Chương 22: Dư Vị Của Phở và Một Lỗi Logic Mới

An húp đến giọt nước dùng cuối cùng trong bát phở, một cảm giác thỏa mãn và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cậu không chỉ no bụng, mà còn cảm thấy những "sợi tơ" Ý Chí màu xám của sự mệt mỏi và hoang mang trong mình thực sự được vuốt phẳng. Hóa ra, logic của Thiên Cơ, dù có đi một con đường vòng vèo đến khó hiểu, lại chính xác một cách kỳ lạ.

"Cảm ơn... vì bát phở," An nói, giọng chân thành.

Thiên Cơ chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt pha lê của cô vẫn đang phân tích An. "Kết quả thực nghiệm phù hợp với giả thuyết. Yếu tố [KÝ ỨC GẮN LIỀN VỊ GIÁC] có khả năng điều hòa Ý Chí ở mức độ cao. Sẽ bổ sung vào quy trình."

An nhìn cô gái trước mặt. Một cỗ máy phân tích mọi thứ, kể cả một bát phở. Cậu bỗng cảm thấy tò mò. "Vậy... cô thì sao? Yếu tố nào giúp cô 'ổn định Ý Chí'?"

Đó là một câu hỏi cá nhân, một câu hỏi mà An của vài ngày trước sẽ không bao giờ dám hỏi.

Thiên Cơ im lặng. Hệ thống của cô dường như đang chạy qua hàng triệu dòng lệnh để tìm một câu trả lời phù hợp. Vài giây trôi qua, một khoảng lặng dài bất thường đối với một người luôn có câu trả lời ngay lập tức như cô.

"Tôi không có 'ký ức vị giác'," cuối cùng cô cũng đáp. "Hệ thống của tôi được tối ưu hóa bằng các phương trình logic và sự cân bằng dữ liệu. Cảm xúc và các yếu tố liên quan được xem là nhiễu loạn cần loại bỏ, không phải công cụ để ổn định."

Câu trả lời lạnh lùng, nhưng không hiểu sao, An lại nghe thấy trong đó một sự trống rỗng còn lớn hơn cả căn phòng huấn luyện cảm xúc hôm trước. Một cỗ máy hoàn hảo, không có cả niềm vui đơn giản từ một món ăn ngon.

"Vậy việc cô 'ăn' mấy khối năng lượng đó..." An ngập ngừng, "cô có cảm thấy gì không?"

"Tôi 'hấp thụ' dữ liệu dinh dưỡng và năng lượng cần thiết," cô chỉnh lại. "Cảm giác... là một khái niệm không thể định lượng. Nó không tồn tại trong quy trình của tôi."

An không biết phải nói gì tiếp. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn cô, và lần đầu tiên, cậu không thấy sợ hãi hay khó chịu. Cậu thấy một nỗi buồn sâu thẳm, một sự thương cảm dành cho một sự tồn tại hoàn hảo nhưng lại thiếu đi những điều cơ bản nhất làm nên một "con người".

Thiên Cơ dường như nhận ra sự thay đổi trong Ý Niệm của An. Cô khẽ nghiêng đầu.

[Ghi nhận Ý Niệm ngoại lai: [LÒNG THƯƠNG CẢM]. Nguồn: Đối tượng 7701. Mục tiêu: Tôi. Phân tích... Lỗi... Không tìm thấy logic phù hợp để xử lý. Yêu cầu truy cập cơ sở dữ liệu về cảm xúc cấp cao.]

"Quá trình giám sát kết thúc," Thiên Cơ đột ngột đứng dậy, giọng nói quay trở lại vẻ máy móc hoàn toàn, như một cách để che giấu một "lỗi" mà chính cô cũng không hiểu. "Anh có 24 giờ nữa để nghỉ ngơi. Đừng đi lang thang khỏi khu Gamma."

Cô quay người và bước đi nhanh hơn thường lệ, để lại An ngồi một mình với hai chiếc bát không và một mớ cảm xúc hỗn độn.

Yến và Phong trở về Hà Nội trong im lặng. Bông hoa gạo nằm yên trong chiếc hộp gỗ, không còn tỏa ra hơi ấm nữa. Họ đã làm tất cả những gì có thể. Giờ chỉ còn biết chờ đợi.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự sốt ruột. Phong ngày nào cũng lượn xe qua con hẻm cũ, hy vọng một cách vô vọng rằng bức tường sẽ "nhiễu sóng" trở lại. Yến thì dán mắt vào màn hình máy tính, tìm kiếm bất cứ thông tin nào về những vụ mất tích bí ẩn, về những diễn đàn kỳ lạ, nhưng tất cả đều là ngõ cụt.

Sợi chỉ đỏ mà Ông Đồng Lá nói, nó quá mong manh.

"Hay là chúng ta quay lại Lạng Sơn?" Phong nói trong một buổi chiều muộn, khi cả hai đang ngồi ở quán trà đá quen thuộc. "Thử lại lần nữa xem sao."

"Vô ích thôi," Yến lắc đầu, tay di di trên màn hình điện thoại đã tắt. "Ông ấy đã nói, phần của chúng ta đã xong. Việc còn lại là của An."

"Nhưng chờ đợi thế này... khó chịu lắm," Phong thở dài, nhìn xa xăm.

Yến không nói gì. Cô cũng thấy vậy. Niềm tin của họ đang bị thử thách từng ngày. Họ đã dấn thân vào một cuộc chiến mà họ không biết kẻ thù là ai, không biết mặt trận ở đâu, và chỉ có thể hy vọng rằng người bạn ở bên kia "chiến tuyến" vẫn đang ổn.

Trong phòng ký túc, An cầm chiếc vòng cổ bằng da lên. Cậu nhắm mắt, cố gắng "nhìn" vào nó. Cậu thấy những sợi tơ Ý Niệm của [SỢ HÃI BỊ BỎ RƠI] đã tan biến, chỉ còn lại một đốm sáng nhỏ của [LÒNG TRUNG THÀNH] đang dần lụi tàn. Cậu đã cứu nó khỏi sự sai lệch, nhưng không thể cứu được sự sống của nó.

Cậu chợt hiểu ra lời Thiên Cơ nói. Dị Duyên của cậu chỉ có thể "hàn gắn" Ý Niệm, chứ không thể tạo ra sự sống. Nó có giới hạn.

Và cậu cũng nhận ra, câu hỏi cuối cùng của Thiên Cơ, "Anh... làm thế nào vậy?", mới chính là thứ đáng sợ nhất.

Nó cho thấy, ngay cả một sự tồn tại hoàn hảo như cô, cũng có những điều không thể hiểu được.

Và trong thế giới này, những điều không thể hiểu được thường đồng nghĩa với nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro