Phần 12
Chẳng qua là thời gian sớm muộn mà thôi. Ai! Cậu làm sao mà chọc phải người đàn ông bá đạo ngạo mạng này đây? Là kiếp trước cậu thiếu hắn quá nhiều sao? Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. "Chị dâu!" Nghe tiếng, Vương Nguyên buồn bực mà nghĩ, cậu đã nói mấy ngàn lần, mấy vạn lần, cậu không muốn nghe bọn họ gọi cậu chị dâu. Nhưng mà huynh đệ Tứ Long Đường mặc dù tôn kính cậu, nhưng cũng là nghe lời của Vương Tuấn , cậu căn bản không thể bác bỏ.
"Chuyện gì?" Vương Nguyên cách cánh cửa hỏi.
"Chị dâu, có chuyện.....Xin chị giúp một tay." Nghe giọng nói người tới hết sức nôn nóng bất an, cậu bèn đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa hai người trẻ tuổi cao cao gầy teo, chỉ thấy vẻ mặt họ rất là khẩn trương. "Chị dâu." Hai người cung kính chàomột cái.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị dâu, xin chị cứu anh em tốt của chúng tôi.... ..." Ở trong Tứ Long Đường nếu như phạm vào Đường quy, nhất loạt phải nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất. Lúc này trong đại sảnh, tất cả mọi người đều không dám phát ra một chút âm thanh, chẳng qua tầm mắt thủy chung rơi vào trên người Tuấn Khải mặt không biểu tình, không nói một câu. Người đàn ông quỳ trước mặt Vương Tuấn Khải cả người không ngừng run rẩy, tên của hắn gọi là Long Nhất, ở Tứ Long Đường mặc dù không có chức vị đặc biệt, nhưng cũng trung thành tận tâm. Thế mà mấy ngày trước hắn bị người ta phát hiện tùy ý tham ô công quỹ, làm ra chuyên phản bội tổ chức, theo như Đường quy xử lý phải chặt tay phải, chân trái. "Long Nhất, dựa theo hành vi mà cậu phạm phải, phải theo Đường quy tiếp nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất, cậu có thể tâm phục khẩu phục." Chỉ thấy bả vai Long Nhất rũ xuống, giống như đối với tất cả đều không ôm bất cứ hi vọng nào. Thật ra thì theo tính cách của hắn, mệnh lệnh của hắn một khi quyết định, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào sửa đổi. Sự nghiêm khắc cùng vô tình của hắn giống như biệt hiệu mà người trong hắc đạo đặt cho hắn. Ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn về hai gã thủ hạ tay cầm dao găm, ý bảo bọn họ có thể động thủ. Vậy mà hai gã thủ hạ lại lôi lôi kéo kéo, chậm chạp không chịu động thủ. hắn chú ý ánh mắt của những người khác thỉnh thoảng liếc về phía cửa, giống như ngoài cửa sẽ xuất hiện một người cứu thế tới thay đổi cục diện bi thảm sắp phát sinh này. Tuấn Khải trong lòng cười lạnh, đưa tay lên cầm trà nóng khẽ nhấp một hớp. Từ khi hắn tiếp nhận Tứ Long Đường, chưa từng có người nào dám cãi mệnh lệnh của hắn, trừ phi có người không muốn sống, huống chi nếu như không đáng làm như vậy, thì hắn như thế nào lãnh đạo vô số thủ hạ đây. Hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất luận kẻ nào mà thay đổi mệnh lệnh của hắn cùng Đường quy. Đột nhiên, hương trà truyền đến hơi thở người của hắn, chân mày hắn không khỏi nhíu lại. Không! Không phải bất luận kẻ nào cũng có thể cãi lời, ảnh hưởng, thay đổi mệnh lệnh của hắn. Trước khi gặp phải Vương Nguyên, có lẽ mệnh lệnh của hắn nói là làm, nhưng sau khi gặp phải cậu, hắn cũng không dám đảm bảo. Thật may, cục cưng bé nhỏ của hắn không tới ầm ĩ, nếu không đã có thể nguy rồi. Đột nhiên, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, tâm Tuấn Khải không khỏi căng thẳng.
"Em tới làm cái gì?" Giọng nói của hắn có chút ác liệt. Cậu vốn đang cảm giác mình không nên tới, nhưng vừa nghe đến mồm mép của hắn ác liệt như thế, lo ngại của cậu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là lửa giận xông lên.
"Tôi cũng không muốn đến đây xem một mặt dã man của anh, chẳng qua là nhận ủy thác của người ta."
"Được người nào ủy thác? Lại nhờ cậy em chuyện gì?"
"Vương Tuấn Khải, anh trước khi phải xử phạt một người, có điều tra qua vì sao hắn phải làm ra chuyện tham ô công quỹ hay không đây?"
"Nhân chứng, vật chứng đều có, còn có gì để nói!" Giọng nói của hắn như một chuyện đương nhiên. Ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc về hai người phía sau cậu, thực rõ ràng, theo như lời cậu được người ủy thác chính là hai người này nhờ cậy. Hắn nhất định phải đem hai cái kẻ ăn cây táo rào cây sung này đuổi ra ngoài!
"Đây chỉ là bề ngoài, chân tướng sự việc là con của hắn sinh bệnh, cần một khoản tiền thuốc thang, cho nên.... ..."
"Cần tiền hắn có thể tới tìm anh a!" Tuấn Khải lạnh lùng cắt đứt lời của cậu.
"Tìm anh? Anh xem một chút cái bộ dạng hung thần ác sát của anh, mặt lạnh có thể chết rét người, thấy anh liền nhũn chân, đâu còn dám mở miệng hướng anh vay tiền?" Vương Nguyên không vui lên án.
"Hắn cần phải tới tìm anh, mà không cần tự chủ trương phạm vào Đường quy!"
"Hắn là có lỗi, nhưng tình cảm có thể tha thứ, anh có thể tha thứ cho hắn một lần không? Nếu như anh thật đem hắn chặt tay chặt chân, vậy tương lai hắn sinh sống như thế nào? Con của hắn còn đang ngã bệnh." Cau hiểu người thân ngã bệnh nhưng không có tiền để khám bệnh, lo lắng cùng thống khổ, cái loại hành hạ do không giúp được so với người bệnh càng thêm gian nan. Cho nên cậu hy vọng hắn không cần vô tình như thế.
"Vưong Nguyên, không cần can thiệp vào quyết định của anh, ngoan ngoãn trở về phòng đi, đây là việc công, em không cần nhúng tay." Giọng nói Tuấn Khải rất nhẹ, nhưng lại làm cho mọi người cảm thấy sự ớn lạnh trong lời nói. Vương Nguyên mím chặt môi, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn. Cậu nhìn không đến ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười ngày thường của hắn, chỉ cảm thấy hắn là một người xa lạ. Một người đàn ông lạnh như băng, vô tình. Là bạo quân mà người trong Tứ Long Đường vừa kính vừa sợ, không phải Vương Tuấn Khải trong trí nhớ yêu cậu, thương cậu. Hít một hơi thật sâu, cậu chậm rãi nói: "Nếu như.... ....nếu như em xin anh nể tình em, không cần......." "Người tới! Đem chị dâu về phòng!" Tuấn Khải vô tình ra lệnh. "Vương tuấn khải?!" Vương Nguyên không thể tin được nhìn hắn đuổi cậu giống như con mèo, con chó, còn không đem lời của cậu để trong lòng. Cậu cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương mãnh liệt. Né tránh tay người bên cạnh đưa qua, cậu cuồng nộ nói:
"Tự tôi sẽ đi!" Cậu hất cằm ngạo mạng, lạnh lùng nói:
"Nếu như anh đúng là máu lạnh, vô tình, sau này huynh đệ nào dám vì anh tận trung, bán mạng, chính anh cần thận suy nghĩ một chút!" Tuấn Khải hung hăng nhìn chằm chằm cậu, thật lâu mới mở miệng: "Muốn anh hạ thủ lưu tình thì có thể, muốn anh cho em mặt mũi cũng có thể, chỉ cần em nhất định thay hắn chịu phạt, em có gan này sao?" Lời của hắn khiến cho mọi người ngừng thở. Sắc mặt Vương Nguyên cũng một trận trắng xanh. Hắn muốn chặt tay phải, chân trái của cậu. "Nếu như em sợ liền ngoan ngoãn trở về phòng chờ anh." Trong mắt hắn tràn đầy khiêu khích. "Chị dâu, chị không cần vì em hy sinh như thế, em trừng phạt đúng tội, không cần chị tới chịu phạt thay." Long Nhất vội vàng nói. Ánh mắt của hắn nhìn về phía hắn, "Đại ca, động thủ đi!" "Người đâu..."
"Chờ chút! Tôi đồng ý!" Nhắm mắt lại, cậu hít sâu một hơi mà nói. Thoáng chốc bốn phía yên lặng đến ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng. Vương Tuấn Khải sắc mặt lạnh lùng, không hề vẻ mặt vô tình nữa. Người này có phải hay không nhân dịp hỗn loạn muốn khảo nghiệm tầm quan trọng của cậu trong mắt hắn. Chẳng lẽ cậu không hiểu bộ dạng khiêu chiến quyền uy của hắn như vậy, sẽ làm hỏng uy tín lãnh đạo thủ hạ của hắn sao? Vương Nguyên cũng biết cậu can thiệp là không đúng, nhưng cau chính là không muốn nhìn thấy Tuấn Khải trở thành người lãnh đạo không hiểu tình lý, lãnh khốc vô tình. Bởi vì tàn bạo tất vong, nhân ái vô địch, là đạo lí nghìn đời không đổi. "Được, em thật không sợ chết, coi như em có gan!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Nghe được giọng nói dịu dần của hắn, mọi người đều biết hắn khuất phục. Đây chính là một lần phá lệ. Lúc này ánh mắt mọi người nhìn cậu không khỏi tăng thêm nhiều phần tôn kính, cũng biết được Vương Nguyên trong lòng han chiếm địa vị trọng yếu cỡ nào. Cậu cũng không nhịn được lộ ra một chút vui vẻ như có như không. Đang lúc mọi người cho là Vương Tuấn Khải đã thỏa hiệp, lại nghe hắn lạnh lùng mở miệng:
"Đem chị dâu mang về trong phòng, dùng dây rói lại"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro