Chương 19: Bà Ngoại Đến Thăm

Chiều hôm ấy, trời vừa tạnh mưa, con đường đất lầy lội còn đọng vũng nước.

Một bà cụ tóc bạc trắng, lưng còng, tay chống gậy tre, chậm rãi bước vào sân.

Bà mặc áo nâu sồng, tay xách chiếc giỏ mây cũ kỹ, bên trong đựng ít khoai lang, ít trứng gà và lọ dầu gió xanh.

Lan đang ngồi giặt áo ngoài hiên, ngẩng lên thấy mẹ mình thì giật thót, vội vàng chạy ra đỡ:

"Má! Sao má đi đường xa thế này? Con đón mãi không được!"

Bà ngoại (mọi người vẫn gọi là bà Tư) cười hiền, mắt nhăn nheo:

"Má nghe người ta nói con với thằng Minh vất vả quá, má không yên tâm nên đi bộ từ bến xe về đây luôn."

Bà bước vào nhà, nhìn ông Hùng nằm trên giường, thở dài:

"Thằng rể má cũng khổ."

Rồi bà quay ra sân, thấy Minh đang ngồi khắc một con rồng lớn cho khách đặt, cánh tay trái vẫn còn băng trắng, tay phải đầy sẹo cũ mới chồng chất lên nhau như bản đồ đau đớn.

Bà đứng lặng hồi lâu, nước mắt lăn dài trên má nhăn.

Minh ngẩng lên, ngượng ngùng:

"Bà ngoại đến chơi ạ?"

Cậu định đứng dậy thì bà đã ngồi phịch xuống cạnh cậu, cầm lấy bàn tay phải của cậu (bàn tay bé xíu mà chai sần, ngón trỏ và ngón giữa đầy vết cắt sâu, vết cũ chưa lành thì vết mới đã chồng lên).

Bà vuốt từng vết sẹo, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cậu:

"Trời ơi... con bà mới mười tuổi... sao tay con ra nông nỗi này...

Má mày sinh mày ra để mày chịu khổ thế này sao hả cháu..."

Minh cười gượng, rút tay về:

"Dạ không sao đâu bà, con quen rồi. Con khắc đẹp nên bán được giá cao, nhà mình đỡ hơn."

Bà ngoại không nói gì, chỉ ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu như vỗ một đứa trẻ lên ba:

"Khổ thân cháu bà... bà thương cháu quá...

Mới tí tuổi đã phải nuôi cha mẹ... tay chân sứt mẻ hết cả...

Bà mà có tiền, bà không để cháu khổ thế này đâu..."

Lan đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe.

Bà ngoại buông Minh ra, quay sang con gái, vừa khóc vừa mắng yêu:

"Còn mày nữa, con ơi là con...

Mày lấy chồng bệnh hoạn, để thằng nhỏ gánh cả nhà...

Má nhìn mà đau lòng muốn chết.

Từ giờ má ở đây với tụi mày vài tháng, má nấu cơm, má giặt giũ, để thằng Minh nghỉ tay một chút..."

Lan ôm mẹ khóc:

"Con không muốn má khổ..."

Bà ngoại lau nước mắt, cười hiền:

"Khổ gì, má già rồi, chỉ mong thấy con cháu khỏe mạnh là đủ.

Thằng Minh là đứa cháu ngoan nhất mà má từng thấy.

Má thương nó hơn cả con gái má nữa đấy."

Tối đó, bà ngoại ngủ chung giường với Lan, còn Minh trải chiếu dưới đất như cũ (dù Lan lén kéo cậu lên ngủ chung mấy đêm nay).

Bà không biết, chỉ thấy thằng cháu nằm dưới sàn là lại xót, lén đắp thêm cái áo ấm cho cậu.

Trong lòng Lan và Minh lúc này vừa ấm áp, vừa lo lắng.

Ấm vì có bà thương, lo vì... từ giờ phải cẩn thận hơn rất nhiều.

Nhưng họ nhìn nhau qua ánh đèn dầu, mỉm cười thầm.

Dù có thêm bao nhiêu người trong nhà,

trái tim họ vẫn chỉ có nhau.

Và tình yêu ấy, không ai có thể chia cắt.

Bà ngoại ở lại.

Nhà thêm một người thương họ thật lòng.

Nhưng cũng thêm một lý do để họ càng trân trọng, càng giữ chặt lấy nhau hơn mỗi đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro