Chương 56: Điểm Mù Thực Tại và Món Quà Bất Đắc Dĩ
Cái gõ đầu trời giáng của Ông Chú "Tèo" dường như không chỉ hạ gục "K", mà còn hạ gục luôn cả logic của con hẻm. Mọi thứ chìm vào một sự im lặng kỳ quặc.
Trên sân thượng, An, Yến và Phong nhìn xuống, não từ chối xử lý những gì vừa diễn ra. Vùng Lặp Thời Gian đã biến mất. Tòa nhà ngừng rung chuyển.
"Thôi, xuống đi mấy đứa, đứng trên đó hóng gió mãi à?" Giọng Ông Chú oang oang vang lên, kéo họ về thực tại.
Họ vội vàng leo xuống chiếc thang thoát hiểm. Cuộc hội ngộ mà họ mong đợi cuối cùng cũng diễn ra, nhưng trong một hoàn cảnh không thể nào trớ trêu hơn: bên cạnh một kẻ thù nguy hiểm đang bất tỉnh và một đồng minh khó lường đang kiệt sức.
Thiên Cơ đã đứng vững trở lại, vũng lầy dưới chân cô đã biến về lại thành bê tông rắn chắc. Nhưng An có thể "cảm" thấy trường năng lượng của cô rất yếu và không ổn định. Cô đã dốc quá nhiều sức để duy trì Vùng Lặp Thời Gian.
Tai nghe của cô vang lên tiếng "bíp" khẩn cấp. Là Thiếu tá Trần Huyền.
[CHỈ HUY 0001, BÁO CÁO NGAY LẬP TỨC! HỆ THỐNG AN NINH VỆ TINH VỪA GHI NHẬN MỘT 'ĐIỂM MÙ THỰC TẠI' RỘNG 50 MÉT VUÔNG TẠI VỊ TRÍ CỦA CÁC ANH. LẶP LẠI, MỘT ĐIỂM MÙ THỰC TẠI!]
Thiên Cơ nhìn về hướng Ông Chú vừa rời đi. "Điểm mù thực tại". Một khu vực mà BARS không thể quan sát, không thể phân tích. Một khái niệm vốn chỉ tồn tại trên lý thuyết.
Cô đưa tay lên tai nghe. "Xác nhận sự can thiệp của biến số không thể tính toán 'Tèo'. Đối tượng [K] đã bị vô hiệu hóa. Chuyên viên 7701 và các liên kết ngoại vi an toàn."
Giọng Trần Huyền ở đầu dây bên kia đầy gấp gáp. [Tình trạng của biến số 'Tèo'? Hắn đã đi đâu?]
"Không thể xác định. Biến số đã rời khỏi khu vực."
Sự chú ý của mọi người giờ đổ dồn vào vấn đề trước mắt: kẻ đang nằm sõng soài trên đất, được nhét đầu vào một cái thùng rác nhựa màu xanh.
"Chúng ta phải đi khỏi đây," Yến lên tiếng đầu tiên, bộ não của cô đã bắt đầu hoạt động trở lại. "Nhưng không thể để hắn lại. Hắn là một mỏ thông tin."
"Vậy giờ vác cả cái thùng rác này đi à?" Phong nói, một câu đùa gượng gạo để che giấu sự bàng hoàng.
Thiên Cơ nhìn "K", rồi nhìn An. Theo quy trình, cô phải thu hồi đối tượng này về cho BARS. Hắn là một Dị Duyên chưa từng được ghi nhận, một mối nguy hiểm, và cũng là một tài sản quý giá.
"Chuyên viên 7701, hỗ trợ tôi di chuyển đối tượng. Chúng ta sẽ mở một cổng dịch chuyển về cơ sở."
An nhìn Thiên Cơ, rồi lại nhìn Yến và Phong. Cậu nhớ lại lời của Ông Chú: "Đừng cố gắng hiểu mọi thứ bằng logic của bọn nó, chán lắm. Dùng cái đầu của mày ấy."
Cậu phải đưa ra một lựa chọn. Không phải lựa chọn của BARS. Lựa chọn của cậu.
"Không," An nói, giọng quả quyết. "Đưa hắn về BARS, chúng ta sẽ không bao giờ biết được hắn là ai. Cô sẽ chỉ nhận được một bản báo cáo đã được kiểm duyệt. Hắn là một 'thợ săn' tự do. Giao hắn cho chúng tôi."
Thiên Cơ nhìn An. Yến và Phong cũng nhìn An, kinh ngạc. Đây là một yêu cầu điên rồ.
[Phân tích đề xuất. Rủi ro an ninh: Cực cao. Xác suất rò rỉ thông tin: 99.2%. Hiệu quả thu thập dữ liệu phi chính thống: Không thể tính toán. Tiềm năng...] Hệ thống của Thiên Cơ gào thét. Logic của BARS ra lệnh cho cô phải từ chối.
Nhưng Giao thức "Tình Bạn" lại đưa ra một phân tích khác. An đang bảo vệ "các nút mạng" của cậu ta. Và cậu ta đang đưa ra một giải pháp để có thêm "dữ liệu" về mối đe dọa đối với các nút mạng đó. Một logic méo mó, nhưng lại nhất quán với cái "lỗi" mà cô đang mang trong mình.
Trần Huyền, ở đầu dây bên kia, chắc chắn cũng đang nghe thấy cuộc đối thoại này. Nhưng cô ta im lặng. Cô ta cũng đang chờ xem Thiên Cơ sẽ quyết định thế nào.
"Rủi ro cao," cuối cùng Thiên Cơ cũng lên tiếng. "Nhưng tiềm năng dữ liệu cũng vậy."
Cô nhìn thẳng vào An, Yến và Phong. "Các anh có 24 giờ. Sau đó, một đội của BARS sẽ đến thu hồi 'tang vật', dù nó còn sống hay đã chết."
Cô đang cho họ một cơ hội. Một cơ hội cực kỳ nguy hiểm.
Thiên Cơ giơ tay, một vết nứt không gian nhỏ, không ổn định mở ra bên cạnh cô. "Tôi cần báo cáo trực tiếp. Đừng để hắn chết. Và đừng để bị phát hiện."
Nói rồi, cô bước qua cánh cổng và biến mất.
Con hẻm trở lại với sự im lặng. An, Yến và Phong đứng đó, nhìn nhau, rồi cùng nhìn xuống kẻ thù nguy hiểm nhất mà họ từng đối mặt, giờ đang nằm bất tỉnh trong một cái thùng rác có hình một chú gấu đang cười.
"Thế..." Phong phá vỡ sự im lặng. "Giờ chúng ta làm gì với cái thùng rác này?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro