Chương 62: Bác Sĩ Bất Đắc Dĩ và Lời Cảnh Báo Của Kẻ Thua Cuộc

RẮC!

Tiếng xương gãy khô khốc vang lên trong bóng tối, theo sau là tiếng hét đầy đau đớn, phi nhân tính của "K". Trò chơi cân não đã kết thúc. Giờ là lúc đối mặt với hậu quả trần trụi.

Phong vội bật đèn pin điện thoại, luồng sáng run rẩy cắt ngang căn hầm bụi bặm. Cảnh tượng trước mắt khiến cả ba sững sờ. "K" bị sức nặng của sợi xích kéo gập người xuống một cách dị dạng, một cánh tay của hắn bị bẻ gãy ở một góc không thể nào tưởng tượng nổi. Hắn không còn là kẻ săn mồi điềm tĩnh nữa, mà là một con thú bị thương, đang thở dốc và rên rỉ.

"Đáng đời nó!" Phong nghiến răng, sự hả hê xen lẫn một chút ghê rợn.

"Hắn bị thương nặng rồi," Yến nói, giọng đầy lo lắng. "Nếu hắn chết ở đây, chúng ta rắc rối to. Thiên Cơ nói BARS sẽ đến thu hồi 'tang vật', không phải một cái xác."

Ánh mắt của Yến và Phong cùng lúc đổ dồn về phía An.

"An..." Yến ngập ngừng. "Mày là 'Chuyên Viên Hàn Gắn'."

An nhìn người đang nằm co quắp dưới đất. Cậu ghét hắn. Hắn đã đe dọa bạn bè cậu, đã cố gắng bẻ gãy tâm trí cậu. Nhưng nhìn vào nỗi đau vật lý của hắn lúc này, An lại cảm thấy một sự khó chịu. Dị Duyên của cậu, thứ năng lực dựa trên sự thấu cảm, đang rung lên trước nỗi đau đó.

"Tao không thể," An nói, giọng khàn đi. "Năng lực của tao... tao không thể dùng nó cho hắn."

"Mày phải làm, An!" Yến nói, giọng quả quyết. "Chúng ta cần hắn sống! Cần thông tin từ hắn! Mày quên chúng ta đang ở trong tình thế nào rồi à? 24 giờ! Cái đồng hồ đó đang đếm ngược đấy!"

An nhìn vào khuôn mặt của Yến, rồi lại nhìn sang Phong. Cậu biết cô nói đúng. Cậu đang ở trong một cuộc chiến mà sự tử tế đơn thuần không có chỗ đứng.

Cậu hít một hơi thật sâu, bước về phía "K".

"Tránh xa tao ra..." "K" gầm gừ, nhưng giọng hắn yếu ớt.

An không nói gì. Cậu quỳ xuống, đặt bàn tay run rẩy của mình lên cánh tay bị gãy của "K".

Luồng năng lượng màu vàng kim ấm áp tuôn ra.

Ngay khi Dị Duyên của cậu chạm vào "K", một cơn lũ ký ức hỗn loạn, không phải của cậu, ập vào não.

Một căn phòng trắng xóa. Mùi thuốc sát trùng. Những cánh tay robot lạnh lẽo. Một đứa trẻ gầy gò bị trói vào bàn phẫu thuật. Tiếng máy móc rè rè. Và một giọng nói vô cảm vang lên: "Đối tượng [KHÔNG] lại phản ứng tiêu cực với Ý Niệm [TRẬT TỰ]. Tăng cường liều lượng phân rã khái niệm."

Nỗi đau. Không phải nỗi đau thể xác. Mà là nỗi đau khi sự tồn tại của mình, từng khái niệm về bản thân, bị lột trần và phân giải thành những con số vô nghĩa.

[BẢN CHẤT] của hắn được sinh ra từ sự [PHÂN RÃ]. Hắn phá vỡ khái niệm của người khác, vì khái niệm của chính hắn đã bị phá vỡ từ lâu.

An giật bắn mình, rụt tay lại. Cậu thở hổn hển, mặt tái đi. Cậu vừa nhìn thấy địa ngục của "K". Cậu vừa hiểu ra, con quái vật trước mặt cậu cũng là một nạn nhân. Một "Lỗi" được tạo ra bởi một kẻ còn tàn nhẫn hơn.

Cậu cắn răng, đặt tay trở lại. Luồng sáng vàng kim của cậu không chỉ hàn gắn khúc xương gãy. Nó còn vô thức mang theo một chút [SỰ THẤU CẢM], một lời an ủi câm lặng dành cho đứa trẻ trong phòng thí nghiệm năm xưa.

Khúc xương gãy đã liền lại. Cơn đau của "K" dịu đi. Hắn mở to mắt, nhìn An với vẻ hoài nghi và bối rối tột độ.

"Ngươi... tại sao?" hắn thì thầm, không hiểu nổi hành động của An.

"Bởi vì..." An ngập ngừng, "...tôi không giống anh."

Đúng lúc đó, một tiếng "két" nhẹ vang lên từ phía cầu thang dẫn xuống hầm.

Cả ba giật mình, lập tức quay về phía cửa hầm. Không phải tiếng động lớn của một đội đặc nhiệm BARS. Chỉ là một tiếng cọt kẹt của bậc thang gỗ cũ.

Có ai đó đang đi xuống.

Một giọng nữ trong trẻo, du dương như tiếng chuông gió, vang lên từ bóng tối phía trên.

"Xin lỗi đã làm phiền. Tôi chỉ đến tìm lại một món đồ chơi bị thất lạc thôi."

Từ trong bóng tối, một bóng người từ từ hiện ra. Một cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đắt tiền. Mái tóc đen dài được uốn lượn cầu kỳ. Gương mặt xinh đẹp, hiền dịu như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Nhưng đôi mắt cô, khi nhìn vào "K" đang bị trói dưới sàn, lại ánh lên một sự chiếm hữu và một chút thất vọng lạnh lẽo.

"Ôi, K," cô nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy vẻ trách móc. "Sao lúc nào anh cũng tự biến mình thành ra thế này?"

"K", kẻ săn mồi bất bại, khi nhìn thấy cô gái này, lại co người lại. Trong mắt hắn không phải là sự sợ hãi, mà là một sự chán ghét và mệt mỏi tột độ.

Cô gái mỉm cười với An, Yến và Phong. "Chào các bạn. Tôi là Khánh Vi. Cảm ơn đã trông chừng 'thú cưng' của tôi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro