Chương 19: Sàn Trượt Bất Ngờ và Gánh Nặng Của Sự Tin Tưởng

Mai hét lên một tiếng thất thanh, cô bé nhỏ nhắn đứng chết trân khi Cường, trong bộ dạng một con quái vật bằng đá gai góc, lao thẳng về phía mình. Toàn bộ sức mạnh của một Tiên phong giờ đây nhắm vào một đồng đội không có khả năng tự vệ.

Thiên Cơ phản ứng gần như ngay lập tức. Bàn tay phải của cô giơ lên, những ngón tay thon dài khẽ cử động. Không khí xung quanh Cường bắt đầu đặc quánh lại, các Lõi Định Luật về ma sát và không gian chuẩn bị được tái định hình để khóa chặt cậu ta lại.

[Phân tích: Xác suất thành công của việc vô hiệu hóa đối tượng 1358 bằng phương pháp [KHÓA KHÔNG GIAN] là 89.4%. Rủi ro gây tổn thương cấu trúc vĩnh viễn cho đối tượng: 45%. Tỷ lệ chấp nhận được.]

Hệ thống của Thiên Cơ đã tính toán xong. Đối với cô, Cường không còn là đồng đội, mà là một tài sản bị lỗi cần được vô hiệu hóa, dù có phải trả giá bằng thương tật vĩnh viễn.

Nhưng An thì khác.

Cậu không thấy một "tài sản lỗi". Cậu thấy Cường, gã trai to mồm nhưng không hề xấu tính, đang gầm lên trong đau đớn, bị chính sức mạnh của mình điều khiển. Cậu thấy những sợi tơ Ý Niệm màu tím đen đang quấn chặt lấy đốm sáng Ý Chí của Cường, bóp méo nó.

Cậu không thể để Thiên Cơ "xử lý" Cường.

Trong khoảnh khắc sinh tử đó, An không nghĩ đến việc "hàn gắn" nữa. Vụ nổ của con chó Dị Hóa Nhân là một bài học quá đắt giá. Cậu cần một giải pháp khác. Không phải chữa lành, cũng không phải hủy diệt.

Là can thiệp.

Trước khi Thiên Cơ kịp ra tay, An chỉa thẳng tay về phía khoảng sàn bê tông giữa Cường và Mai. Cậu không cố gắng điều khiển một thứ phức tạp như trọng lực. Cậu nhắm vào một Ý Niệm đơn giản hơn nhiều, một thuộc tính mà bất cứ bề mặt nào cũng có.

Và cậu áp đặt lên nó một quy luật mới. Một từ duy nhất vang lên trong đầu cậu.

"[TRƠN]!"

Không có ánh sáng loè loẹt, không có âm thanh hoành tráng. Chỉ đơn giản là bề mặt sàn bê tông vốn lởm chởm, đầy bụi bặm dưới chân Cường bỗng mất đi toàn bộ ma sát. Nó trở nên trơn nhẵn như một sân băng vừa được đánh bóng.

Cường, đang dồn toàn bộ sức mạnh vào cú lao tới, đột nhiên mất hết trụ. Lực quán tính khổng lồ biến cú tấn công hung hãn của cậu ta thành một màn trượt băng nghệ thuật đầy thảm họa. Gã người đá khổng lồ lướt đi một cách mất kiểm soát, hai tay quơ quào trong không khí, rồi trượt qua ngay bên cạnh Mai trong sự ngỡ ngàng của cô bé.

RẦM!

Cường đâm sầm vào một bức tường ở cuối căn phòng, làm nó nứt toác. Cậu ta ngã sõng soài, tạm thời bị choáng váng.

Mai ngã khuỵu xuống, thở hổn hển. An cũng chống gối thở dốc, đầu óc quay cuồng vì tiêu hao Ý Chí.

Thiên Cơ từ từ hạ tay xuống. Đôi mắt pha lê của cô mở to hơn một chút so với bình thường. Cô nhìn An, rồi nhìn Cường đang lồm cồm bò dậy, rồi lại nhìn An.

[Ghi nhận: Phương pháp can thiệp phi đối xứng của đối tượng 7701. Hiệu quả bất ngờ trong việc vô hiệu hóa tạm thời mục tiêu cường hóa mà không gây sát thương vật lý. Cần cập nhật mô hình dự đoán. Xác suất thành công của đối tượng trong các nhiệm vụ tương lai... cần tính toán lại.]

Yến và Phong rời khỏi Chợ Quán Lá khi thành phố đã lên đèn. Bông hoa gạo được cất cẩn thận trong hộp gỗ, nằm trong ba lô của Yến. Sự phấn khích ban đầu đã qua đi, giờ chỉ còn lại một cảm giác bất lực mơ hồ.

"Vậy là hết rồi sao?" Phong hỏi, giọng không giấu được vẻ thất vọng khi họ đi bộ ra bến xe buýt. "Chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thôi à?"

"Ông ấy đã nói phần của chúng ta tạm thời đã xong," Yến đáp, dù lòng cô cũng rối như tơ vò. "Sợi chỉ đã được nối. Giờ phải xem An có nắm được nó hay không."

"Nhưng nếu nó không nắm được thì sao?"

Yến không trả lời. Đó cũng là câu hỏi mà cô sợ nhất. Lần đầu tiên, trí thông minh và khả năng lập kế hoạch của cô trở nên vô dụng. Họ đã dấn thân vào một thế giới mà logic thông thường không thể áp dụng. Giờ đây, thứ duy nhất họ có thể làm là đặt niềm tin vào người bạn thân của mình.

Một niềm tin mong manh như sợi chỉ đỏ mà ông lão đã nói.

Trong sa bàn mô phỏng, Cường gầm lên và bắt đầu đứng dậy. Những cái gai trên cơ thể cậu ta còn sắc nhọn hơn trước. Hạt mầm Lỗi vẫn chưa bị vô hiệu hóa.

Trò "trượt băng" của An chỉ mua được cho họ vài giây quý giá.

Thiên Cơ quay sang An. Lần đầu tiên, An thấy cô không nhìn vào máy tính bảng, mà nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt cô vẫn lạnh, nhưng có một sự đòi hỏi rõ ràng trong đó.

"Học viên 7701," cô nói, giọng không một chút cảm xúc nhưng lại mang một sức nặng vô hình. "Anh đã chứng minh khả năng kiểm soát cục bộ. Bây giờ, hãy làm điều mà hệ thống cho là không thể."

Cô chỉ tay về phía Cường đang gầm gừ.

"Hàn gắn một Ý Niệm đang bị một 'hạt mầm' ký sinh trực tiếp. Đừng để tôi phải ra tay."

Đó là một mệnh lệnh. Và cũng là một bài kiểm tra cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro