Phần 11


"Anh đoạt tình nhân của Diệp Lăng Thiên?" Vừa vào cửa A Thần liền hỏi Tuấn Khải. Hân vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, thảnh thơi ăn bữa sáng phong phú.
"Cậu ấy không phải là tinh nhân của Diệp Lăng Thiên, chẳng qua là trợ lý thư kí." Điều này hắn đã từ trên người cậu chứng thực qua, cũng đã hưởng thụ qua tư vị ngọt ngào của cậu. Cậu là người của hắn! Ngồi bên cạnh hắn, A Thần vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
"Đại ca, anh chẳng lẽ đã đối với cậu ấy.... ..."
"Không sai." Hắn khoái trá trả lời, cũng đưa tay cầm cốc nhấp một hớp càphê.
"Đại ca, bắt cóc nhưng là chuyện phạm pháp, hơn nữa anh muốn người căn bản không cần giành, người muốn lên giường với anh có rất nhiều a!" A Thần tuyệt không hiểu nói. Đại ca bên cạnh luôn luôn không thiếu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ cư nhiên cũng làm ra loại chuyện giành nguoi không có văn hóa này?
"Cậu nói không sai, nhưng cậu ấy không giống."
"Có cái gì không giống? Cậu ta rất đẹp hay là rất hung? Hoặc là cậu ta căn bản không nguyện ý.... ....Anh chẳng lẽ bởi vì cậu ta không muốn mà bắt cóc cậu ta đi?" A Thần không thể tin được nhìn Vương Tuấn Khải đang cười. Cái dạng biểu tình này của đại ca giống như nếm món thịt sư tử ngon, điều này cho thấy người  kia đã bi thảm lạt thủ tồi hoa rồi.
"Em không hiểu.... ...." Liếc hắn một cái, Tuấn Khải lạnh lùng nói: "Có cái gì mà không hiểu, cậu ấy đã là người của tôi." A Thần thật là Trương Nhị Kim Cang (đây chắc là nhân vật trong truyện xưa của TQ, tớ không biết, bạn nào biết giúp tớ nhé) không lần được đầu mối. Hắn là nghe được nhầm hay tinh thần phân liệt sao? Nếu không hắn như thế nào nghe được đại ca luôn lấy tỉnh táo, tự chủ tự hào nói ra những lì đủ tham muốn giữ dục đây? Đại ca mặc dù thân là đường chủ đứng đầu Tứ Long Đường, mọi người đều đặt cho hắn tước hiệu bạo quân, nhưng mọi người biết hắn đều hiểu hắn lãnh huyết tàn khốc, biểu hiện chuyên chế chỉ giới hạn trong mở rộng quyền lực. Đại ca luôn luôn không đem người khác đặt ở đáy mắt. Hắn thậm chí có dạo cho rằng đại ca có phải trong lòng hoặc sinh lí có vấn đề, không thương đàn bà cũng không thể yêu đàn bà huống chi là đàn ông.
"Anh muốn cậu ta, nhưng cũng phải xem anh lưu được cậu ta không?" A Thần nghiêm túc nói. Nghe vậy, Tuấn Khải nụ cười từ từ biến mất, con ngươi đen không chút nào vui vẻ.
"Việc này nói như thế nào?"
"Đại ca, anh có biết hay không anh buộc Điền tiểu thư đi, chẳng những rõ ràng không đem Diệp môn xã coi vào đâu, cũng chọc giận Diệp Lăng Thiên, hắn đã buông lời muốn anh thả Điền tiểu thư, nếu không bất luận bỏ ra bất kì giá cao nào đều phải chiến đấu tới cùng với anh, cái bộ dạng hung ác kia, dáng vẻ phẫn nộ giống như bị người đoạt đi thứ trân quý nhất, bảo bối đau lòng nhất, anh rõ ràng khẳng định cậu ta không phải nguoi của Diệp Lăng Thiên?" Tuấn Khải không có mở miệng, chẳng qua sắc mặt càng thêm thâm trầm khó coi. Cậu là như vậy sao? Thật ra thì hắn cũng không loại bỏ khả năng này. Có lẽ Diệp Lăng Thiên là bởi vì chưa kịp thưởng thức đến thân thể ngọt ngào của cậu đã bị hắn đoạt lấy mà cảm thấy không cam lòng, hơn nữa bởi vì sĩ diện không nhịn được mà muốn cùng hắn đòi cậu lại. Tuổi của Diệp Lăng Thiên đủ để làm cha của cậu lại vẫn vọng tưởng nhúng chàm cậu, quả thật là quá đáng! Không! Cậu ở trong ngực hắn nức nở uyển chuyển, dáng vẻ quyến rũ chọc người chắc chắn sẽ không lừa dối, hắn bất kể cậu là thân phận gì, hắn chỉ xác định một chuyện, hắn là người đàn ông đầu tiên của cậu, hắn muốn định cậu. Bất luận kẻ nào cũng không thể từ bên cạnh hắn cướp đi cậu!
"Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng có giống em đần như vậy, nhất thời uống rượu say trúng bẫy của đàn bà, chẳng những thất thân còn bị người khác vu hãm là cha ruột của đứa trẻ, sống sờ sờ mà bị đàn bà đùa bỡn. (Đọc cái đoạn này mà Heo cảm thấy buồn cười quá, anh ấy sướng rồi bảo người khác vu hãm mình, nghe như kiểu trẻ con bức xúc ấy haha). Nghĩ điều này A Thần liền nôn chết. Cậu không phải là đàn ông hả? Dùng tên của tôi lừa gạt đối phương vốn là không đúng, là đàn ông thế nào không dám dùng tên thật của mình?" Tuấn Khải lúc này nhớ tới chuyện A Thần mạo danh hắn. "Này.... ....."
"Nếu không phải vì tôi và cậu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình như anh em, bác gái lại đối xử với tôi như con trai ruột, nếu không chỉ việc cậu mạo danh tôi lừa gạt người ngoài, làm hại phá hư danh tiếng của tôi, tôi có thể đem cậu trục xuất khỏi Tứ Long Đường, căn bản không cần chú ý tới cái gì tình nghĩa huynh đệ." "
Đại ca, em lúc ấy bị đùa giỡn, nhất thời tức giận, hơn nữa Diệp Phân dựa vào Diệp Lăng Thiên, ỷ vào cô ta là con gái của lão Đại Diệp môn xã đối với em lớn tiếng, cho nên em mới không cam lòng yếu thế, mang tên của anh ra, thật xin lỗi." Vương Tuấn Khải lẳng lặng trừng mắt nhìn vẻ mặt hối lỗi của A Thần, tên vẻ mặt sâu xa khó hiểu, làm A Thần không đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Chạm đến ánh mắt lộ ra lạnh lẽo của hắn, A Thần cảm thấy hết sức bất an.
"A Thần, tôi muốn cậu cưới Diệp Phân."
"Cái gì? Muốn em cưới cô ta? Em không muốn!" Muốn kết hôn cô ta, hắn tình nguyện trước giết, cũng không cần sau này bị người ta cười nhạo hắn là bị đàn bà thiết kế mà kết hôn, làm không tốt tươnglai người đàn bà kia còn có thể làm cho hắn bị cắm sừng đây.
"Nếu chứng minh đứa nhỏ là của cậu, cậu liền không thể không cưới cô ta." Tuấn Khải kiên quyết nói. "Nhưng chứng minh như thế nào?"
"Đứa trẻ sau khi sinh, so sánh DNA." Hắn nhàn nhạt nói.
"DNA! Vậy ít nhất còn muốn bảy, tám tháng đi?"
"Cho nên cậu còn có bảy, tám tháng độc thân tự do tự tại có thể qua, bởi nếu đứa trẻ xét nghiệm là của cậu, cậu nhất định phải phụ trách cưới cô ta."
"Nếu như em kiên trì không cưới đây?" A Thần tức giận nói, vẻ mặt giống như đứa bé trai chưa trưởng thành. Trên thực tế, tính cách của A Thần cũng giống như đứa bé trai, nặng về hưởng lạc, lại luôn trốn tránh, sợ phải chịu trách nhiệm và nghĩa vụ sau này. Huynh đệ của mình là tính tình như thế nào, hắn cực kì hiểu rõ.
"Nếu như không lập gia đình, có thể, lập tức rút khỏi Tứ Long Đường, rút khỏi giang hồ!"
"Cái gì? Không được rồi! Đại ca." A Thần còn muốn kháng nghị, lại thấy Tuấn Khải sớm không nói hai lời quay người đi. Nguy rồi! Lần này hắn thảm! Xem ra đại ca lần này là nghiêm túc, nếu như hắn không đồng ý cưới Diệp Phân, sẽ phải rút khỏi Tứ Long Đường, hắn mới không cần, nhưng....... Hắn cũng không có kế khả thi, chẳng lẽ thật muốn hắn cưới Diệp Phân? Vương Nguyên cũng không hiểu Tuấn Khải kiên trì đối với cậu là từ lòng tin nào. Từ lúc hai người mới gặp mặt, hắn đã quyết định muốn cậu sau đó, liền không ngừng dùng hành vi cùng ngôn ngữ của hắn nói cho mọi người biết cậu là vật sở hữu của hắn. Hắn muốn cậu. Hắn thương cậu. Hắn cưng chiều cau.Chỉ kém nói ra hắn yêu cậu. Vậy mà cậu quả thật nếu nghe được hắn yêu cậu ba chữ này, cậu sẽ có dũng khí tiếp nhận sao? Đoạn thời gian này, cậu cảm giác được yêu là hạnh phúc. Đối mặt với sự toàn tâm toàn ý của hắn, yêu thương che chở, cậu hoài nghi mình đến tột cùng có thể kháng cự bao lâu mà không sa vào lười tình mà hắn cố quăng ra đây. Ai! Cậu mau biến thành một kẻ lười biếng vô dụng rồi. Trên thực tế, hắn vẫn không có hủy bỏ lệnh cấm túc cậu, ngược lại cậu chẳng còn muốn chạy trốn. Cậu thừa nhận cậu đối với sự cưng chiều của hắn có khuynh hướng nghiện. Tình yêu của hắn giống như thuốc mê từng giọt từng giọt xâm nhập vào trong máu của cậu, làm cậu không cách nào quên hắn. Có lẽ đúng theo lời hắn, cậu sớm muộn sẽ yêu hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro