Chap 20 : Bảo vệ cậu

Vương Nguyên bị Thiệu Huy kéo đi ra xa một chút thì anh ta liền buông rồi mỉm cười nói : " Cậu đi đâu đi đi. Lúc nãy tôi đùa thôi! "

Vương Nguyên vẫn dõi mắt theo Ngọc Hân nhưng không quên quay lại với anh ta gật đầu một cái : " Vậy anh về cẩn thận. Tạm biệt! "

Cậu đi theo một đoạn vẫn cố giữ khoảng cách xa hơn lần trước. Con đường lần này gần như cùng với con đường cậu và anh từng đi qua nên cậu không có một sự nghi ngờ gì. Sau khi Ngọc Hân vừa rẽ sang một hẻm nhỏ. Cậu đi theo thì lại bị cô ta bắt gặp. Ngọc Hân đứng đối mặt nhìn cậu. Mỉm cười : " Vương Nguyên. Có phải những chuyện tôi làm quá nhỏ so với lá gan của cậu không? "

Ngọc Hân vỗ tay ra hiệu cho những người của cô đi ra. Chưa kịp ra tay thì Thiệu Huy từ sau cô ta hất vai động chạm rồi xen ngang vào đám côn đồ ấy : " Thiên Thư Ngọc Hân. Cô làm gì ở đây vậy? "

" Thiệu Huy? Anh ở đây làm gì? "

Anh ta kéo Vương Nguyên vào lòng. Nói : " Không phải chúng tôi đi ăn cũng bị đánh vì tội gì đấy chứ? "

" Anh đi cùng Vương Nguyên? "

" Chẳng lẽ cô mù? Đám người này ở lại đây làm gì. Mau tránh đường! "

Anh nắm theo cậu với tư thế đó rời đi. Cúi đầu nói nhỏ với cậu : " Cậu ăn gan hổ à? "

" Sao anh chưa về? "

Lướt mắt nhìn đã cách xa bọn họ anh liền thả cậu ra : " Tôi đi về rồi thì hôm nay xem như là ngày giỗ của cậu vào năm sau rồi! "

" Không thảm vậy chứ? "

Quan sát xung quanh rồi âm thầm để vào tay cậu một chiếc điện thoại : " Máy đã được gắn định vị. Lúc nãy tôi đã thả định vị vào balo Ngọc Hân rồi. Theo dõi xem quãng đường cô ta đi đến đâu thì dừng lại. Cứ nhớ địa chỉ đó là được! "

Vương Nguyên đón lấy với vẻ mặt hơi đơ : " Tại sao anh lại giúp tôi? "

" Nếu giúp cậu thì cậu lại có cơ hội ở cùng Tuấn Khải. Nhưng không giúp thì cậu cứ đi tìm đường chết mà đi vào. Hỏi xem có tức chết không chứ! "

" Anh bảo vệ tôi sao? " - Mọi hành động cùng lời nói của Thiệu Huy vừa thốt ra không có câu nào là không mang ý nghĩa đó.

Anh ta tránh đi ánh mắt của cậu : " Mau về đi. Trời mau tối lắm! "

Cả hai thả chân lướt bộ trên đường. Chủ yếu là quay về trường vì đường đi của Ngọc Hân đối nghịch với Vương Gia. Vừa về đến gần trường thì thấy Tuấn Khải ngồi chống tay ở một quán nước gần đó. Vẻ mặt vô cùng khó chịu.

" Sao anh chưa về nữa? "

Tuấn Khải lườm cậu rồi đưa mắt về thân Thiệu Huy. Không nói lời nào đã kéo Vương Nguyên lên xe rồi chạy đi. Vương Nguyên phồng má giữ im lặng đến lúc đến nhà. Anh cứ như vậy mà đùng đùng bước lên phòng khóa cửa. Cậu đánh cược thử một lần, vẫn im lặng không để ý đến anh mà vào phòng của mình dùng chiếc điện thoại mà Thiệu Huy đưa để quan sát rất chăm chú. Trong khi cậu bên này vừa quan sát vừa học bài thì có một người ở đâu đó khó chịu lăn tới lăn lui trên giường của mình. Khi chấm đỏ trên bản đồ định vị xác định dừng hẳn thì cậu ghi lại địa chỉ mà nó hiện lên. Đang ghi dở dang thì Tuấn Khải đẩy cửa vào sắc mặt còn tệ hơn lúc chiều.

" Sao cậu không qua tìm tôi? Cậu cùng Thiệu Huy đi đến mức quên tôi rồi sao? "

Vương Nguyên ngước nhìn anh mà không thể không cười. Bỏ dở việc ghi chép địa chỉ mà lăn ra giường cười không ngớt : " Haha. Tuấn Khải anh xem sắc mặt anh kìa! "

" Lạ lắm à? "

" Như trẻ con ấy! "

" Tôi giỡn với cậu sao? " - Anh đi đến cạnh giường cậu ngồi mạnh xuống. Cậu nhịn không được mà ngồi dậy véo má anh một cái liền bị anh đẩy ra.

" Chiều này cậu và hắn ta đi đâu vậy? "

" Đi dạo thôi! "

" Vậy chưa ăn? "

Vương Nguyên gật đầu. Liền bị anh lôi xuống nhà ăn tối. Ngay cả anh cũng chưa ăn gì ấy mà. Cả hai cứ vui vẻ như vậy mà trải qua một đêm. ( Au : Vui vẻ trải qua một đêm. Đừng nghĩ bậy à hen>< )


_____________________><______________________

" Sao mẹ cứ đến trường tìm con vậy! "

Ngọc Hân vì những chuyện gần như bại lộ đều cho mẹ cô mà ra. Cô liền tìm đến nhà cũ của mẹ cô mà trách mắng.

" Ngọc Hân. Mẹ thật sự nhớ con. Ở nhà này thì đã sao mà con cứ phải đi ở bên ngoài! "

" Mẹ biết vì sao con chuyển vào trường này không? Cũng vì thiếu gia họ Vương ấy. Nếu như bây giờ nói ra gia đình mình không có chỗ đứng trong xã hội như vậy thì anh ta sẽ quen con sao? Sẽ quen sao? "

Cô đi đến những mâm bánh mà mẹ cô làm để bán. Đưa tay hất mạnh một cái làm mọi thứ đổ bể : " Cứ bán bánh bán bánh. Nghề này rất hãnh diện hay sao! Con không cần biết. Trước khi con đạt được điều con muốn thì mẹ đừng đến trường tìm con nữa! "

" Ngọc Hân! " - Mẹ cô tức giận nói : " Bán bánh thì đã sao? Mẹ không ăn cắp của ai để sống cả. "

" Mẹ. Từ nhỏ mẹ đã cho con được cái gì? Con muốn cái gì mẹ cũng không thể đáp ứng thì con tự mình đi tìm những thứ con muốn. Mẹ đừng đến trường tìm con nữa. Mất mặt lắm! "










By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro