Chương 17: Giấc Mơ Tôi Tự Viết Lại

Đêm sau, Lan lại chìm vào giấc ngủ với nỗi sợ mơ thấy cơn ác mộng cũ.

Nhưng lần này, trong mơ, cô không còn là kẻ bị động nữa.

Cảnh vẫn mở đầu như cũ: đêm Minh sốt cao, cậu nằm co ro dưới nền đất lạnh, môi tím tái, gọi "Mẹ... lạnh quá...".

Lan trong mơ đứng đó, tay cầm chậu nước, áo đã cởi. Nhưng lần này, cô nghe thấy một giọng nói khác vang lên trong đầu, không phải giọng lạnh lùng của lương tâm, mà là giọng của chính cô bây giờ, giọng của người đàn bà đã chọn yêu:

"Không. Tao sẽ không bỏ con tao lần nữa."

Cô lao tới, quỳ xuống, ôm ghì lấy Minh vào lòng.

Bầu ngực trần của cô áp sát ngực cậu, truyền hơi ấm. Cô hôn lên trán cậu, lên mắt cậu, thì thầm:

"Anh yêu... em ở đây... em ôm anh rồi... đừng sợ..."

Minh trong mơ mở mắt, mỉm cười yếu ớt: "Em..."

Cô khóc, nhưng là khóc vì hạnh phúc.

Cảnh chuyển, nhưng không còn là bi kịch nữa.

Lan thấy mình và Minh sống trong căn nhà nhỏ, nhưng nhà đã được sửa lại khang trang hơn nhờ tiền cậu kiếm được.

Ông Hùng qua đời nhẹ nhàng trong giấc ngủ, không đau đớn, không oán hận.

Cô và Minh không còn phải giấu giếm. Họ công khai là vợ chồng trước làng, dù làng xì xào, dù họ phải chuyển đi nơi khác, nhưng họ không quan tâm.

Cô thấy mình mang thai.

Bụng to dần, Minh ngày ngày xoa bụng cô, thì thầm với con: "Con ơi, đây là mẹ con, là người mẹ tuyệt vời nhất."

Cô sinh một bé gái, mắt sâu giống Minh, môi cong giống cô.

Họ đặt tên bé là Hòa, vì cuộc đời họ cuối cùng cũng hòa thuận với chính mình.

Cảnh tiếp theo: mười năm sau.

Căn nhà bên sông, có vườn rau, có xưởng gỗ nhỏ.

Minh đã là thợ mộc nổi tiếng, nhận đơn hàng từ thành phố.

Cô đứng sau lưng cậu, vòng tay ôm eo, áp má vào lưng cậu, thì thầm: "Anh ơi, em yêu anh."

Bé Hòa chạy nhảy quanh sân, gọi "Ba! Mẹ!"

Minh quay lại, hôn cô thật sâu trước mặt con gái, bé cười khúc khích: "Ba mẹ hôn nhau nữa kìa!"

Cảnh cuối: họ già đi cùng nhau.

Mái tóc cô bạc trắng, nhưng vẫn đẹp. Minh tóc điểm sương, nhưng vẫn cao lớn, vẫn ôm cô từ phía sau mỗi sáng.

Họ ngồi bên hiên nhà, nhìn sông chảy, tay đan tay.

Minh thì thầm: "Em thấy không, vì em đã ôm anh đêm đó, nên mình mới có ngày hôm nay."

Lan tựa đầu vào vai cậu, mỉm cười: "Ừ, em sẽ ôm anh mãi, đến khi nào chết cũng không buông."

Bất chợt, một luồng sáng lóe lên trong mơ.

Lan thấy hai tương lai song song hiện ra trước mặt như hai tấm gương:

**Tấm gương bên trái:** chính là cơn ác mộng cũ – cô không ôm cậu, cậu rời đi, cô chết cô đơn, mộ đầy cỏ dại, linh hồn lang thang gọi tên cậu mãi mãi.

**Tấm gương bên phải:** tương lai hạnh phúc cô vừa thấy – gia đình ba người, tiếng cười vang, mái tóc bạc cùng nhau, chết đi vẫn nằm bên nhau.

Lan trong mơ đưa tay chạm vào tấm gương bên trái.

Nó vỡ tan thành từng mảnh, tan biến như khói.

Cô quay sang tấm gương bên phải, ôm lấy hình ảnh mình và Minh già nua đang ngồi bên hiên, thì thầm:

"Tôi chọn cái này. Mãi mãi chọn cái này."

Cảnh mơ mờ dần.

Lan tỉnh giấc, nhưng lần này không khóc nữa.

Cô mỉm cười, nước mắt hạnh phúc lăn dài.

Minh vẫn ngủ say bên cạnh. Cô cúi xuống hôn lên môi cậu thật nhẹ, thì thầm:

"Em vừa mơ thấy tương lai của mình... mình sẽ hạnh phúc lắm, anh ơi... vì em đã chọn ôm anh... và em sẽ ôm anh đến cuối đời."

Minh mơ màng mở mắt, kéo cô xuống nằm cạnh:

"Ừ, anh cũng mơ thấy... mình có con gái... nó giống em lắm..."

Lan cười, áp mặt vào ngực cậu.

Giấc mơ đã không còn là nỗi sợ nữa.

Nó đã thành lời hứa.

Lời hứa của chính cô với tương lai:

Cô sẽ ôm cậu, yêu cậu, sống chết vì cậu.

Để không bao giờ phải nhìn thấy tấm gương bi kịch kia nữa.

Chỉ còn lại tấm gương hạnh phúc.

Và cô sẽ bước vào đó cùng cậu, mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro