Chap 27 : Trêu chọc đủ cách

" Anh cố tình trêu họ ư??? "

Thiệu Huy đứng ở nơi đẹp nhất mà ôm bụng cười không ngừng. Kể cả khi Vương Nguyên kéo anh dậy anh vẫn không thể ngưng cười : " Haha. Dù sao Tuấn Khải cũng muốn rửa tay. Cô ta chỉ giúp anh ta thôi. Đáng để cười mà!!! "

Có vài chú sâu xinh xinh được Thiệu Huy bắt về để công kích cuộc chơi tiếp theo nhưng vì không làm chủ được bản thân mà để cho toàn bộ bị rơi xuống nước. Cứ thế mà nhẹ nhàng trôi theo dòng nước đưa đến nơi hai người họ đang gây về chuyện khi nãy. Cảm thấy phần lưng có gì đó nó cứ ngọ nguậy. Ngọc Hân không thèm cãi với anh nữa mà xoay đầu kiểm tra. Một con sâu. Hai con sâu. Ba con sâu bốn con sâu. Tiếng thét của cô ta vang vọng núi rừng nhưng vì thân thể không gì che thân muốn lên khỏi mặt nước cũng được càng ở lại thì không xong. Cô hoảng đến mức có thể kéo Tuấn Khải xuống cùng. Chàng trai nào đó lại được một phen ôm bụng.

Cuộc vui cũng xem như tàn. Cậu giúp anh lấy quần áo để thay mà miệng không thể không hiện lên nụ cười được khi nhớ đến lúc sáng. Nhìn thấy cánh môi ấy cong lên quyến rũ mê người như vậy. Anh không quan tâm cậu cười vì cái gì. Cứ di chuyển khuôn mặt điển trai của mình sát gần cậu. Không báo trước mà chiếm đi nụ cười trên môi cậu nuốt xuống. Đôi mắt vui tươi của cậu đột nhiên mất đi thay vào đó là ánh mắt có chút. À không. Rất ngạc nhiên. Đây là nụ hôn đầu của cậu đấy!

" Vui lắm sao? "

" Không... Không có! Sao anh lại..... lại..."

" Lại cái gì? "

" Vương Nguyên. Tuấn Khải. Hai người mau ra đây ăn trưa đi!!! "

Tiếng gọi của các bạn học vang lên. Cậu cũng không muốn nói thêm mà mang theo sắc mặt đỏ ửng ra ngoài. Lưỡi theo phản ứng mà khẽ liếm môi một cái. Chỉ vì sợ sẽ có ai nhìn thấy vết còn vương lại.

Anh bị Ngọc Hân kéo đến ngồi đối diện. Thân thân mật mật mà quấn lấy nhau mãi. Cậu nghe theo Thiệu Huy mà trở nên mặt dày. Dùng xiên thịt của mình mà thẳng tay đưa đến cho anh như ám hiệu thầm đút cho anh vậy. Tuấn Khải phút chốc toàn thân cứng đờ. Không biết người bên cạnh từ bao giờ đã trở nên to gan đến mức này rồi. Ngọc Hân nhìn cậu với ánh mắt khác thường nhưng căn bản là cậu không quan tâm. Cô định lấy đi xiên thịt đó thì liền bị anh cản lại : " Em muốn ăn có thể lấy cái khác ăn mà!!! "

Thiệu Huy thừa cơ hội lấy một xiên thịt đưa cho Ngọc Hân. Tiện tay gỡ ra khỏi xiên hộ cô. Ngọc Hân dù không mấy vui nhưng cũng đã trưa. Cô cũng đã đói bụng rồi. Không muốn để ý liền nhận dĩa thịt từ anh ta. Dùng bữa ngon lành. Đến khi không còn chút nào còn định ra lệnh anh lấy cho cô ta thì Thiệu Huy mới lên tiếng : " Lúc nãy anh đi WC có rửa tay không nhỉ? Không nhớ nữa! "

Sắc mặt ba người đều biến đổi. Riêng Ngọc Hân chỉ muốn nôn hết số thịt vừa ăn. Vương Nguyên biết đây là chiêu trò của anh ta nên chỉ biết nhịn cười đến đỏ mặt. Mặc cho ai kia đang cố gắng ho đến khan tiếng.

Sau bữa ăn cả bốn người đi dạo dọc theo dòng nước chảy đến hạ nguồn. Xung quanh cảnh vật thiên nhiên đều làm cho con người có cảm giác không muốn rời đi. Đồng hồ điểm đến giờ xuất phát. Tất cả nỗi niềm lưu luyến đến đây cũng kết thúc. Mọi người hứng khởi trở về xe của mình. Ngọc Hân kéo anh lên xe cũ đã từng đi thì anh lại từ chối.

" Em lên xe trước đi. Anh muốn đi rửa tay đã!!! "

Cô cảm thấy mệt mỏi nên cũng tạm đồng ý. Anh bước lên xe sau quan sát cậu ở đâu. Xe gần chạy anh liền kéo theo cậu xuống hàng ghế cuối mặc kệ Thiệu Huy có để ý hay không.

" Anh làm gì vậy!!! "

" Không phải cậu nên đi theo tôi hầu hạ sao? "

" Lí do này thật sự... "

" Không phục chỗ nào? "

Cậu im lặng xoay đi nơi khác. Xe lăn bánh di chuyển trên đường băng băng về lại thành phố. Ngọc Hân bên chuyến xe kia có lẽ đứng ngồi không yên rồi. Thiệu Huy quan sát qua kính chiếu hậu. Cảm thấy được hai người ngày càng có thể có cơ hội gần nhau. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi dựa đầu vào ghế nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Vương Nguyên cũng say xe không kém lại bị lôi đến tận cuối xe. Sự khó chịu ngày càng tăng. Anh nhìn sắc mặt cậu ngày càng tệ hơn. Tay nhịn không được mà để cậu tựa vào vai mình. Không nhìn lấy cậu một cái nhưng vẫn nhẹ nhàng để cậu chìm vài giấc ngủ trên đôi vai của anh. Cảm giác của anh đối với cậu thật sự mông lung. Nhưng anh có thể cảm nhận được khi ở bên cậu luôn có cảm giác thảnh thơi. Và anh cứ nghĩ đó là vì đã cùng cậu trải qua tuổi trẻ nên sẽ có tình cảm thân mật. Nhưng đôi khi trong lòng anh lại muốn nó không phải một loại tình cảm đơn giản.

" Vương Nguyên. Đối với em tôi có cảm giác gì đây? "










By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro