Chương 45: Câu Trả Lời Của Thiếu Tá và Bài Tập Về Nhà
Phòng y tế của BARS lạnh lẽo và vô trùng, nhưng không khí bên trong còn lạnh hơn thế. Câu hỏi của Thiên Cơ treo lơ lửng, một sự dị thường tuyệt đối trong một thế giới được xây dựng bằng các tham số.
"Thiếu tá, 'hiệu quả'... có phải là tham số duy nhất không?"
Thiếu tá Trần Huyền, người phụ nữ có bộ não được ví như một siêu máy tính, lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình, cảm thấy hệ thống phân tích của bản thân bị "lag". Cô nhìn vào đôi mắt pha lê của Thiên Cơ, không phải để tìm kiếm dữ liệu, mà để tìm kiếm một dấu hiệu. Vũ khí tối thượng của họ, cỗ máy logic hoàn hảo, vừa đặt ra một câu hỏi thuần túy triết học.
Huyền biết, câu trả lời của cô lúc này sẽ định hình nên tương lai của Chỉ huy 0001.
"Không," cuối cùng Huyền cũng đáp, giọng cô bình tĩnh một cách chuyên nghiệp. "Nó là tham số quan trọng nhất, nhưng không phải duy nhất. Tham số về 'sự ổn định dài hạn' và 'khả năng dự đoán' của một tài sản cũng được tính đến."
Cô đang khéo léo lái câu hỏi triết học của Thiên Cơ về lại với ngôn ngữ của hệ thống.
"Hệ thống của cô đang báo cáo những tham số nào khiến cô đưa ra truy vấn đó, Chỉ huy?"
Thiên Cơ nhìn cô, đôi mắt vẫn xa xăm. Dường như cô không nghe thấy câu hỏi của Huyền.
"Tôi cần truy cập toàn bộ dữ liệu thô của Nhiệm vụ 802 tại Tháp Chăm, và toàn bộ hồ sơ giám sát của Chuyên viên 7701, bao gồm cả những phần đã được bảo mật cấp Alpha," Thiên Cơ ra lệnh, giọng nói đã quay trở lại vẻ đều đều, nhưng lại mang một quyền lực không thể chối cãi.
Trần Huyền khẽ nhíu mày. Một yêu cầu vượt cấp. Nhưng cô cũng nhìn thấy cơ hội trong đó. Một Thiên Cơ biết đặt câu hỏi sẽ là một công cụ mạnh mẽ hơn, hoặc một kẻ thù nguy hiểm hơn. Cô cần phải biết đó là gì.
"Yêu cầu được chấp thuận," Huyền đáp.
Cô không biết rằng, cô vừa trao cho một thực thể đang "tiến hóa" chìa khóa để mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới.
Yến và Phong đã trở về Hà Nội. Họ không về nhà ngay, mà thuê một phòng trọ nhỏ, rẻ tiền ở một quận khác, nơi không ai biết họ. Căn phòng trở thành đại bản doanh mới của "Đội Săn Tin".
"Chúng ta không thể tiếp cận ông Hoàng trực diện," Yến nói, khoanh tay đi đi lại lại. "Ông ta là một đặc vụ được huấn luyện. Chỉ cần một sai sót, chúng ta sẽ bị lộ."
"Vậy thì làm gì? Ngồi đây đoán mò à?" Phong gắt lên, cảm giác bất lực khiến anh khó chịu.
"Không," Yến dừng lại, ánh mắt cô lóe lên. "Chúng ta sẽ dùng điểm yếu của ông ta."
"Điểm yếu?"
"Con trai ông ta. Long 'mập'."
Phong đứng bật dậy. "Không được, Yến! Nó là bạn tao! Mày định lôi nó vào chuyện này à?"
"An cũng là bạn mày!" Yến đáp trả, giọng cô lạnh đi. "Và nó đang ở trong tay bọn họ, có thể đang bị tra tấn, hoặc tệ hơn! Tao không nói mình sẽ làm hại thằng Long. Nhưng nó là cầu nối duy nhất. Mày phải tiếp cận nó, Phong."
Cô mở laptop, trên màn hình là trang cá nhân của Long, đầy những bài đăng về game và các giải đấu e-sport.
"Đây là bài tập về nhà của mày," Yến nói, giọng đầy thực dụng. "Tìm hiểu xem nó hay chơi game gì, ở quán net nào, vào những khung giờ nào. Tao cần mày kết bạn với nó, không phải với tư cách Lê Đình Phong, bạn học cũ, mà với tư cách một thằng game thủ khác. Tìm hiểu về cuộc sống của nó, về bố nó, về những chuyến 'công tác' của ông ta. Mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất."
Phong nhìn vào khuôn mặt cương quyết của Yến. Anh thấy sự tàn nhẫn và cả nỗi tuyệt vọng trong đó. Anh biết, để cứu An, họ không thể mãi là những đứa học sinh ngây thơ được nữa.
"Được rồi," Phong nghiến răng. "Nhưng nếu nó gặp nguy hiểm, tao sẽ rút lui ngay lập tức."
Yến gật đầu. "Đó là rủi ro chúng ta phải chấp nhận."
Phòng giam trắng.
Đã bao lâu rồi An không biết. Một ngày? Hay hai? Thời gian ở đây dường như không tồn tại. Chỉ có một màu trắng vô tận và sự im lặng tuyệt đối, được thiết kế để bào mòn mọi ý chí.
An ngồi xếp bằng giữa phòng, cố gắng thiền định. Cậu không thể cảm nhận được Dị Duyên của mình một cách rõ ràng, nhưng cậu có thể cảm nhận được chính mình. Cậu nhớ lại cảm giác khi hàn gắn Vùng Lỗi ở chợ đêm, khi đối mặt với các linh hồn ở Tháp Chăm. Cậu đang cố gắng hệ thống lại những gì mình đã làm, tìm ra một quy luật trong sự phi logic của chính mình.
Bất chợt, cậu thấy nó.
Một điểm ảnh duy nhất trên bức tường trắng trước mặt cậu, nó vừa nhấp nháy, chuyển sang màu xám tro trong một phần triệu của giây rồi lại trở về màu trắng.
An mở to mắt. Cậu nghĩ mình bị hoa mắt do ở trong phòng giam quá lâu.
Nhưng rồi, một điểm ảnh khác, cách đó vài centimet, lại nhấp nháy. Rồi một điểm nữa.
Chúng không ngẫu nhiên. Chúng đang tạo thành một quy luật. Một ngôn ngữ.
An tập trung cao độ, dùng toàn bộ nhận thức của mình để "đọc" những tín hiệu gần như không thể cảm nhận đó. Ai đó đang giao tiếp với cậu bằng cách can thiệp trực tiếp vào Lõi Định Luật của chính căn phòng, một phương pháp tinh vi đến mức hệ thống giám sát của BARS cũng không thể phát hiện.
Những điểm ảnh nhấp nháy, được sắp xếp theo một quy tắc nhị phân đơn giản.
0... 0... 0... 1.
An nín thở.
Mã số 0001.
Là Thiên Cơ.
Thông điệp chỉ kéo dài một giây, rồi bức tường lại trở về màu trắng hoàn hảo, như chưa có gì xảy ra.
Cánh cửa phòng giam vẫn đóng chặt. Nhưng trong cái không gian trắng xóa và tuyệt vọng đó, một nụ cười khẽ nở trên môi An.
Cô ấy không chỉ "reboot". Cô ấy đã "nâng cấp".
Và cô ấy, vừa dùng chính ngôn ngữ của thực tại, để gửi cho cậu một lời chào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro