Chương 7: Dịch Bệnh Của Tình Yêu
Ba ngày sau đêm nóng lạnh ấy, Minh đã khỏe hẳn. Cơn sốt biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại đôi mắt sáng hơn và nụ cười hiếm hoi khi cậu nhìn mẹ. Nhưng Lan thì khác. Sáng hôm ấy, cô tỉnh dậy với cái đầu nặng trịch, cổ họng rát bỏng, toàn thân nóng ran. Cơn sốt của Minh đã lây sang cô, như một lời nguyền ngọt ngào.
Lan nằm bệt trên giường, bên cạnh ông Hùng vẫn ngủ say. Cô muốn dậy nấu cơm, muốn giặt áo, muốn làm mọi thứ như thường lệ để chứng minh mình vẫn là người mẹ, người vợ bình thường. Nhưng chân tay rã rời, mắt hoa lên, cô chỉ kịp thì thầm: "Minh... mẹ mệt..."
Minh đang ngồi khắc gỗ ngoài hiên nghe thấy, lập tức bỏ đục bỏ dao, chạy vào. Cậu sờ trán mẹ, nóng hổi. Lần đầu tiên sau bao ngày, cậu dám nhìn thẳng vào mắt Lan mà không né tránh. "Mẹ nằm yên. Hôm nay con không đi bán. Con ở nhà."
Cậu nói nhẹ, nhưng giọng chắc nịch như người lớn. Lan muốn phản đối, muốn bảo con đi làm, nhà còn cần tiền, nhưng cổ họng cô đau rát, chỉ gật đầu yếu ớt.
Suốt ngày hôm ấy, Minh làm tất cả.
Cậu nấu cháo hành, thêm tí gừng và mật ong như mẹ từng làm cho cậu. Cậu bưng bát nóng hổi vào, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đỡ lưng mẹ dậy. "Mẹ há miệng nào." Lan ngượng ngùng, cô là mẹ, giờ lại được con trai đút từng thìa. Nhưng cậu đút rất khéo, thổi nguội, múc vừa miệng, lau khóe môi cho cô mỗi lần cháo tràn ra. Mắt cậu không rời khỏi mặt mẹ, ánh nhìn dịu dàng đến mức làm Lan thấy tim mình tan chảy. "Con... lớn thật rồi..." Lan thì thầm, nước mắt lăn dài. Minh chỉ mỉm cười, không đáp, tiếp tục đút thìa tiếp theo.
Trưa, cậu chạy ra trạm y tế làng, dùng tiền bán hàng hôm trước mua thuốc hạ sốt, thuốc ho, và cả lọ dầu khuynh diệp. Về nhà, cậu pha thuốc đúng liều, ép mẹ uống dù đắng đến mức Lan nhăn mặt. "Uống hết đi mẹ, không thì con giận." Cậu nói giỡn, nhưng mắt nghiêm túc. Lan nuốt từng viên, nhìn con trai mà lòng dâng lên cảm giác lạ lùng: vừa tự hào, vừa tội lỗi, vừa ngọt ngào.
Chiều, cậu nấu cơm cho cha, đút ông Hùng ăn, rồi lại chạy vào phòng mẹ. Ông Hùng ngạc nhiên: "Con hôm nay ngoan thế?" Minh chỉ cười: "Cha với mẹ ốm, con phải chăm chứ."
Tối đến, khi ông Hùng đã ngủ, Minh bưng chậu nước nóng, khăn mặt, dầu khuynh diệp vào phòng. Lan nằm đó, áo ướt mồ hôi, tóc bết vào má. "Mẹ cởi áo ra đi, con lau người cho hạ sốt." Lan đỏ mặt, muốn từ chối, nhưng toàn thân không còn chút sức. Cô nằm im, để Minh nhẹ nhàng cởi từng cúc áo. Chiếc áo bà ba tuột xuống, để lộ thân trên trần trụi dưới ánh đèn dầu leo lét. Minh không nhìn chăm chăm như trước, cậu nhìn với sự yêu thương thuần khiết và mãnh liệt.
Cậu nhúng khăn vào nước nóng, vắt khô, lau từ cổ mẹ xuống. Lau từng centimet da thịt, chậm rãi, tỉ mỉ. Lau cổ, lau vai, lau cánh tay đầy vết chai vì giặt giũ. Lau đến ngực, cậu không né tránh, nhưng cũng không tham lam. Cậu lau nhẹ nhàng quanh bầu vú, như lau một báu vật dễ vỡ. Lau bụng, lau eo, rồi lại lau lên. Mỗi lần khăn nóng chạm vào da, Lan lại rùng mình, không phải vì nóng, mà vì bàn tay cậu quá dịu dàng.
Minh xoa dầu khuynh diệp vào lòng bàn tay, xoa đều, rồi đặt lên ngực mẹ, xoa nhẹ theo vòng tròn. Hơi nóng từ dầu và từ tay cậu lan tỏa, làm Lan thở dốc. Cô cảm nhận rõ từng đầu ngón tay cậu chạm vào núm vú, không cố ý, nhưng đủ khiến cô nóng ran từ trong ra ngoài. "Minh..." Lan thì thầm, giọng khản vì sốt và vì xúc động. "Con ở đây, mẹ đừng sợ." Minh đáp khẽ, mắt cậu đỏ hoe.
Cậu lau xong, lại lấy khăn mát lau lại lần nữa, rồi nhẹ nhàng mặc áo lại cho mẹ, cài từng cúc cẩn thận. Xong xuôi, cậu ngồi xuống bên giường, nắm tay mẹ. "Mẹ ngủ đi. Con ngồi đây canh."
Lan nhìn cậu, nước mắt lăn dài không ngừng. Cô thấy rõ trái tim mình đang thay đổi từng nhịp. Tình yêu cấm kỵ ấy không còn là dục vọng đơn thuần nữa. Nó đã lớn lên, sâu sắc hơn, đau đớn hơn, ngọt ngào hơn. Cô yêu cậu vì cậu là con trai cô, yêu cậu vì cậu là người đàn ông duy nhất còn lại trong nhà, yêu cậu vì cậu chăm cô tỉ mỉ hơn bất kỳ ai từng làm. Cô biết mình không còn đường lui. Cô biết mình đã rơi hẳn xuống vực, nhưng cô không còn muốn leo lên nữa.
Lan nắm chặt tay Minh, kéo cậu nằm xuống bên cạnh. "Nằm với mẹ một lát... mẹ lạnh..." Minh không từ chối. Cậu nằm xuống, vòng tay ôm mẹ qua lớp áo mỏng. Hai mẹ con nằm sát nhau, hơi thở hòa quyện. Ông Hùng ngủ say bên kia, không hay biết gì.
Trong bóng tối, Lan thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ Minh nghe thấy: "Con ơi... mẹ yêu con... yêu nhiều lắm... dù sai cũng không dừng được nữa..."
Minh siết chặt tay mẹ, nước mắt cậu rơi xuống gối. "Con cũng vậy, mẹ ơi. Con mãi là của mẹ."
Đêm ấy, cơn sốt của Lan vẫn còn, nhưng trái tim cô đã nóng hơn bao giờ hết. Nóng vì tình yêu cấm kỵ đang bùng cháy, không còn cách nào dập tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro