt, se lạnh.

Người thanh niên dáng người cao gầy đẩy cửa bước vào, mang theo hơi lạnh.

Châu Kha Vũ cố ý kéo dài giọng, thanh âm xuyên qua phòng giặt trống trải.

"Không —— phải!"

Rikimaru không cần nghĩ cũng biết câu này của hắn trả lời cho vấn đề gì, ý tứ chính là một hai phải trêu chọc anh......

Đảo mắt nhìn vào Châu Kha Vũ, đôi mắt to đầy cảnh cáo.

Châu Kha Vũ coi như không nhìn thấy, cánh tay dán sát anh, chân cũng dán vào anh, ở gần như thế, Rikimaru đều có thể cảm giác được hơi ấm từ trên cơ thể người kia. Con mèo con cau mày, đột nhiên choáng ngợp, xem bộ dáng yêu nghiệt kia của Châu Kha Vũ, là có thể tưởng tượng đến những ngày tháng về sau sẽ gà bay chó sủa đến thế nào.

Mà Châu Kha Vũ lại thích thú, nhìn chằm chằm vào Rikimaru một cách tinh nghịch. Tuy rằng con mèo mặt lạnh này biểu tình như cũ nhàn nhạt không có nhiều ít biến hóa, nhưng ánh mắt rõ ràng để lộ ra ý muốn ăn thịt hắn.

Xem đi xem lại, hứng thú lập tức dâng lên, trêu Rikimaru phảng phất như sắp đến cửa ải thông quan, có thể từ trong ánh mắt băng giá của anh nhìn ra một chút cảm xúc chính là phần thưởng khi qua màn.

"Hắt xì!"

Rikimaru đột nhiên che miệng và mũi rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng hắt xì đánh vỡ thế giằng co của hai người. Co người lại trong chiếc áo hoodie tím, Rikimaru liếc nhìn TV, thấy quảng cáo vẫn đang phát, lại cúi đầu đọc sách tiếp, giọng mũi vo ve làm làm cho giọng nói vốn mềm mại của anh càng trở lên nhẹ nhàng hơn.

"Ấu trĩ...... Tùy tiện cậu."

Châu Kha Vũ dựa vào sự vô lại mà gỡ hòa một ván, mím môi cười trộm, đem kịch bản mà Vương Chính Hùng vừa mới cho hắn trải ra trước mắt, cũng không xem, chỉ là dùng tay phải chống đầu quan sát Rikimaru. Ngũ quan của anh cùng Lý Uyển gần giống nhau, khí chất lại một trời một vực, trừ bỏ giới tính bất đồng, nguyên nhân quan trọng nhất đại khái chính là bệnh của Rikimaru.


Đêm đó từ hiệu sách về đến nhà, đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ không phải bởi vì Lý Uyển mà mất ngủ suốt đêm. Tim hắn đập rất nhanh, như thể có ai đó rót một làn máu mới tràn đầy sức mạnh vào đó.

Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, hắn lấy ra di động tìm kiếm tên bệnh của Rikimaru, đọc mấy mục tương quan cả đêm, một nỗi buồn âm ỉ cứ khắc khoải trong lòng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu còn đang không ngừng lặp lại một hàng chữ:

Loại lãnh cảm về sinh lý này ngươi bệnh không những không có những thay đổi về cảm xúc, nhịp tim chậm, sản nhiệt không đủ, nhiệt độ làn da thấp, quanh năm sợ lạnh.

Châu Kha Vũ không có ý thức được, hắn đã đem độ ấm ngón tay của Rikimaru khi lần đầu tiên gặp mặt âm thầm ghi tạc trong lòng.


"Cậu không đọc kịch bản à?"

Rikimaru nhận thấy được ánh mắt của đối phương từ khi vào cửa vẫn chưa từng từ trên người mình rời đi, liền ra tiếng ám chỉ hắn, thuận tiện đem chân hướng bên trong xê dịch, tay cũng để lên thành ghế bên cạnh đùi, cùng hắn cách một đoạn ngắn.

Châu Kha Vũ nghi hoặc:

"Xem qua?"

"Ừ."

Rikimaru tầm mắt như cũ di động từ trái sang phải giữa các trang sách, đọc rất nhanh, trả lời cũng rất dứt khoát.

Lúc này, Châu Kha Vũ chú ý tới con mèo con lại bắt đầu khẽ meo meo mà trốn hắn, không tiếng động mà cười, bất cần giơ tay hướng sang bên cạnh, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Rikimaru, cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo, Châu Kha Vũ trong lòng khẽ động, ma xui quỷ khiến mà lẩm bẩm mở miệng:

"Rikimaru, trên người của anh lạnh quá."

"Tôi biết."

Rikimaru bình tĩnh rút tay ra, đặt lên trên bàn, tự nhiên lật một trang sách.

Châu Kha Vũ đương nhiên biết anh đang trốn, bằng không sao có thể mới vừa lật trang trước, hiện tại lại lật thêm trang mới rồi. Châu Kha Vũ cuộn ngón tay lại chỗ cũ, sau đó lại đuổi theo, bắt lấy bàn tay nhỏ đang để trên bàn kia chặt chẽ nắm lấy, rồi bỏ vào túi áo của mình, đem hơi ấm từ mu bàn tay tiến vào thân thể Rikimaru.

Hơi hơi dùng sức, ngăn chặn bàn tay nhỏ đang giãy giụa, Châu Kha Vũ nhìn về phía Rikimaru, trong mắt quanh quẩn ý cười ý vị sâu xa:

"Chủ nghĩa nhân đạo."

2

Khi bình minh đến gần, bóng đêm dần dần mờ đi.

Châu Kha Vũ từ tiệm giặt đi ra, nện bước thong thả hướng bãi đỗ xe đi đến.

Sau khi Rikimaru rời đi, hắn ngồi lại vị trí mà Rikimaru đã bỏ trống. Không biết là do Rikimaru vừa mới tồn tại ở không gian này, vẫn là bởi vì chính bầu không khí của tiệm giặt, nơi này làm lòng hắn bình tĩnh lại, có lẽ về sau thường xuyên  tới đây cũng không tồi.

Lòng bàn tay trong túi phảng phất còn lưu lại sự lạnh lẽo từ làn da của Rikimaru, chóp mũi còn lưu lại mùi hương của anh, Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.

Khi đang đi, di động trong túi khẽ rung.

Châu Kha Vũ lấy ra di động, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn chằm chằm màn hình hai giây, tiếp theo dường như không có việc gì mở điện thoại đặt ở bên tai, ngữ khí lười biếng mà đùa giỡn:

"Nữ minh tinh tan tầm?"

"Ừ, mới vừa về nhà cách đây không lâu."

Bên kia điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng của Lý Uyển mang theo chút mệt mỏi sau một đêm dài:

"Kha Vũ, chuyện lần trước, là do tôi không suy xét đến tình cảm của cậu, xin lỗi...... "

"Giữa hai chúng ta, không cần khách sáo như vậy."

Châu Kha Vũ đi trên những con phố không một bóng người, quan sát ánh đền từ cửa hàng hai bên đường, không rõ tâm tình lúc này là gì.

"Hạo......" Xưng hô thân mật từ miệng buột ra, Lý Uyển mím môi nuốt trở lại.

"Doãn Hạo Vũ nói, nam thứ 4 trong phim của đạo diễn Vương là nhân vật mà em ấy muốn thử từ lâu, hơn nữa...... Biên kịch nói không sai, vai nam chính quả thật rất hợp với cậu."

"Nghe nói gần đây Doãn Hạo Vũ sẽ comeback, khả năng không có nhiều sức lực để lo quay phim."

Châu Kha Vũ nói xong liền có điểm hối hận, Lý Uyển và Doãn Hạo Vũ cùng công ty, tự nhiên là so với hắn càng quen thuộc lịch trình của Doãn Hạo Vũ. Tiếp theo liền trong lòng cười nhạo chính mình, hắn thật giống một vị nam phụ khổ tình, tự bản thân tìm lý do cho nam chính để an ủi nữ chính đang buồn phiền.

Châu Kha Vũ trong lòng hiểu rõ, lúc này nếu hắn không cho, vai nam chính tuyệt đối sẽ không thuộc về người khác, không chỉ là Vương Chính Hùng, nhà sản xuất và biên kịch đều đã liên hệ qua hắn, nhân vật có nhiều phân cảnh đánh nhau và đấu súng, vô luận là ngoại hình vẫn là kỹ thuật diễn đều không có người thích hợp hơn hắn. Nhưng nếu Lý Uyển khăng khăng nhờ hắn hỗ trợ, thì hắn có khả năng sẽ nhường vai diễn......

Hiện nay, Doãn Hạo Vũ đã chủ động giải quyết rắc rối này cho hắn.

"Cậu......"

"Em......"

Hai người đồng thời mở miệng, rồi sau đó đồng thời trầm mặc.

Qua điện thoại, Lý Uyển nghe thấy tiếng chuông cửa của tiệm đồ uống 24h ở gần nhà: "Khổ qua —— Khổ qua —— không phải là đồ ngốc —— đồ ngốc ——", thanh âm buồn cười lại đáng yêu.

Hắn quả nhiên tới khu phố này, nhưng lại không phải tới tìm cô.

Lý Uyển không khỏi nghĩ đến cảnh tượng mà cô vừa nhìn thấy khi đi ngang qua tiệm giặt, lại nhớ đến người đàn ông kỳ quái đi qua bọn họ trong đêm mưa đó, đối chiếu hai việc , chợt hiểu rõ.

Châu Kha Vũ đến để tìm người có khuôn mặt giống với cô.


"Ưu tiên phái đẹp."

Châu Kha Vũ nhấp một ngụm nước khổ qua cùng loại với Rikimaru, đắng đến mức hắn rùng mình, hắn bảo Lý Uyển nói trước bằng giọng điệu hờn dỗi.

Hắn cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, đối thoại giữa hai người lại có thể mỏng manh, khắc chế như vậy, phảng phất như thể nếu nói sai một câu thôi, mối quan hệ cực khổ duy trì này sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Lý Uyển ngồi trên ghế sô pha, dùng muỗng đè những lát chanh tươi nổi lên trong cốc xuống.

"Cậu có phải đang ở gần nhà tôi đúng không?"

Tuy rằng Lý Uyển sử dụng câu nghi vấn, nhưng ngữ khí bình tĩnh và khẳng định, tựa như trần thuật một sự thật.

Châu Kha Vũ giật mình, cô nhìn thấy hắn sao? Thấy được bao nhiêu? Hắn suy tư một lát, cố ý thử:

"Cũng xem như vậy, nhưng nói đúng ra, cũng không coi như ở gần nhà em."

"Cậu không phải nói không giống như vậy sao?"

Lý Uyển cười khẽ, có ý tứ gì đó, trong lời nói có một loại thâm ý khó tả.

Dựa vào cửa xe, Châu Kha Vũ cau mày. Giọng điệu của cô, nghe có vẻ nhưng đang quan tâm, nhưng cũng có vẻ như không thèm để ý.

"Thực sự không giống," hắn chậm rãi mở miệng, nghe không ra cảm xúc,

"Anh ấy và em không giống nhau."


"Kha Vũ, việc giữa hai chúng ta, hy vọng cậu không cần liên lụy người vô tội......"

Tay đang mở cửa xe của Châu Kha Vũ dừng lại,

Một người nói không cần liên lụy, một người nói không cần trêu chọc.

Đôi mắt hẹp dài dùng sức nhắm lại, ngăn chặn đáy lòng bực bội,

"Tôi nói, anh ấy không giống!"

3

Mấy ngày sau, sáng sớm.

Châu Kha Vũ về nhà sau khi ghi hình cho chương trình, đi đến chiếc giường lớn màu đen, thở dài thật sâu.

Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía quyển sách đang mở tại đầu giường, đây chính là ngọn nguồn khiến hắn sa vào mâu thuẫn.

Trên trang sách, có một câu được đánh dấu nhẹ bằng bút chì——

"Tò mò cũng là biến chủng tiềm tàng của tình yêu."

Châu Kha Vũ vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình đối Lý Uyển đủ kiên định, đó là lầu cao do chính hắn xây lên, từng viên, từng viên gạch một trong suốt bảy năm qua. Cho nên cho dù lưu luyến giữa bụi hoa, đối ai là thiệt tình, đối ai là giả ý, hắn vẫn luôn đều rất rõ ràng.

Nhưng gần nhất, hắn quá khác thường......

Thường xuyên nhìn chằm chằm khung chat của Rikimaru phát ngốc, ngay cả khi đang làm việc cũng sẽ nhớ tới khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc kia. Nhìn đến nụ cười của Lý Uyển trên biển quảng cáo khổng lồ, đều sẽ không chịu khống chế mà tưởng tượng bộ dáng cong cong mi mắt của Rikimaru......

Châu Kha Vũ không thể khống chế được loại cảm xúc khác thường và xa lạ này, hắn chỉ có thể dưới đáy lòng lặp đi lặp lại, mình đối với Rikimaru, là lợi dụng, là lợi dụng,

Chẳng qua, xen lẫn thương cảm vào đó.

Châu Kha Vũ đặt tay lên trán, cưỡng bách chính mình không nghĩ về điều đó.

Lúc này, điện thoại bên mép giường đột nhiên rung lên.

Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn màn hình, lập tức từ trên giường ngồi dậy, không chút do dự tiếp điện thoại, ngữ khí hài hước:

"Ôi, anh Hùng,"

"Cút đi!"

Vương Chính Hùng đối với Châu Kha Vũ lên án:

"Châu Dan chú nên đối xử tôn trọng với đại đạo diễn! Không nhìn ra ai là người kéo chú ra khỏi biển khổ của nam phụ......"

"Thế thì mình ứ về nữa, mình thích ngâm mình trong biển khổ cơ?"

"Cầu xin chú đừng cùn như thế, kịch bản anh đưa đã đọc chưa?"

Vương Chính Hùng cố gắng hết sức để kéo chủ đề quay trở về chính sự.

Châu Kha Vũ cười gượng hai tiếng,

"Tất nhiên rồi, không nhìn xem là vị quý nhân nào đem em từ khổ ải vớt ra."

"Chậc chậc, theo tính cà lơ phất phơ của chú, anh tin thứ quỷ nhà chú......"

"Đạo diễn Hùng yên tâm! Tôi phi thường chuyên nghiệp!"

"Rồi rồi rồi, anh không nói lại cậu."

Vương Chính Hùng ngồi trước máy tính, cầm cây bút trong tay xoay qua xoay lại, nghĩ thầm công phu mồm mép của Châu Dan e rằng không ai có thể làm hắn ăn mệt.

"Nói cho cậu một tiếng, chiều mai sẽ là buổi đọc kịch bản, địa chỉ đợi lát nữa gửi cho."

"OK..."

Châu Kha Vũ ngừng vui đùa, ngữ khí trở về bình thường.

"Em đã biết."

Hắn nghĩ tới Lý Uyển.

Làm nữ chính, Lý Uyển khẳng định sẽ ngồi ở bên người hoặc đối diện hắn.

Từ lần trước cưỡng hôn cô ở hẻm nhỏ, gần hai tuần bọn họ chưa gặp mặt nhau, liền tính lần trước Lý Uyển chủ động gọi điện thoại xin lỗi, cuối cùng cũng là tan rã trong không vui. Nói thật, Châu Kha Vũ căn bản không nghĩ tới chính mình sẽ bởi vì người ngoài mà khiến Lý Uyển khó chịu, hơn nữa, trong lòng hắn vẫn mơ hồ có bóng dáng đó, lúc này cảm thấy chột dạ, càng không biết như thế nào đối mặt với cô......

"Đúng rồi man, cậu và Lý Uyển gần nhất không có cãi nhau đi, anh sợ không khí hiện trường không tốt."

Vương Chính Hùng thức cả đêm, từ trên ghế mềm duỗi thẳng lưng, đột nhiên nghĩ đến quan hệ của hai vị kia, vì thế thuận miệng nhắc tới.

Châu Kha Vũ nghe vậy, bất đắc dĩ mà giơ tay gãi gãi thái dương. Đúng là anh em tốt của hắn, cái hay không nói, toàn nói cái dở......

"Khụ...... Có xíu xấu hổ."

"Không phải chứ bro?! Hai người lại cãi nhau?"

Cơn buồn ngủ của Vương Chính Hùng biến mất hơn phân nửa, giọng bất giác cất cao vài phần. Hắn cùng Châu Kha Vũ nhận thức nhiều năm như vậy, nên hắn đối với việc này cũng không nên ngạc nhiên, nhưng Châu Kha Vũ một khi ăn quả đắng từ Lý Uyển liền uể oải không phấn chấn, tiếp theo liền sẽ bị chụp ảnh đang trong một mối quan hệ mới, sắp khai máy là thời khắc mấu chốt, hắn không thể để nam chính dùng phương thức này kiếm nhiệt......

"Không tính cãi nhau, có chút việc nhỏ thôi."

"Nội tình như thế nào" Vương Chính Hùng xoa tóc.

"Khi nào buổi đọc kịch bản kết thúc, người anh em này sẽ bày trò giúp cậu giảng hòa?"

"Cảm ơn nhé, Oscar."

Buổi đọc kịch bản ngày mai quả thực là một cơ hội để hòa giải, Châu Kha Vũ không lên nổi tinh thần, lại là cảm giác khác thường này.

"Anh đang bận, em vừa mới trở về, ngủ một lát đã."

Vương Chính Hùng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, lời nói ở trong cổ họng trằn trọc vài lần nhưng chưa nói ra khỏi miệng, chỉ coi như hắn đã cạn kiệt năng lượng sau khi ghi hình thâu đêm:

"Được rồi, anh sẽ gửi tin nhắn cho cậu."


Chiều hôm sau, trời không gợn mây, nắng thu trong xanh mà ấm áp, không khí khô giáo, mát mẻ.

Châu Kha Vũ mặc chiếc áo phông chữ T màu đen bước ra khỏi phòng tắm, đi dạo một vòng trong căn phòng để quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo khoác bóng chày màu xanh đơn giản mặc bên ngoài, tóc cũng không tạo kiểu, đội mũ lưỡi chai cùng màu đi ra ngoài,  tựa như đại học khi ấy.

Đây là mưu mô nhỏ của Châu Kha Vũ, Lý Uyển thích nhất dáng vẻ này của hắn —— sạch sẽ, trong sáng, dương quang, nhìn không ra sự bạc tình trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng giấu ở cợt nhả, lòng dạ sâu không thấy đáy bên trong.

Người đại diện đón hắn, đi đến công ty điện ảnh mà Vương Chính Hùng trực thuộc. Châu Kha Vũ dùng đôi chân dài từ trên xe nhảy xuống, bởi vì đây là lịch trình bán công khai, chung quanh đã có một số người đứng đó, hắn dứt khoát cũng không che giấu, thoải mái bước vào tòa nhà trước máy quay của đám đông.

Đẩy ra cửa kính của phòng họp, Châu Kha Vũ nhìn đến có vài vị tiền bối diễn viên gạo cội đã trình diện, đang cùng Vương Chính Hùng giao lưu nhân vật, Châu Kha Vũ cùng bọn họ chào hỏi, sau đó tựa ở bên cửa sổ, nghe bọn họ đàm luận.

Qua vài phút, cửa lại bị đẩy ra.

Người đại diện của Doãn Hạo Vũ tiến vào  cười hướng mọi người chào hỏi, theo sát sau đó chính là Lý Uyển trong bộ váy liền màu xanh nhạt và chiếc mũ vành tròn cùng Doãn Hạo Vũ một thân đồ đen. Doãn Hạo Vũ mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, bên ngoài còn đội thêm mũ của áo hoodie, tóc và mặt che đến kín mít, nhưng dáng người thon dài, tỉ lệ hoàn mỹ, cho dù ăn mặc điệu thấp cũng che không được khí chất kinh diễm.

Châu Kha Vũ nhìn Lý Uyển và Doãn Hạo Vũ cùng nhau tiến vào, bắt đầu thấy khó chịu trong lòng, tuy rằng mặt không gợn sóng, nhưng ánh mắt quan tâm vẫn đuổi theo cô.

Sau khi Lý Uyển chào nói khách sáo vài câu với Vương Chính Hùng và các vị tiền bối, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Châu Kha Vũ, sửng sốt một chút, hoảng hốt như thấy được thiếu niên đứng dưới ánh nắng của sân bóng chày nhiều năm về trước.

Khi đó cô mới là sinh viên năm nhất, là người mẫu cho một công ty nhiếp ảnh, buổi chiều đang ngồi trên bãi cỏ để chụp ảnh, ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một chàng trai cao lớn đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đen, dù đứng giữa những nam sinh khác nhưng vóc dáng và diện mạo của hắn cũng đáng kinh ngạc. Trong ánh nắng chiều, tầm mắt hai người chạm vào nhau, không phân rõ ai là người chiếu sáng thế giới của ai trước.


"Tiểu Uyển, ngồi chỗ đó là được."

Vương Chính Hùng thấy Lý Uyển cùng Châu Kha Vũ đang dán mắt vào nhau, không xác định đây là phát ra tia lửa gì, rùng mình, vội mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc. Nhưng Lý Uyển cùng Châu Kha Vũ đều không có phản ứng, như là căn bản không nghe được hắn nói chuyện, Vương Chính Hùng nội tâm kêu rên, hai vị tổ tông này......

"Chị Uyển?"

Tiếng nói nhẹ nhàng độc đáo vang lên bên tai, khiến Lý Uyển định thần lại.

Lý Uyển quay đầu, cười hướng Doãn Hạo Vũ, sau đó cùng Vương Chính Hùng nói cảm ơn, ngồi ở vị trí hắn chỉ.

Châu Kha Vũ nhướng mày, thu hồi ánh mắt, rời cửa sổ ngồi vào chỗ đối diện Lý Uyển.

Toàn bộ diễn viên có mặt đều là tiền bối của Doãn Hạo Vũ, cậu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cùng mọi người chào hỏi, nhưng vẫn không có bỏ mũ. Đi ngang qua Châu Kha Vũ, cậu lên tiếng chào, thanh âm bị khẩu trang cách chở nghe không ra cảm xúc.

"Anh Kha Vũ."

Châu Kha Vũ gật đầu, nhìn về phía Doãn Hạo Vũ bằng ánh mắt sắc bén, ngón tay chống cằm mở miệng:

"Hôm nay Pat Pat sao lại che kín mít như vậy?"

Doãn Hạo Vũ dừng lại một chút, vừa muốn mở miệng, lại bị người đại diện đoạt trước: "A, Pat Pat mới nhuộm tóc, hôm nay dưới tầng có không ít fans, công ty sợ tạo hình bị lộ ra ngoài......"

Sau đó ngữ khí của người đại diện thay đổi, cười hướng Vương Chính Hùng:

"Bất quá đạo diễn có thể yên tâm, đến lúc quay phim nhất định sẽ phối hợp theo tạo hình của đoàn phim!"

"OKOK, mọi người đều hiểu đều hiểu, em trai sắp comeback."

Vương Chính Hùng đỡ kính đen trên mũi, cười vỗ vai Doãn Hạo Vũ, ý bảo cậu tùy ý ngồi. Sau đó trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, ý muốn bảo hắn im lặng.

Châu Kha Vũ nhún vai, cúi đầu xem kịch bản.

Doãn Hạo Vũ chú ý tới Lý Uyển cong con mắt giơ tay chỉ vị trí bên cạnh cô, liền nhẹ nhàng lắc đầu với cô, ngồi bên cạnh nữ diễn viên đã từng hợp tác nhiều lần với cậu.

Cậu sắp comeback, có rất nhiều vấn đề nhỏ nhặt cần xử lý, vốn dĩ không nghĩ nhận phim mới, chỉ là công ty đã xem bộ phim mới phát sóng của cậu, liền muốn thừa dịp cậu đang có nhiệt độ đóng thêm một vài bộ nữa. Công ty biết Lý Uyển và Châu Kha Vũ quan hệ thân cận, liền ám chỉ Lý Uyển đề nghị một vai diễn từ Châu Kha Vũ. Doãn Hạo Vũ không nghĩ làm Lý Uyển khó xử, liền chủ động đề xuất một vai nhỏ, ít phân cảnh, và không có mạch tình cảm. Huống hồ, ước mơ và hoài bão của cậu đều ở trên sân khấu, diễn xuất chỉ là phối hợp công ty an bài.

Cuộc họp cứ tiếp tục như vậy suốt buổi chiều, Doãn Hạo Vũ cũng không chen vào nói, an tĩnh lật kịch bản nghe mọi người thảo luận về nhân vật và cốt truyện, lâu lâu lại đánh dấu vài cái.


Chẳng mất chốc, trời đã gần trạng vạng, chiều hôm buông xuống bốn bề.

Vương Chính Hùng nhìn thoáng qua hoàng hôn ngoài cửa sổ, lại liếc nhìn Châu Kha Vũ và Lý Uyển, hắng giọng nói:

"Trời, cũng đã muộn rồi. Nếu mọi người không có công tác gì nữa thì sao không đi ăn một bữa với nhau nhỉ? Biên kịch lão sư thấy thế nào? Coi như đây là lần đầu tiên đoàn phim chúng ta đi liên hoan."

Mọi người đều cảm thấy sắp phải trường kỳ ở chung khi vào đoàn, cùng nhau ăn một bữa cũng không có hại gì, vì thế phần lớn đều vui vẻ đáp ứng, đứng dậy đi ra ngoài.

Doãn Hạo Vũ dừng ở cuối cùng, giữ chặt Vương Chính Hùng nói:

"Vương đạo diễn, mọi người đi ăn trước nhé, em phải quay lại phòng thu, lát sẽ qua sau."

"Được rồi, sau khi xong việc đừng quên tới nhé, anh sẽ gửi địa chỉ cho." Vương Chính Hùng vừa nói vừa móc di động ra gửi cho cậu địa chỉ nhà hàng.

Châu Kha Vũ cùng Lý Uyển mới vừa bước ra cửa, lơ đãng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Châu Kha Vũ nhìn sang bên cạnh, chú ý tới Lý Uyển ánh mắt ảm đạm đi vài phần, chua xót ập vỡ òa trong lồng ngực......


Trên bàn ăn, Vương Chính Hùng cùng mấy diễn viên trẻ nói chuyện, mời nhau từng ly từng ly rất hăng say.

Châu Kha Vũ ăn mà không biết mùi vị gì, nhịn không được nhìn lén Lý Uyển ở đối diện. Đối phương có chút thất thần, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động trên bàn.

"Còn giận anh à?"

Châu Kha Vũ chọc cơm trong bát, thanh âm có chút khàn khàn.

"Không có." Lý Uyển nâng chiếc cốc trong tay nhấp một ngụm nước, đôi mắt trong suốt tràn đầy bình tĩnh.

"Tôi không hẹp hòi đến vậy."

Lúc này, Vương Chính Hùng ồn ào nhốn nháo, vì say khiến hắn có chút trẻ con.

"Đi đi đi, tăng hai tăng hai!"

"Đi?"

Châu Kha Vũ vừa dứt lời, màn hình điện thoại của Lý Uyển sáng lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng hiện lên ý cười khó có thể phát hiện, gõ một hàng chữ, sau đó đóng lại di động trả lời Châu Kha Vũ.

"Đi."


Bên ngoài phòng KTV riêng, Doãn Hạo Vũ nâng vành mũ, đẩy cửa bước vào.

Trong ánh đèn màu hồng phấn, những người còn sót lại đang nằm la liệt trên ghế mơ màng sắp ngủ, chỉ còn tiếng nhạc ầm ĩ vang vọng trong không gian tối tăm.

Một giờ trước, Doãn Hạo Vũ đã gửi tin nhắn cho Lý Uyển, biết được cậu đã bỏ lỡ bữa tối, liền không nghĩ lại đi tăng 2 tiếp. Sau đó, Lý Uyển hỏi cậu có muốn tới không, Doãn Hạo Vũ cân nhắc Châu Kha Vũ cũng ở cùng, khẳng định sẽ không làm cô gặp được nguy hiểm, liền lấy công tác uyển chuyển cự tuyệt. Đợi trong chốc lát, thấy cô vẫn luôn không trả lời lại, lúc này mới không yên tâm mà đuổi lại đây.

Lặng lẽ đi dọc theo bức tường để vào phòng, Doãn Hạo Vũ nhìn quanh phòng, phát hiện Lý Uyển đang mặc chiếc áo khoác xanh đen của Châu Kha Vũ, nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế sô pha. Mà Châu Kha Vũ ngồi trên chiếc ghế đẩu cao ở phía đối diện của Lý Uyển, trầm mặc uống rượu, hai người cách nhau một chiếc bàn dài.

Doãn Hạo Vũ nhịn không được lắc đầu, hai người này......

Tóm lại, chị Uyển của hắn không có việc gì là được.

Sau khi vẫy tay với Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ thấy không có nhiều người lắm, lại không nghĩ đánh vỡ sự cân bằng giữa hai người Châu Lý, dứt khoát ngồi ở giữa ghế sô pha bên cạnh Vương Chính Hùng, lẳng lặng mà quan sát.

Đúng là cậu không phá vỡ sự cân bằng giữa Châu Kha Vũ và Lý Uyển.

Bất quá, một tam giác hoàn mỹ cũng được hình thành từ đây.

Bài nhảy chói tai của nữ đoàn đã kết thúc, sau vài giây yên tĩnh, âm thanh trong trẻo của đàn piano truyền trong không khí ——

Không biết là ai đã chọn 《Thủy tinh ký 》.

Châu Kha Vũ nhìn Lý Uyển và Doãn Hạo Vũ, cúi xuống cầm micro trên bàn,đưa nó lên môi, hát với giai điệu du dương của piano:

"Chìm đắm trong ánh mắt em,

Tìm kiếm vết tích của dải ngân hà......"

Khi hắn nói chuyện nghiêm túc, thanh âm luôn là thực thanh nhuận, giọng hát cũng vậy.

Lý Uyển nghe thấy giọng hát của Châu Kha Vũ, chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía đối diện.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm Lý Uyển, đôi mắt thâm tình khẽ sáng lên, giọng hát nhẹ nhàng, ôn nhu có một loại cầu mà không được áp lực.

"Còn bao xa nữa mới có thể tiến vào trái tim em,

Còn bao lâu nữa mới có thể cùng em thân cận,

Một người gần trong gang tấc mà tôi không cách nào chạm tới,

Chỉ có thể chờ cơ hội cùng người tương ngộ......"

Đang nằm sõng soài giữa ghế sô pha, Vương Chính Hùng bị tiếng hát u sầu hiếm có của Châu Kha Vũ làm cho tỉnh táo, đột nhiên nhớ lại hắn tổ chức cuộc vui này để làm gì, vì thế vất vả từ sô pha ngồi dậy, vỗ tay nói:

"Nam chính cũng đã hát rồi, chị Uyển không hát một bài đi?"

Lý Uyển nhìn về phía Vương Chính Hùng, lại phát hiện Doãn Hạo Vũ đang ngồi ở đó, có chút ngoài ý muốn, có vui mừng, có chút bất đắc dĩ.

Do dự vài giây, cô nhận lấy micro từ Vương Chính Hùng, trên hệ thống chọn một bài.

Khúc dạo đầu quen thuộc làm Châu Kha Vũ nhíu mày......

Giọng hát của Lý Uyển dịu dàng, nhẹ nhàng như tên cô vậy, nhưng Châu Kha Vũ lại nghe đến phát lạnh ở đầu ngón tay, nhịn không được nắm chặt tay lại.

"......

Anh từng nói nắm tay nhau coi như đã ước định,

Nhưng người yêu hỡi đó không phải tình yêu đâu,

Tựa như sao băng vụt qua mà không kịp nguyện cầu,

Đẹp thế nào đi nữa cũng chỉ là những điều đã qua.

Những lời hứa đó đẹp đẽ bởi vì hai chúng ta còn quá trẻ,

Nhưng người yêu hỡi đó chẳng phải là tình yêu đâu......"

Đôi mắt đẹp của Doãn Hạo Vũ lấp ló dưới vành mũ, bị động cảm thụ dòng khí vi diệu đang lưu chuyển giữa hai người, ngón tay để ở trên đùi không ngừng gõ, như là đang lướt trên phím đàn theo tiếng ca.

Doãn Hạo Vũ làm sao có thể chỉ là một người ngoài cuộc.

Bởi vì bên ngoài tam giác hoàn hảo nay, xuất hiện nhân tố không thể khống chế.

Bởi vì hành tinh tên Châu Kha Vũ, đã lặng lẽ thay đổi quỹ đạo.

Tinh hằng mới đang hấp dẫn Châu Kha Vũ, gọi là Riky.

4

Châu Daniel

【 Ở trong tiệm sao? 】

Châu Daniel

【Riky? 】

Rikimaru không trả lời hắn.

Châu Kha Vũ đã thành thói quen Rikimaru không trả lời lại tin nhắn, cũng không rối rắm, coi đó là anh đã chấp thuận, vì thế cầm lấy quyển sách hướng "Đào nguyên" của hắn chạy tới.

Kể từ khi Châu Kha Vũ bắt đầu kế hoạch tán tỉnh của mình, liền liên tục gửi tin nhắn cho Rikimaru. Rikimaru dường như đã sớm làm công tác chuẩn bị kháng chiến lâu dài với hắn, có thể mặc kệ hắn liền mặc kệ, khi nào phiền quá liền nói dỗi vài câu, sau đó thắng được mấy giờ thanh tịnh.

Nhưng sự kiên nhẫn của Châu Kha Vũ đối Rikimaru tựa hồ không có giới hạn, hắn cảm thấy con mèo con kỳ quái này phản ứng rất thú vị. Từ dăm ba câu mấy ngày nay, cũng dần dần thăm dò, tìm ra thói quen của Rikimaru:

Hiệu sách Ẩn Nấp một tuần mở cửa năm ngày, mở lúc 14h và đóng cửa lúc 22h. Mỗi tuần vào thứ Hai, thứ Tư, và thứ Sáu, sau khi đóng cửa thì nửa đêm hoặc rạng sáng sẽ đến tiệm giặt quần áo, ngồi chờ giặt quần áo và đọc sách.

Rikimaru còn nói là anh một ngày chỉ làm 8 tiếng, nghỉ 2 ngày cuối tuần. Nghĩ vậy, Châu Kha Vũ lại nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn cho rằng điều duy nhất mà hắn chưa rõ ràng, là tiêu chuẩn về "định mệnh" chỉ mở cửa cho "Người có duyên" lên tầng hai của hiệu sách.

Châu Kha Vũ tâm tình thả lỏng lái xe vào bãi đỗ xe gần đó, ngay khi xe vừa dừng, di động liền vang lên âm báo. Khi hắn mở nó ra, là người đại diện phát tin tức nhắc nhở hắn rằng Official Weibo của đạo diễn Vương vừa quan tuyên diễn viên cho kịch bản mới, nhân viên công tác đã giúp hắn chuyển phát, chỉ là buổi sáng Doãn Hạo Vũ đăng Weibo có tag hắn, nhắc Châu Kha Vũ nhớ trả lời. Còn đặc biệt cường điệu, hắn là diễn viên tiền bối lại là đối tượng đã hai lần hợp tác, đối với hậu bối hờ hững sẽ rất khó coi, nhất định phải bình luận sao cho có "cảm xúc chân thật" một chút.

Châu Kha Vũ không nói lên lời, click mở Weibo, vào trang cá nhân của Doãn Hạo Vũ, phía dưới ảnh chụp nam đoàn, là bài đăng mới nhất cách đây hai giờ, chuyển phát lại thông báo quan tuyên nhân vật của Vương Chính Hùng.

INTON-Patrick Doãn Hạo Vũ

Cảm ơn mọi người đã quan tâm trong thời gian gần đây, là một diễn viên mới, tôi muốn đóng tốt mọi nhân vật, bắt đầu từ những vai phụ. Tôi rất cảm ơn hai vị tiền bối đã dẫn dắt tôi trong bộ phim trước @LýUyểnđangởcôngtác @diễnviênChâuKhaVũ_Daniel, rất mong chờ những lần hợp tác sau.

Ngoài ra, mong mọi ngươi hãy chú ý nhiều hơn đến sự trở lại của INTON vào tháng 10 này, yêu các bạn!

Thực ra cậu ta có ý định dập tắt cuộc tranh cãi giữa fans hai bên về dưa tranh giành nam chủ, sao có thể đơn giản như vậy.

Châu Kha Vũ ấn vào, thấy Lý Uyển đã bình luận ——

【 Tiểu Doãn tiến lên! 】

Vì thế hắn cũng gõ một câu bình luận, sau khi đọc đi đọc lại hai lần, thấy đã đủ "cảm xúc chân thật" mới nhấn gửi đi ——

【Come on Pat Pat! Mong chờ album mới của INTON! 】

Người đại diện đặc biệt dặn dò, vô luận hắn - tiểu thái tử coi thường ai trong vòng này, nhưng ít nhất ngoài mặt cũng phải làm tốt công việc, duy trì vòng ngoài sóng yên biển lặng, cũng là "nghĩa vụ" của hắn khi là người trong vòng.

Châu Kha Vũ giật giật khóe miệng,

Giới giải trí, thật con mẹ nó dối trá.

Rõ ràng Tu La tràng lần trước vừa qua không lâu, bọn họ còn phải giả bộ tình cảm chân thành, thân mật khăng khít.


Ngày đó Châu Kha Vũ từ KTV trở về, gần 4h sáng nhận được tin nhắn của Lý Uyển:

【 Kha Vũ, 】

【Tôi của quá khứ, đã từng yêu cậu. 】

【 nhưng đó đều đã qua. 】

Bởi vì Doãn Hạo Vũ sao?

Kia hiện tại, hắn lại tính là cái gì đâu?

Hắn không hỏi, bởi vì đáp án quá mức rõ ràng......

Bị Lý Uyển cự tuyệt là chuyện thường ngày, nhưng nỗi buồn lần này khác với những lần trước. Châu Kha Vũ bị đè nén đến khó chịu, chỉ muốn đắm chìm vào mộc hương mát lạnh khiến người mê muội, chỉ nghĩ tiến vào đào nguyên của hắn để tìm kiếm con mèo của mình.


Đến cuối con phố, cây cối xanh tươi ngoài cửa hàng đã bắt đầu ngả vàng, sau khi băng qua đoạn đường lát đá, Châu Kha Vũ dừng lại trước cửa hiệu sách.

Tuy rằng biến báo hôm nay cửa tiệm đóng cửa được treo bên ngoài, nhưng cửa lại không có khóa. Châu Kha Vũ đẩy cửa ra, hương vị quen thuộc mà hắn nhớ thương ngày đêm vây quanh hắn, thương nhớ đêm ngày quen thuộc hương vị nháy mắt đem hắn vây quanh, kèm theo tiếng ding dong là tiếng piano du dương.

Châu Kha Vũ cầm quyển sách bước lên cầu thang, càng lên cao đi tiếng đàn càng rõ ràng, giai điệu mượt mà đậm chất phương Đông từ trên tầng bay xuống, như thể ánh sáng từ lá cây xuyên qua.

Đó là là ca khúc phong cách Arabesque No.1


Châu Kha Vũ nhớ rõ ràng đây là bài hát do Lý Uyển đã đàn trong tiệc Tết Nguyên Đán. Kể từ đó, cô cùng ca khúc này đã sống mãi trong tim hắn.

Bước lên tầng hai nhìn vào, ngày ấy tất cả các tấm rèm đều được dây đai buộc lại, ánh nắng tràn vào từ bức tường kính, duỗi thân mình ở mỗi góc phòng. Một vài cửa sổ mở rộng ra, làn gió khô ráo từ rừng cây thổi vào, không khí tràn ngập mùi hương cam quít cùng hồng trà, ập vào chóp mũi của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nheo lại đôi mắt do ánh nắng chói chang trong phòng chiếu vào, đảo mắt quanh phòng tìm kiếm thân ảnh nho nhỏ kia.

Tầm mắt hắn dừng lại bên cạnh chiếc piano, Châu Kha Vũ nhìn thấy Rikimaru lười nhác ngồi ở bên cạnh bàn, một bàn tay chống trên mặt bàn, bên cạnh có đĩa dâu tây trái mùa, một cái tay khác chống đầu, dựa vào nơi đó nhắm mắt ngủ gật. Một cổ tay áo sơ mi trắng được xắn lại, lộ ra phần khủy tay màu hồng nhạt. Khuôn mặt trắng nõm quay sang một bên, ánh nắng từ bên trái chiếu vào, khiến cho tóc mái hơi rối, lông mi cong vút, khóe môi khẽ nhếch được mạ một lớp vàng ròng.

Nhìn nó, Châu Kha Vũ khóe môi chậm rãi nhếch lên, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác năm tháng tĩnh lặng.


Nhưng khi hắn nhận ra người đang đánh đàn, nụ cười trên môi lập tức đông lại, cảm giác những ngày tháng bình yên không còn tồn tại nữa.

Người thanh niên ngồi bên cửa sổ chơi piano, mặc một chiếc áo Polo rộng rãi màu oải hương, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sâu, mái tóc màu hồng nhạt dưới ánh mặt trời thập phần chói mắt, mái tóc bồng bềnh theo điệu nhạc hơi lay động.

Như thể cảm nhận được có người nhìn, cậu ngẩng đầu lướt qua cây piano nhìn về phía cầu thang, và trong thoáng chốc cậu đã bỏ lỡ một nốt nhạc, đôi mắt khắc đao ẩn hiện vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt thanh tú hiện ra cảm xúc phức tạp.


Trái tim Châu Kha Vũ chợt thắt lại,

Tại sao Doãn Hạo Vũ lại ở chỗ này?!

Đây không phải được gọi là "Người có duyên" của hiệu sách Ẩn Nấp sao?


Ánh mắt nhìn đến quần áo trên người đối phương,

Rikimaru nói qua, đó là hoàng hôn tím......

Nháy mắt, cảm giác khủng hoảng như ngọn lửa bùng lên, không ngừng mà đốt cháy trái tim.


Châu Kha Vũ đối với Rikimaru hiểu biết quá ít,

Hắn không biết, nơi ẩn nấp  này không chỉ là đào nguyên của hắn,

Mà Rikimaru, cũng không chỉ là mèo con của riêng hắn......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro