Chương 25: Vé Xem Phim Cho Hai Người và Dư Vị Của Nỗi Buồn
Cơn choáng váng ập đến như một cơn sóng thần. Tâm trí An chìm nghỉm trong nỗi đau và sự chờ đợi của người khác. Cậu thấy mình đang đứng dưới mưa, trước cửa rạp chiếu phim cũ nát, chờ một người không bao giờ quay lại. Nỗi tuyệt vọng không phải của cậu, nhưng nó chân thật đến mức bóp nghẹt lồng ngực.
"Học viên 7701, duy trì nhận thức! Ý Niệm của đối tượng đang đồng hóa anh!" giọng Thiên Cơ vang lên trong tai nghe, lạnh lẽo và sắc bén như một liều thuốc sốc.
An bừng tỉnh. Cậu đang quỳ trên nền đất lạnh của khu chợ đêm, trước mặt là người soát vé già. Nhưng giờ đây, cậu không chỉ thấy ông ta. Bằng Dị Duyên của mình, cậu "nhìn" thấy một linh hồn già nua, mệt mỏi, bị trói chặt bởi Ý Niệm về một [LỜI HỨA DANG DỞ].
Vùng Lỗi này không hung hãn. Nó chỉ bi thương.
Nó không muốn phá hủy. Nó chỉ muốn được hoàn thành.
An hiểu ra. Cậu không thể dùng [LÁ CHẮN BÌNH YÊN] để chống lại, vì đó là chống lại một nỗi đau. Cậu cũng không thể "phẫu thuật" để tách nỗi đau ra, vì nỗi đau đó chính là bản chất còn sót lại của người soát vé. Cậu chỉ có một cách.
Cậu phải "viết" một cái kết cho câu chuyện này.
"Thiên Cơ," An nói vào tai nghe, giọng đã bình tĩnh trở lại. "Tôi cần sự giúp đỡ của cô."
"Nêu yêu cầu," Thiên Cơ đáp.
"Cái máy chiếu phim cũ trong kia... nó còn hoạt động không?"
Có một khoảng lặng ngắn. [Quét cấu trúc vật thể... Phân tích... Xác suất vận hành: 0.003%] "Về cơ bản là không," Thiên Cơ trả lời. "Nhưng tôi có thể tạm thời 'tái định hình' Lõi Định Luật về [SỰ DẪN ĐIỆN] và [CHUYỂN ĐỘNG CƠ HỌC] bên trong nó. Mục đích?"
"Hãy làm đi," An nói, rồi từ từ đứng dậy, đối mặt với người soát vé già.
Cậu không nhìn ông ta như một Dị Hóa Nhân. Cậu nhìn ông như một người đang cần giúp đỡ. An vươn Ý Chí của mình ra, không phải để tấn công hay phòng thủ, mà để "trò chuyện".
"Cháu hiểu rồi. Cháu hiểu sự chờ đợi của ông. Nhưng cô ấy không chờ một mình đâu ạ."
Người soát vé khựng lại, đôi mắt vô hồn dường như có một tia dao động.
An tiếp tục, dùng chính ký ức mà ông vừa ép vào đầu mình. "Cô ấy không giận ông. Cô ấy chỉ nhớ ông. Và cô ấy muốn ông được xem trọn vẹn bộ phim."
Cậu đang "hồi quy" lại Ý Niệm gốc của ký ức này: không phải là sự chờ đợi trong tuyệt vọng, mà là [TÌNH YÊU] và [HY VỌNG] về sự đoàn tụ.
Bên trong rạp chiếu phim cũ kỹ, Thiên Cơ áp tay lên chiếc máy chiếu rỉ sét. Những luồng dữ liệu màu xanh tím lạnh lẽo bao bọc lấy nó. Bụi bặm bị thổi bay đi, những bánh răng kẹt cứng bắt đầu quay.
Tạch.
Một luồng sáng yếu ớt từ ống kính máy chiếu hắt lên tấm màn đã ố vàng, mục nát. Trên đó, những hình ảnh đen trắng của một bộ phim xưa bắt đầu chập chờn hiện lên.
Người soát vé già quay đầu lại, nhìn vào luồng sáng đó.
An bước tới, đưa tay ra, nhẹ nhàng lấy cuộn vé vô hình từ tay ông. Cậu xé hai vé.
"Vé của ông bà đây ạ," An nói, giọng đầy tôn trọng. Cậu đưa một chiếc vé cho người soát vé, rồi đặt chiếc vé còn lại vào một khoảng không bên cạnh ông, nơi cậu "cảm nhận" được sự hiện diện của một bóng hình thiếu nữ đang mỉm cười.
Người soát vé già run rẩy nhìn tấm vé trong tay mình, rồi lại nhìn về phía bóng hình bên cạnh. Một giọt nước mắt, trong suốt và lấp lánh như pha lê, lăn dài trên gương mặt Dị Hóa Nhân của ông.
Ông ta không còn gầm gừ nữa. Cơ thể ông bắt đầu trở nên trong suốt. Những đường nét méo mó của Vùng Lỗi xung quanh khu chợ đêm bắt đầu duỗi thẳng ra. Những bóng ma của ký ức mỉm cười rồi từ từ tan biến.
Lõi của Lỗi đã được hàn gắn. Ý Niệm về [LỜI HỨA DANG DỞ] đã được "hồi quy" thành [KÝ ỨC TRỌN VẸN].
Khi hình ảnh người soát vé tan biến hoàn toàn, để lại trong không khí một dư vị của nỗi buồn và sự thanh thản, An cảm thấy kiệt sức và ngồi phịch xuống bậc thềm.
Thiên Cơ bước ra từ rạp chiếu phim, ánh sáng từ máy chiếu sau lưng cô cũng tắt ngấm. Cô nhìn An, rồi nhìn khoảng không nơi người soát vé vừa biến mất.
"Nhiệm vụ hoàn thành," cô thông báo một cách máy móc. Nhưng rồi, cô lại nói thêm một câu, một câu không có trong bất cứ quy trình báo cáo nào.
"Hiệu quả... hơn cả dự tính."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro