Phần 17

Buổi sáng ở trong thư phòng, Vương Nguyên ngồi ở trên ghế nhìn Tuấn Khải bận làm việc. Cậu bừng tỉnh đại ngộ mà suy nghĩ, thì ra hắn cùng Diệp tiên sinh giống nhau, có kế hoạch đem Tứ Long Đường chuyển biến thành tập đoàn chính đáng, cũng ở trên thương trường đoạt lấy địa vị vô cùng trọng yếu. "Tập đoàn Vương thị" vươn chân ra toàn bộ thế giới người lãnh đạo phía sau màn thì ra chính là hắn, mà không phải người phụ trách trước mắt. "Anh thật giống như rất thích giấu mặt ở phía sau làm việc, cũng không phải là không người nhận ra." Vương Tuấn Khải nâng lên mắt đẹp tròng mắt lại tựa như mang theo vô tình nhìn cậu tìm tòi thật sâu đáy mắt dường như muốn nhìn ra tâm tình lúc cậu nói chuyện. Vương Nguyên hiểu cậu quan tâm hắn, để ý hắn, sợ hãi hắn nói ra nhưng xlời trong lòng cậu lo lắng. Vậy mà hắn chỉ chậm rãi lộ ra nụ cười tuấn mỹ. "Em có cảm thấy rất nhàm chán hay không? Nếu như không phải tạm thời có công việc cần xử lý, anh sẽ nhất định cùng em." Hắn vừa săn sóc, ôn nhu như thế. Vương Nguyên cảm thấy cậu rất có thể bị hắn nuông chiều thành hư. Rũ lông mi thật dài xuống, cậu nhẹ giọng nói:
"Em muốn đi ra ngoài." Hắn chẳng qua trầm mặc mà chống đỡ. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy cự tuyệt, mím chặt khóe miệng biểu lộ ra hắn không muốn.
"Anh không cho phép!"
"Nhưng mà em....."
"Trừ bỏ yêu cầu này, anh thậm chí có thể đem sao trên trời hái xuống cho em cũng được." Cậu mắt hạnh trợn lên:
"Em muốn sao làm gì!"
"Nói tóm lại, anh không cho phép!" Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tuấn Khải sớm bị cậu giết chết giống như thiên đao vạn quả, sau đó ném vào biển cho cá mập ăn. Lần đầu tiên cậu đối với một người không thể làm gì như thế. Cậu mau buồn bực hỏng. Hắn thấy ánh mắt của cậu tràn đầy khát vọng nhìn cửa, phảng phất người ở nơi này, mà tâm cũng không biết bay đến đâu. Đột nhiên, hắn đưa tay cầm lên ống nói, quay số. "Vương quản lý.... ......Hôm nay tôi có chuyện trọng yếu, ông không cần tới đây họp.... ...." Giao phó xong, hắn cắt đứt điện thoại. Vươmg Nguyên hoang mang nhìn hắn đặt ống nói xuống, sau đó sải bước về phía cậu.
"Đi thôi!"
"Đi nơi nào?"
"Tới nơi trái tim của em bay tới." Sửa chút quần áo xong, cậu cùng Tuấn Khải ngồi trong chiếc xe đen. Cậu khẩn trương liếm liếm môi. Nhìn lưỡi nhọn phấn hồng của cậu, thân thể của hắn nóng rực giống như bị hỏa thiêu. Vương Nguyên tò mò hỏi:
"Chúng ta muốn đi đâu?" "Em nói." Hắn ôn nhu nói. Bọn họ ngưng mắt lẫn nhau nhìn đối phương, không ai mở miệng, giống như giờ phút này cả thế giới đều bị ngăn cách ngoài xe, chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh mắt hắn lẳng lặng rơi vào cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của cậu, không tự chủ được dựa sát hướng cậu, càng ngày càng đến gần. Cậu ý thức được hắn muốn hôn cậu, lại phát hiện mình không có ý nghĩ né tránh. "Em có thể ngăn cản anh." Hắn ở bên viền môi cậu lầm bầm nói, hơi thở lửa nóng mê người của phái nam phun trên mặt cậu, làm cậu hô hấp dồn dập, gương mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng. "Em tại sao phải ngăn cản anh? Em cũng không cho là mình ngăn cản được anh." Cậu nhẹ nhàng nói. "Không sai." Miệng lưỡi của hắn chiếm lấy cậu, cái lưỡi linh hoạt bừa bãi tham lam vào trong miệng ngọt ngào của cậu, hút nước mật ngọt ngào của cậu. Vương Nguyên vốn đều là người thụ động, nhưng khi bị hắn hấp dẫn cùng mê hoặc không ngừng, cậu cũng không kìm được đáp lại hắn. "Nguyên Nguyên!" Hắn thở dốc gọi. Hắn vẻ mặt mang theo mừng rỡ, giống như cực kỳ thích cậu nhiệt tình đáp lại, mà cậu vẫn là mắc cỡ đỏ mặt mà thối lui đến một góc khác, thiếu chút nữa lùi đến ngoài xe. Tuấn Khải hiểu được nỗi khổ tâm của hắn cuối cùng cũng lấy được một chút hồi báo ngọt ngào, chẳng sợ cậu vẫn cự tuyệt hắn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, mê ly giống như một đóa hoa Violet xinh đẹp đáng yêu nhất, khiến hắn càng thêm tâm đãng thần trì.(đầu óc ngưng trệ không suy nghĩ được cái khác ấy- cái này tớ không biết tìm câu nào thay thế cả hihi). "Anh dẫn em đi một chỗ." Đi xe hồi lâu, tới chỗ đỉnh núi an tĩnh vùng ngoại ô Đài Bắc. Vương Nguyên vừa xuống xe liền bị cảnh tượng thanh u tĩnh mịch của rừng núi hấp dẫn. Cậu hít một hơi không khí trong lành thật sâu. Thật thoải mái! Mà lúc này, bàn tay hắn thật chặt nắm lấy cậu,Vương Nguyên cảm nhận rõ ràng được tay hắn truyền đến ấm áp. Cậu thuận theo mặc cho hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai người cứ dắt tay như vậy, bước chậm trên đường mòn trong rừng, nhìn ánh mặt trời vàng rực xuyên qua lá cây chiếu xuống bùn đất. Đang lúc trận gió êm ái nhẹ lướt qua lá cây, truyền đi âm thanh xào xạc. Giờ khắc này, cậu cảm giác được một loại cảm xúc ấm áp từ tay hắn truyền đến. Giống như tiếp thu được ánh mắt của cậu, hắn chậm rãi quay đầu nhìn cậu. "Thế nào?" Hắn dừng bước lại. "Không có." Hắn đưa tay nâng mặt của cậu, ánh mắt nóng rực ngưng mắt nhìn cậu. "Làm sao lại không có? Vừa mới không phải là em nhìn lén anh?" "Không có." Mặt của cậu vừa đỏ lại vừa nóng. Cậu muốn né tránh sự chất vấn của hắn, hắn cũng không buông tha cho. "Có phải phát hiện em yêu anh hay không?" "Không có, không có!" Cậu cắn răng nói. Hắn cũng không phải từ trong núi ra ngoài lần đầu a! "Cục cưng bé nhỏ, nơi này không có người khác, em có thể nói cho anh biết lời nói trong lòng em." Ánh mắt của hắn tràn đầy tình yêu say đắm thăm dò khắp gương mặt kiều diễm của cậu. "Trong lòng em chẳng có lời nào cả, người đàn ông bá đạo." Cậu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tự mình đi lên phía trước. Mặc dù ngoài miệng cậu không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cậu cũng đã cảm thấy không giống nhau. Tuấn Khải không có đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn cậu. Ánh nắng mặt trời chấm nhỏ chiếu xuống mái tóc đen nhánh cùng thân thể mềm mại mê người của cậu, tóc nhẹ thổi lất phất bay trên không trung, tạo thành cảnh tượng làm người ta mê muội. Hắn có thể cảm giác được cái đặc biệt của cậu, nụ cười của cậu, ôn nhu cùng quật cường , mà phần cảm giác này ở thời khắc hiện tại hóa thành một loại lửa nóng chiếm đầy trái tim hắn. Nhận ra được hắn không có đuổi theo, Vương Nguyên xoay người nhìn hắn. Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng của cậu ôn nhu đưa mắt nhìn, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt nụ cười, giờ phút này cái đẹp của cậu làm cho người khác phải nín thở. Cậu không kìm hãm được hướng hắn vươn tay. Thấy thế, Vương Tuấn Khải sải bước nghênh hướng cậu. Hắn không nói gì nữa cầm tay của cậu, phảng phất nắm đến hạnh phúc vĩnh hằng. Hắn tin tưởng cả đời có thể nhìn cậu như vậy, bảo vệ cậu, vĩnh viễn không ngại. Lẳng lặng một lát, hắn mở miệng nói: "Anh biết em sẽ yêu anh." Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, cái miệng nhỏ giương thật to, một câu cũng không nói ra được. Hắn cầm chặt tay cậu tăng thêm lực đạo, trên khuôn mặt anh tuấn có biểu lộ kiên quyết. "Một ngày nào đó, anh sẽ nghe được chính miệng em nói yêu anh." Vương Nguyên cũng không cho rằng cậu đẹp làm cho đàn ông điên cuồng muốn đoạt lấy. Cậu mệt mỏi suy nghĩ, hắn dám đem cậu nhốt ở trong căn phòng sang trọng lớn như vậy, hơn nữa bốn phía còn phái thủ hạ trông chừng cậu, không để cho cậu cơ hội chạy trốn. Đối xử với cậu giống như phi tử của quân vương cổ đại. Đã một tháng! Cậu khát vọng tự do biết bao, hắn cũng không cho phép cậu tự do hành động, sợ cậu vừa đi ra ngoài dường như không trở lại. Nhưng cậu thật muốn đi bệnh viện chiếu cố bà nội. Mặc dù ban đầu Diệp tiên sinh vè muốn lấy lòng cậu mà phái người trông chừng chiếu cô bà nội, nhưng nếu không tự mình chiếu cố, cậu an tâm thế nào đây? Thay Diệp tiên sinh đàm phán không thành công, cho nên không thể kiếm được một trăm vạn tiền thưởng ban đầu Diệp tiên sinh nói cho cậu, thì cậu như thế nào có tiền để chữa cho bà nội đây? Chuyện chẳng những không có hoàn thành, cậu còn trở thành của đại ca hắc đạo. Ghê tởm! Vương Tuấn Khải căn bản không có ý tứ muốn thả cậu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro